Tư Mộc không để ý tới cậu ta mà tiếp tục nhìn nhau với Mã Thành Lỗi, bởi vì có sự chênh lệch tuổi tác, hơn nữa đối phương lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, tất nhiên khí thế của Tư Mộc không thể so bì được với gã, cậu là người chịu thiệt nhiều hơn.
Mã Thành Lỗi im lặng vài giây, sau đó khẽ cười: “Nếu vậy thì bọn tao không quấy rầy nữa.” Dù sao gã cũng có mắt nhìn người, không đến mức so đo với một thằng nhóc. Gã nhìn Tô Nhan một cái rồi xoay người, nói với Mã Thành Lỗi: “Đi thôi.”
“Anh!” Mã Thành Thành không vui gọi một tiếng, đối phương không để ý đến cậu ta, cậu ta cũng hết cách, chỉ đành đưa một tấm danh thiếp cho Tư Mộc rồi vội vàng nói: “Người anh em, nhớ gọi điện thoại cho tôi, đừng có quên đó nha.”
Khi hai người kia đi mất rồi Trần Đàn mới túm lấy Tô Nhan: “Ngồi đi, cậu còn định đứng tới khi nào nữa.”
Tô Nhan ngồi xuống uống một hớp trà rồi nhìn qua Trần Đàn: “Sao từng tuổi này rồi mà gặp gã tớ vẫn thấy sợ thế này?”
“Cậu không cô đơn đâu.”
Lúc đi xuống thì chiếc xe kia vẫn còn đậu ở đó, nhưng không thấy người. Tô Nhan và Trần Đàn cảm thấy mình quá may mắn, còn tấm danh thiếp mà Tư Mộc nhận lúc nãy cũng không biết bị ném ở đâu rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT