Dỗ dành Dương Quang Thành được một lúc thì cuối cùng anh cũng đã dừng khóc, sau đó anh lại hôn lên nhẹ lên cổ của cô, nhỏ giọng nói:

- Vợ còn đau không?

- Không đau nữa.

Nghe thấy vợ mình không đau nữa Dương Quang Thành mới vui vẻ cười một tiếng, anh còn cọ cọ vào cổ của cô, làm cô thấy nhột rồi cố ý đẩy anh ra, nhưng anh làm sao mà tách cô ra được chứ. Đột nhiên lúc này Dương Quang Thành lại bắt đầu di chuyển hông ra vào, làm cho hạ bộ vốn dĩ đang yên tĩnh nay lại luân động bên trong cô làm cho cô thấy có chút kì lạ.

Mặc dù vẫn còn có chút đau, nhưng cô vẫn chấp nhận được và nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cổ của anh, sau đó lại còn nhỏ giọng nói:

- Quang Thành... Chậm chút…

- Vợ ơi... Thích lắm…

- Ha...ah...ưm...a... Quang Thành... Chậm thôi…

Nhưng có vẻ như lần đầu nên anh không khống chế được lực hông của mình, mỗi lần va chạm đều làm cho Lưu Sắt Sắt cảm thấy đầu óc trống rỗng, hạ bộ của anh vốn dĩ đã rất lớn, bây giờ còn đi vào rất sâu, khiến cho cô thấy bụng bắt đầu trướng rồi.

Trong căn phòng nhỏ bây giờ lại văng vẳng tiếng rên rỉ nho nhỏ của Lưu Sắt Sắt, vì cô biết những ngôi nhà ở đây không có cách âm, nếu như cô rên quá lớn thì hàng xóm sẽ nghe thấy mất. Nhưng cái tên nam nhân thối tha nào đó lại không biết điều, mỗi khi va chạm đều cố ý làm cho cô rên lớn hơn, sau đó còn cắn lên tai của cô, kích thích cô, làm cho cô cảm thấy bản thân sắp hét lên luôn rồi.

Đột nhiên lúc này Dương Quang Thành lại ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng va chạm, có vẻ như anh sắp không nhịn được rồi nên đang muốn chạy nước rút. Dù sao hôm nay cũng là ngày an toàn nên Lưu Sắt Sắt không yêu cầu gì nhiều, nhưng nếu như tình trạng này cứ tiếp diễn thì chắc cô phải chuẩn bị thêm vài trang bị ở nhà thôi. Đến đây thì sự luân động của Dương Quang Thành ngày một nhanh hơn và mạnh hơn, sau đó là một dòng khí ấm đã tràn vào bên trong cô, đương nhiên cô biết chuyện gì xảy ra rồi.

Vốn dĩ Lưu Sắt Sắt còn định thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó Dương Quang Thành lại tiếp tục nhấp hông vào bên trong, mỗi lần nhấp đều đem hạ bộ đẩy sâu hơn một chút, gương mặt nhỏ của Lưu Sắt Sắt lại càng đỏ hơn, sau đó hai mắt cũng mở to đầy kinh ngạc, nhưng anh thì lại hôn lên cổ của cô, rồi di chuyển đến xương quai xanh, dịu dàng hôn lên ngực của cô, nhỏ giọng nói:

- Vợ ơi... Vợ à... Vợ…

- Dương Quang Thành... Dương Quang Thành... Ah...ha...ư... Sâu quá rồi... Không được...a...ưm…

 

Nhưng mà anh đâu có ý định dừng lại, vì thấy cô hơi ồn một chút nên còn cố ý cúi người xuống, hôn lấy môi cô, chỉ vì nụ hôn này lại làm cho hạ bộ càng di chuyển sâu hơn bên trong vách thịt, hai mắt của Lưu Sắt Sắt cũng sắp trừng anh mà rơi ra ngoài rồi, nhưng tên nam nhân lưu manh giả danh nai tơ kia vẫn liên tục ra vào bên trong cô, cuối cùng là đạt cao trào rồi lại tiếp tục phun trào vào bên trong.

Mọi chuyện lại tiếp tục như vậy khi Lưu Sắt Sắt định nghỉ ngơi thì Dương Quang Thành lật người cô lại, ôm lấy eo của cô, sau đó lại từ phía sau mà đem hạ bộ cắm vào bên trong, sau đó còn hôn lên vai của cô, dịu dàng nói:

- Vợ ơi, Thành Thành yêu vợ lắm.

- Không được... Ư...a...ha... Sắp bị cắm hổng rồi... Không... Ha...ưm...a…

- Vợ ơi…

Mặc kệ Lưu Sắt Sắt có rên rỉ như thế nào thì Dương Quang Thành vẫn tiếp tục cắm sâu hạ bộ ở bên trong vách thịt của cô, hiển nhiên mỗi lần va chạm đều làm cho cô kích thích mà rên rỉ đến khi cô đạt đến cao trào mà nằm xụi lơ trên giường, nhưng anh không dừng lại, có vẻ như anh vẫn chưa đủ thỏa mãn, hạ bộ vẫn chưa có dấu hiệu của hạ nhiệt, anh tiếp tục đem nó đẩy vào nơi tư mật đang mấp máy kia.

Có lẽ là vì Lưu Sắt Sắt vừa mới đạt cao trào nên nơi tư mật vẫn rất nhạy cảm, khi anh vừa đẩy vào thì đã có cảm giác nên trong mềm ra không ít, cái cảm giác đó làm cho Dương Quang Thành rất thích, anh còn ôm lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô, nói:

- Vợ ơi, chúng ta ngày nào cũng tạo em bé nha? Vợ mềm mềm, sờ rất thích.

Lưu Sắt Sắt quá lười biếng để trả lời, nhưng cô biết rằng nếu ngày nào cũng làm thì hai người thật sự là cạp đất mà ăn thiệt đó, không đùa đâu.

Và rồi sau đó không biết Dương Quang Thành đã rong ruổi bao nhiêu lần trên cơ thể của Lưu Sắt Sắt nữa, chỉ biết rằng tới khi cô quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi thì anh... Anh vẫn tiếp tục…

Cô sai rồi, cô không nên để cái tên này được được nước lấn tới mới phải... Hay nói đúng hơn là cô không nên "cưu mang" cái tên lưu vong này, để bây giờ bị ăn không còn mảnh xương luôn nè.

Khi Dương Quang Thành đã ăn đủ còn vui vẻ mang vợ đi tắm rửa, nhìn thấy vợ lạnh còn ôm cô vào lòng, vuốt vuốt lưng cho cô, cũng không để cô tỉnh táo mà tự ý đóng dấu, rồi vui vẻ nói:

- Vợ ơi, chúng ta hứa rồi nha, ngày nào cũng tạo em bé nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play