Cô chủ nhiệm suy nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý. Nếu Tư Mộc có thể điều chỉnh trạng thái trong thời gian ngắn, theo tư chất xuất sắc của cậu thì cho dù có chuyển về nhà cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Tô Nhan giúp Tư Mộc thu dọn hành lý, mang những vật dụng và quần áo trong ký túc xá của cậu về trước, như vậy buổi tối khi cậu về thì chỉ cần mang chút sách vở và tài liệu là được.
Hai người cùng nhau đi tới cổng trường, Tư Mộc nhìn dáng vẻ lo lắng của Tô Nhan, nỗi phẫn uất trong lòng bấy lâu nay cũng vơi đi một chút, cậu nói: “Chị, hay buổi tối để em tự mang về là được rồi.”
Tô Nhan tức giận nói: “Thôi khỏi, em lo học hành đàng hoàng cho chị đi.” Cô lo đến mức muốn mất luôn cái mạng nhỏ này rồi, nếu sau này Tư Mộc vẫn không khá lên thì cô phải biết ăn nói với Trâu Cát Phân như thế nào đây? Tô Nhan càng nghĩ càng thấy sầu.
Từ hôm nay về sau Tư Mộc chính thức không ở ký túc nữa, bởi vì cậu mà Tô Nhan cũng bắt đầu thức khuya dậy sớm, tối thì ở bên cạnh cùng cậu học đến khuya, sáng sớm thì bật dậy đưa cậu đến trạm xe, cảm giác còn hơn cả mẹ già chăm con nữa.
Cũng may Tư Mộc đã có nhiều tiến bộ như trong dự đoán của cô, thành tích học tập cũng tăng lên cực kì nhanh. Cậu không còn hung hăng như vậy nữa, gặp mặt còn cười với cô, giống như đã trở về dáng vẻ bé ngoan lúc trước vậy. Có đôi khi Tô Nhan còn hoài nghi sự nổi loạn trong khoảng thời gian đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Cô chủ nhiệm lại gọi điện thoại cho Tô Nhan, nói rằng rất vui khi trạng thái của Tư Mộc đã khôi phục lại bình thường, sau đó bàn bạc với cô bây giờ tiếp tục như vậy hay cho cậu ở lại trường như trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT