“Chị không ăn ảnh.”
“Không sao.” Vì để khống chế hành động che mặt của cô nên Tư Mộc càng ngày càng dựa vào gần, Tô Nhan đang nằm trên thảm cỏ, tư thế của hai người bây giờ tựa như đang nằm ôm nhau vậy.
Cô hơi xấu hổ nên không động đậy gì nữa, cứng đờ kéo kéo khóe miệng, chờ đến khi Tư Mộc chụp được mấy tấm mới đẩy cậu ra: “Được rồi, chụp nhiều lắm rồi, em nhích qua xíu đi.”
Tư Mộc có chút thất vọng thu tay lại, sau đó nhích sang bên cạnh rồi bắt đầu xem ảnh chụp. Cậu càng xem, khóe miệng càng không tử chủ được giương lên, làm cho khuôn mặt thiếu niên càng thêm đẹp trai rạng ngời.
Năm nay Tô Nhan đã hai mươi tuổi, khi mùa hè oi bức kéo đến thì chính là sinh nhật của cô. Mọi người đều biết Tô Nhan không thích ăn sinh nhật, nên sinh nhật hai mươi tuổi này vẫn không một ai nhớ rõ như cũ, nhưng có lẽ cũng sẽ có một ngoại lệ.
Lúc này Tô Nhan đang căng da đầu ra vừa cười vừa nói chuyện với một khách hàng, Trần Đàn thì dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi đột nhiên nói: “Này Tô Nhan, đó không phải là thằng nhóc nhà cậu sao?”
Tô Nhan nói thêm vài câu nữa rồi treo điện thoại, đứng dậy đi qua, cô nhìn xuống dưới thì thấy Tư Mộc đang đứng đợi đèn xanh đèn đỏ ở con đường đối diện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT