Đến buổi chiều Lưu Sắt Sắt mới từ từ mở mắt, chậm chạp lê tấm thân già đầy tàn tạ xuống giường, nhưng chỉ mới nhích được một ngón chân thôi là cô đã muốn kêu lên hỡi ơi rồi.

Xương cốt của cô cũng sắp rã rời hết rồi, còn cái tên ngốc kia đi đâu mất thì cô còn chưa biết nữa. Từng bước, từng bước lê lết vào nhà vệ sinh, tự nhìn ngắm tác phẩm của Dương Quang Thành mà máu nóng dồn lên não, ôi trời ơi nhìn xem này, anh hết cắn rồi lại hôn, chẳng khác nào vừa đấm vừa xoa chứ? Sau đó lại còn liên tục thúc mạnh nữa chứ, nắm eo của cô đến mức để lại vết hằn luôn này.

Tên này có thiệt sự là ngốc không thế? Sao cô nhìn anh còn thành thục chuyện này hơn cả người bình thường nữa thì có.

Sau khi tắm rửa xong thì Lưu Sắt Sắt cũng phải đi ra khỏi phòng vì đói, từ sáng đến giờ đã ở trong phòng không xuống được giường rồi, đương nhiên cũng chưa có cái gì vào bụng ngoài cái thứ quỷ quái kia của Dương Quang Thành. Nhưng khi cô định úp mì gói để ăn thì đột nhiên anh lại từ bên ngoài đi vào, trên tay còn có một ít rau củ và thịt nữa chứ, hai mắt của Lưu Sắt Sắt sắp rơi ra ngoài rồi, dù rằng đang rất đau lưng nhưng vẫn phải chạy đến xem, còn đưa mắt nhìn anh, nói:

- Dương Quang Thành, cậu ăn cướp ăn trộm ở đâu vậy?

Gương mặt của anh liền lộ rõ dáng vẻ tủi thân, sau đó còn ấm ức ngồi thụp xuống sàn ăn vạ, đưa mắt ngân ngấn lệ nhìn cô, sau đó nói:

- Là Thành Thành giúp dì Hồng chuyển hàng nên dì Hồng cho Thành Thành mà... Thành Thành không có ăn cướp, ăn trộm gì hết á.

Lưu Sắt Sắt bán tính bán nghi, cô vốn muốn đi ra ngoài hỏi lại dì Hồng hàng xóm, nhưng còn đi chưa được ba bước thì đã không đi được. Lúc này Dương Quang Thành lại ôm lấy cô, sau đó nước mắt cứ như là được bật công tắc mà rơi xuống lã chã, anh run rẩy nói:

- Là Thành Thành làm vợ đau hả? Thành Thành xin lỗi... Thành Thành xin lỗi vợ…

Cô đành thở dài một tiếng, đưa tay lên xoa xoa đầu của anh nói bản thân không sao, nhưng Dương Quang Thành lại siết chặt vòng tay ôm ở eo của cô. Ôi chu choa mạ ơi, nó đã đau bây giờ là cái lưng của cô muốn gãy làm đôi luôn chứ không còn đau nữa. Thấy cô khó chịu như thế thì Dương Quang Thành cũng nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa nắn nắn lưng cho cô, còn nhỏ giọng nói:

- Thành Thành xin lỗi…

- Được rồi, đã nói là không sao mà, đừng có xin lỗi nữa.

Đến đây thì Lưu Sắt Sắt lại nghe thấy một tiếng "Ọt" giòn tan được phát ra ngay bụng của Dương Quang Thành. Gương mặt của anh liền đỏ lên vì ngại ngùng, còn Lưu Sắt Sắt thì được một trận cười ngoặt ngoẹo, cười đã đời rồi cũng phải đứng dậy nấu cơm cho anh ăn chứ, nói sao thì thức ăn hôm nay cũng là do chính tay anh mang về mà, nên nấu món gì đó ngon ngon một chút cho anh ăn.

Nhưng vì lưng còn đau nên Lưu Sắt Sắt không thể đứng lâu được, Dương Quang Thành thấy vậy cũng nhảy số, anh đi đến phía sau lưng của cô, còn ôm lấy cô nhấc bổng lên, đặt chân cô lên chân mình, gương mặt của Lưu Sắt Sắt có chút ngạc nhiên nhìn anh, nhưng anh thì lại cười rất vui vẻ, nói:

- Vợ nấu đi, Thành Thành sẽ ôm vợ, sẽ không để vợ té đâu.

 

Cô cũng biết cười, sau đó một người nấu, một người thì lại giúp đỡ ấy gia vị, giống như phụ bếp vậy.

Cuối cùng bữa cơm của hai người họ cũng đã được chuẩn bị xong, Dương Quang Thành nhìn Lưu Sắt Sắt, sau đó lại nhìn bữa cơm, vui vẻ nói:

- Vợ, cảm ơn vợ.

Có lẽ Lưu Sắt Sắt có hơi bất ngờ vì lời cảm ơn này, từ trước đến nay, từ khi sinh ra cho đến khi hiểu chuyện thì cô đã làm đủ thứ chuyện trên đời để sống, hay còn gọi là nghề đụng - đụng gì làm đó.

Vì là dân đen với nghèo nên những người xung quanh đây sống không hay xin lỗi hay cảm ơn, bình thường cũng là chửi nhau, xưng hô cũng rất thẳng thắn. Tuy nhiên, sau khi có sự xuất hiện của Dương Quang Thành thì lại khác hẳn…

Theo như cô thấy thì chắc anh là người của Vạn Thành bị lưu lạc đến Bắc Thành này, người Bắc Thành thô thiển hơn, nhưng chân thật hơn, còn người Vạn Thành thì học vấn cao hơn, nhưng cũng giả tạo hơn.

- Quang Thành, cậu có muốn tìm lại gia đình của mình không?

Vốn dĩ cô chỉ muốn hỏi vu vơ thôi, nhưng cái tên này dường như cầm nhầm kịch bản nữ chính rồi, liền trực tiếp rơi nước mắt rồi cúi gầm mặt xuống bàn không dám nhìn cô, có chút nghẹn ngào nói:

- Vợ Sắt Sắt không cần Thành Thành nữa sao? Hức... Vợ Sắt Sắt chê Thành Thành... Chê Thành Thành ăn nhiều sao? Hức... Sau này... Sau này Thành Thành sẽ ăn ít lại mà... Vợ Sắt Sắt đừng đuổi Thành Thành nha?

Lưu Sắt Sắt đành thở dài, thôi bỏ đi, xem như là kiếp trước cô nợ anh nên kiếp này phải làm trâu làm ngựa trả nợ cho anh đi.

- Không có đuổi, xem như tôi chưa nói gì đi.

- Vợ Sắt Sắt phải xưng là "vợ" chứ?

Đấy có nhiều lúc Lưu Sắt Sắt nghi ngờ cái sự "ngốc nghếch" này lắm... Tên này... Có ngốc thật không vậy? Hay cô bị lừa vào tròng rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play