Hai người cứ như vậy mà liên tục giằng co, sau khi mọi chuyện vỡ ra rồi, sống cùng một mái hiên với Tư Mộc càng làm cho Tô Nhan thấy xấu hổ và bực bội, cô không phải là người thích dây dưa, nếu Tư Mộc không dọn thì được thôi, cô dọn!
Vào đêm khuya mấy hôm sau, hai người ngồi đối mặt với nhau trong phòng khách, Tô Nhan nói chuyện này với Tư Mộc, đã quyết định rồi thì dù thế nào đi chăng nữa cũng nên báo cho cậu một tiếng.
Tư Mộc cúi đầu nhìn ngón tay mình, ánh đèn mờ nhạt tạo ra một cái bóng trước mắt cậu.
"Chị nhất định phải dọn?”
"Đúng!” Tô Nhan dừng một chút, nhẹ giọng lại: “Chị cũng chỉ muốn tốt cho em, em còn nhỏ, bình tĩnh một mình mới có thể nghĩ thông suốt được.”
Tư Mộc cười một tiếng, mang theo sự lạnh lùng và mỉa mai: “Chị nghĩ ngây thơ thật, chị tưởng chị chạy là có thể làm em mất hết hy vọng ư? Lúc trước cũng vì quyết định ngu ngốc của chị mà chúng ta mới bị tách ra, khi đó em còn nhỏ hơn nữa đấy.”
Cậu giương mắt nhìn khuôn mặt trong nháy mắt đã tối sầm của Tô Nhan, cong khóe môi, nở một nụ cười khiêu khích: “Hữu dụng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT