Hơn mười phút sau rốt cuộc cũng bước vào được tới cửa nhà, trên chiếc bàn vuông nhỏ trong phòng khách đã bày sẵn mấy món ăn. Tô Nhan nhìn qua thử, thấy bề ngoài cũng được, nhưng không biết mùi vị ra sao. Lòng nghĩ gì thì tay làm đó, Tô Nhan nhanh chóng cầm một miếng nấm hương cho vào miệng. 
Tư Mộc dọn dẹp nhà bếp đi ra thì đúng lúc thấy được cảnh này, nhíu mày nói: “Đi rửa tay trước đi.” 
Tô Nhan không thèm để ý, còn liếm liếm ngón tay, cười nói: “Ngon nha, em học nấu ăn từ khi nào thế?” 
Tư Mộc híp mắt, chậm rãi đi tới, tầm mắt thoáng lướt qua đôi môi ẩm ướt của cô, giọng điệu kiên quyết hơn: “Đi rửa tay trước đi.” 
Vẻ mặt tươi cười của Tô Nhan chợt cứng lại, dùng khóe mắt nhìn cậu, cuối cùng không nói gì mà đi vào bếp rửa tay, khi trở ra thì lại tiếp tục hỏi vấn đề còn dang dở lúc nãy.
Tư Mộc không chớp mắt nói: “Công việc mẹ em bận rộn nên không có thời gian chăm sóc em, đói thì em tự làm đồ ăn, qua lâu và làm nhiều lần thì tự nhiên biết thôi.” 
Con nhà nghèo thường phải lo liệu việc nhà từ rất sớm, đó là kết luận vĩnh viễn không thay đổi, nếu lúc đó Tô Nhan còn ở nhà thì chắc là cuộc sống của Tư Mộc sẽ tốt hơn một chút rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play