Tô Nhan lắc đầu: “Lý do là đường xa sao? Em là con trai đấy, sau này sẽ là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chỉ vì đường xa thôi mà em lại chấp nhận từ bỏ con đường tương lai tốt đẹp hơn ư?”
Cái cớ như vậy thật sự quá vụng về, nhưng cậu phải nói thế nào đây? Nói cậu sợ khi cậu đi rồi thì khoảng cách giữa cậu và cô sẽ càng xa hơn, hay trong lúc cậu không hề hay biết sẽ có một người đàn ông nào đó xông vào cuộc sống của cô. Lúc cậu ở ngay bên cạnh mà còn xuất hiện một tên Trương Thượng Lâm, huống chi là khi cậu đi đến một nơi xa như vậy, những lý do như thế cậu có thể nói ra được sao?
Cho nên cậu chỉ có thể giữ im lặng.
Tô Nhan thật sự rất bất đắc dĩ, có người nào mà không mong con em nhà mình được hưởng những thứ tốt nhất đâu chứ, Tư Mộc vẫn luôn là một đứa trẻ thông minh và lý trí, trước kia cậu có rất nhiều ý định cho riêng mình, đương nhiên đều là những điều tốt, vì thế người nhà chưa từng phải lo lắng cho cậu. Nhưng gần một năm nay cậu rất khác lạ, Tô Nhan cho rằng đó là vì cậu đang ở thời kỳ nổi loạn nên mới như thế, nhưng nổi loạn thì cũng phải có giới hạn thôi.
“Sao phải nhất thiết là ở thành phố này? Trường học ở đây có thể so với những nơi khác sao? Cho dù em không định học ở miền bắc thì ít nhất cũng phải chọn trường tương tự, cứ khăng khăng ở đây làm gì? Em suy nghĩ kỹ lại đi, dù sao vẫn còn mấy ngày nữa, đừng để gây ra sai lầm.”
Tô Nhan dạy dỗ và nhắc nhở xong liền về phòng gọi điện thoại cho Trâu Cát Phân, suy cho cùng thì người lo lắng nhất vẫn là người làm mẹ.
Chỉ là cho dù bọn họ tận tình khuyên bảo thế nào cũng không có tác dụng, hai ngày sau Tư Mộc đã tự tiện nộp nguyện vọng, khi Tô Nhan nhận được điện thoại của giáo viên thì chỉ thấy choáng váng, đầu đau như muốn nứt ra vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT