Thấy Tư Mộc khăng khăng như vậy, Trần Đàn đành nhận lấy áo rồi đắp lên người Tô Nhan đang ngủ say. 
Tư Mộc không yên tâm nên phải nhìn thêm vài lần nữa mới quay mặt đi.
Trần Đàn thấy dáng vẻ chăm Tô Nhan như chăm con của Tư Mộc thì rất ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút hâm mộ, nếu có một người em trai biết săn sóc như vậy thì tốt biết mấy. 
Trâu Cát Phân là người rất ít thể hiện tình cảm, sau khi thấy Tô Nhan về cũng không thể hiện cảm xúc quá kích động, nhưng khóe mắt nhăn nheo đã không tự chủ được cong lên và đôi tay liên tục lau vào tạp dề kia cũng đã lột tả hết sự vui mừng của bà.
Tô Nhan mỉm cười, gọi to: “Dì Trâu!”
“Đây.” Trâu Cát Phân vén tóc vào bên tai: “Chắc mệt lắm rồi đúng không? Về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong liền muốn xách hành lý bên cạnh giúp Tô Nhan.
Tô Nhan ngăn bà lại: “Không sao, con tự cầm được rồi.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play