Tư Mộc chống tay lên cửa sổ nhìn cô, một lúc sau mới cong khóe môi cười như không cười, dáng vẻ như nghĩ đến chuyện vui nào đó.
Rốt cuộc ngày này cũng đến, Tô Nhàn chết lặng nhìn tin tức trên TV, hốc mắt đau nhói. Theo tài liệu văn bản cho thấy Mã Thành Lỗi không phải bị bắt, mà là lựa chọn tự thú, đồng thời cũng tự nhận hết toàn bộ trách nhiệm. Truyền thông chỉ cung cấp một tấm ảnh, là bóng dáng đeo còng tay bị áp giải lên xe, không nhìn được chính diện, nhưng nhìn quần áo cũng biết những ngày qua gã sống như thế nào.
Tô Nhan không đến Quảng Đông, bởi vì dù có đi thì cũng không gặp được. Cô vẫn sống cuộc sống như thường ngày, chỉ là không còn chú ý đến bất kỳ tin tức gì của báo chí nữa. Nhìn bề ngoài trông cô bình tĩnh đến khó tin, nhưng nửa đêm cô thường xuyên bị giật mình tỉnh giấc, rồi không kiềm chế được nắm chặt quần áo, cảm thấy khó chịu đến mức khó thở.
Lại một đêm khuya, Tô Nhan nhận được điện thoại của số lạ, qua thật lâu mà chỉ nghe đầu bên kia vang lên tiếng gió thổi, cô tưởng là gọi nhầm số, lúc chuẩn bị cúp thì đối phương mở miệng.
“Tô Nhan, Tư Mộc đang ở bệnh viện thành phố.” Tiếng nói dồn dập, như đang chạy gấp gáp.
"Trần Đàn?” Tô Nhan nhíu mày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT