Tư Mộc nhìn mái tóc ướt nhẹp của cô: “Sao chị không lau tóc?” 
"Có lau qua rồi.” Cô cúi đầu uống mấy ngụm canh, mùi vị đậm đà thấm vào đầu lưỡi, thật sự rất ngon. Không có quá nhiều dầu như trong tưởng tượng, ngược lại còn khá thanh đạm, vừa lúc có thể cân bằng vị giác do lúc nãy ăn mấy món nặng vị.
Tư Mộc nhíu mày: “Bây giờ là mùa đông, rất dễ bị cảm, nước nhỏ giọt thế này mà nói là lau rồi sao?” 
Tô Nhan cảm thấy Tư Mộc chỗ nào cũng tốt, nhưng trừ cái tính lải nhải như mẹ già này ra. Tuổi còn nhỏ mà còn nói nhiều hơn cô nữa, cái việc nhỏ đến mức không đáng kể cũng chú ý tới, nhìn thật sự rất mệt mỏi.
"Uống canh xong là khô rồi, tóc chị ngắn mau khô lắm, sao em cứ lo chi vậy?” Tô Nhan xua tay: “Em mau lấy bát lại đây ăn đi, nguội là hết ngon đó.” 
Tư Mộc nghe lời đứng dậy, nhưng không đi vào bếp mà vào nhà vệ sinh lấy khăn lông, lúc đi ra liền phủ khăn lên tóc cô. Cậu thấy rất bất đắc dĩ trước sự qua loa này của Tô Nhan, may là có cậu ở đây, có thể chăm sóc cho cô, nếu cô không biết cách chăm sóc chính mình thì cứ để cho cậu làm.
“Ối, em cẩn thận chút đi, khăn sắp rơi vào nồi canh rồi kìa!” Tô Nhan trách móc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play