Nếu như nói trong đầu của Dương Quang Thành bây giờ đang nghĩ đến bộ phim hôm qua anh xem cùng Hồng Khang Lâm và làm theo, thì trong đầu của Lưu Sắt Sắt bây giờ đang nghĩ đến chuyện khác... Ví dụ như là chuyện hôm nay không thể đi làm, rồi không đi làm là không có tiền, mà không có tiền là hai đứa ăn mì gói nè he.

Nhưng nhắc mì gói mới nhớ, không biết ở nhà còn mì gói để ăn hay không nữa kìa.

Cứ như vậy, Dương Quang Thành thì cứ hôn, Lưu Sắt Sắt vẫn đáp lại nhưng cô vẫn mải mê nghĩ đến chuyện khác, cho nên nụ hôn của cô vẫn cứ hời hợt lắm, khi này anh liền cắn cô một cái, làm cho Lưu Sắt Sắt giật mình, còn đưa mắt ngạc nhiên nhìn anh, nói:

- Sao vậy?

- Vợ không thích hôn hôn với Thành Thành sao?

Cô ngơ ngác không hiểu tại sao anh lại hỏi như thế, lúc này thì Dương Quang Thành lại bày ra gương mặt ấm ức, sau đó anh dụi đầu vào cổ của cô, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô, sau đó lại nhỏ giọng nói:

- Vợ hôn không nhiệt tình gì cả. Hay vợ chê Thành Thành không đủ đẹp trai? Không đẹp như thần tượng của vợ?

Lưu Sắt Sắt vốn dĩ còn muốn an ủi anh, nhưng tên lưu manh giả danh cừu con kia lại cắn vào cổ của cô một cái, liền nhanh chóng để lại dấu tích khó mà giấu đi. Khi này anh lại còn cố ý cắn thêm mấy cái, sau đó mới liếm nhẹ những chỗ mà mình cắn, sau đó mới nói:

- Nhưng vợ khen Thành Thành cũng đẹp trai mà? Đúng không?

- Đúng, đúng, đúng, đẹp trai... Đẹp trai lắm.

Được vợ khen đẹp trai đương nhiên Dương Quang Thành cũng thấy cực kỳ vui vẻ, sau đó anh lại tiếp tục hôn lấy môi cô, và lần này Lưu Sắt Sắt không dám lơ là nữa, cô cũng bắt đầu nhiệt tình đáp trả.

 

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, nhưng hiện tại hai người vẫn còn môi lưỡi quấn quýt, chỉ khác là quần áo đã rơi rải rác xuống sàn rồi. Bất chợt lúc này Lưu Sắt Sắt đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, ôi mẹ ơi cô muốn chạy quá đi phải làm sao? Cái thứ đó mà vẫn còn tồn tại đến bây giờ sao? Còn chưa được mang đi trưng ở viện bảo tàng à? Hai mắt của Lưu Sắt Sắt bắt đầu mở to khi tận mắt nhìn thấy cái thứ đó của nam nhân, trong hai mươi lăm năm của cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tận mắt đó.

Lưu Sắt Sắt có chút tò mò nên đã đưa tay chạm thử, cô không biết tại sao trên phim người ta có thể ngậm nó vào ngon lành như vậy nhỉ? Nhìn nó... Không gớm ghiếc quá hả? Nhưng mà, khi Lưu Sắt Sắt nhìn lên gương mặt đang hưởng thụ của Dương Quang Thành thì cũng có chút muốn chơi thử.

Đến đây Lưu Sắt Sắt liền ngậm lấy thứ hạ bộ đang kêu gào kia, nhưng có lẽ vì quá bất ngờ nên Dương Quang Thành không nhịn được mà đã đạt cao trào rồi bắn ra hết lên mặt cô.

Hiển nhiên anh rất rối rắm rồi, còn cuống lên đi tìm khăn giấy lau mặt cho cô, vừa lau anh vừa lo sợ, nói:

- Vợ, vợ, vợ... Vợ không sao chứ? Thành Thành xin lỗi... Thành Thành xin lỗi…

Lưu Sắt Sắt lau mặt xong liền nhìn anh, cũng thấy có chút buồn cười, nhưng rồi lại nói:

- Không sao.

Tuy cô đã nói là không sao, nhưng Dương Quang Thành vẫn cúi gằm mặt xuống không dám nhìn cô, đến khi Lưu Sắt Sắt ôm anh vào lòng thì anh mới thoải mái lên được một chút. Tính ra tên này cũng được quá chứ ha? Rõ ràng anh là người muốn làm chuyện này, tới khi lâm trận thì bắt cô đi dỗ ngược lại... Lạ đời ghê bây?

Tiếp theo sau đó thì Lưu Sắt Sắt lại giúp Dương Quang Thành thoải mái bằng tay của mình, nhưng cái tên đó thật sự không biết đủ, cả lớn cả nhỏ đều không biết đủ.

Cuối cùng thì Lưu Sắt Sắt đành phải để anh làm đến cùng, lúc này cô cũng sợ chứ... Nói sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm cuộc đời của cô cơ mà, nói không sợ thì quá điêu ngoa rồi.

Khi Dương Quang Thành đặt hạ bộ ở trước nơi tư mật thì Lưu Sắt Sắt có run lên một chút, cái thứ to lớn đó thật sự có chui vào hết được không nhỉ? Còn nếu như vào hết thì cô có bị rách làm đôi không đây?

 

Còn chưa đợi cô chuẩn bị tâm lý xong thì Dương Quang Thành lại đột ngột đem hạ bộ đang sung sức đẩy vào tư mật, khiến cho Lưu Sắt Sắt giật bắn cả mình, nơi vách thịt cũng siết chặt lấy hạ bộ của anh, khóe mắt còn rơi cả lệ, khó khăn đẩy tay anh, nói:

- Đau... Đau quá…

Nhưng lạ ghê đó... Cô còn chưa kịp khóc lóc thì Dương Quang Thành đã khóc trước cô rồi, nước mắt trên mặt anh bắt đầu giàn giụa, nước mắt nước mũi chảy không thiếu anh nào, sau đó còn nhìn cô, nói:

- Hức... Hức... Thành Thành xin lỗi…

Ủa alo ông ơi? Tui bị đau đó... Tui... Tui nè? Tui mới là người la đau nè? Rồi mắc gì ông khóc vậy ông nội? Tui không khóc thì thôi chứ, mắc gì khóc? Gì vậy trời... Ông cầm nhầm kịch bản nữ chính rồi, trả lại đây coi!

Nhưng còn có lẽ là Lưu Sắt Sắt cũng đau quá nên chưa nói nên lời, còn Dương Quang Thành thì vẫn ở đó và khóc rất thảm thương như ai ăn hết của ông ấy để lại vậy.

Cuối cùng khi Lưu Sắt Sắt đã đỡ đau hơn một chút thì cô lại phải dỗ dành anh, dịu dành ôm anh rồi xoa xoa đầu của anh, nói:

- Sao lại khóc?

- Thành Thành làm vợ đau... Thành Thành xin lỗi…

Má ơi... Cứu tui với, kiểu này thì cứu kiểu gì đây? Ý là... Đang làm chuyện nghiêm túc, nhưng sao Lưu Sắt Sắt nghiêm túc không được bây ơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play