Mặt trời đã lên cao những tia nắng chiếu xuống, bên trong phòng ngủ Cảnh Nghiên vẫn nằm trên giường ngủ say cho đến khi tiếng chuông báo thức reo lên, cô nhíu mày đưa tay tìm rồi tắt lấy. Cô cầm đồng hồ lên nhìn đã 8 giờ rưỡi sáng rồi, cô xoay người lại nhìn vị trí bên cạnh thì không thấy ai đâu. Cô đưa tay sờ lên, vị trí khá lạnh chắc là anh đã rời giường khá sớm. Cô ngồi dậy vươn vai, nhìn ra bên ngoài cửa sổ sau đó bước xuống đi vào bên trong phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Lát sau cô bước xuống nhà cũng không thấy bóng dáng Từ Vũ đâu, Mặc Kha từ bên ngoài đi vào thấy cô từ cầu thang đi xuống, nói: “Cô Cảnh Nghiên thức rồi à. Để tôi vào bếp lấy bữa sáng đem lên cho cô.”

“À được, làm phiền chú rồi. Mà Từ Vũ anh ấy đi đến công ty rồi sao?”

Mặc Kha đang đi thì dừng lại, nhìn cô gật đầu: “Cậu chủ đã đi vào lúc sáng sớm rồi. Cậu ấy có nói có ghi lại giấy nói với cô rồi.”

Cô nghe vậy thì nhớ lại hình như trên tủ đầu giường có một tờ giấy note nhưng cô lại không chú ý đến, cô cười cười gật đầu: “Anh ấy có ghi nhưng tôi lại không để ý thấy.”

“Vậy tôi vào trong đem đồ ăn sáng lên cho cô.”

Mặc Kha nói rồi đi vào bên trong phòng bếp, cô đi tới bàn ăn kéo ghế ngồi xuống. Mặc Kha bưng lên đồ ăn sáng đặt trước mặt cô còn ly nước cam, nói: “Vậy cô cứ ăn sáng, tôi vào phòng bếp làm chút việc. Cô cần gì thì cứ gọi.”

Cô gật đầu nhìn ông: “Làm phiền chú rồi, chú đi làm việc của mình đi.”

Mặc Kha lúc này mới đi vào bên trong phòng bếp, cô cầm ly nước cam lên uống một ngụm sau đó cầm bánh mì lên ăn. Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cầm lên nhìn là tin nhắn của Thiền Mộng gửi tới.

Thiền Mộng: [ Cậu đã dậy chưa? Một lát nữa mình sẽ đến nhà đón cậu. ]

Cô ngậm lấy bánh mì, nhanh chóng trả lời lại: [ Mình đã dậy rồi, đang ăn sáng. Cậu cứ đến đi. ]

Thiền Mộng: [ Được. Lát nữa gặp. ]

Tắt điện thoại cô nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình rồi về phòng thay đồ.

Lát sau cô từ trong nhà bước ra đã thấy chiếc xe của Thiền Mộng đang đậu ở ngoài cổng. Cô đi tới mở cổng bước ra ngoài rồi đóng cổng lại, đi đến mở cửa ghế phụ ra ngồi vào. Cô quay sang hỏi: “Cậu đến lâu chưa?”

Thiền Mộng lắc đầu nhìn cô: “Mình mới đến thôi. Cậu thắt dây an toàn vào đi, mình chở cậu đến nhà của Phán Nhu đón em ấy.”

Cô nghe vậy thì nhanh chóng cầm lấy dây an toàn thắt vào, Thiền Mộng thấy vậy thì lái xe chạy đi. Trên đường đi bên trong xe khá yên tĩnh, cô đưa tay tìm nhạc để mở. Nhạc vừa cất lên, cô vừa lắc lư theo nhịp vừa ngân nga hát.

Thiền Mộng ngồi bên cạnh lái xe hỏi: “Hôm nay cậu đi với bọn mình như vậy, chồng cậu sẽ không buồn sao?”

Cô từ trong túi xách lấy ra gói kẹo, xé ra ăn, lắc đầu: “Không có đầu. Sáng nay anh ấy bận việc ở công ty nên đã đi sớm, lúc mình thức dậy đã không thấy anh ấy đâu.”

Ở công ty Từ Vân, bên trong văn phòng Từ Vũ đang ngồi xem tập tài liệu còn Bàng Nhuệ đang ngồi đối diện. Bàng Nhuệ nhìn anh, tay gõ nhịp lên bàn, hỏi: “Thế nào? Đã ổn chưa?”

Anh gật đầu tháo kính xuống đặt lên bàn, nhìn anh ấy: “Đã ổn rồi, có thể triển khai theo hình thức này.”

Bàng Nhuệ nghe vậy thì nở nụ cười: “Được, tôi sẽ làm ngay.”

Bàng Nhuệ nói rồi đứng dậy cầm tập tài liệu đi ra bên ngoài. Lúc này Thệ Vĩ mở cửa bước vào, đi đến đưa cho anh một túi hồ sơ: “Từ tổng, đây là thông tin mà anh nhờ tôi điều tra. Đã có đầy đủ cả rồi, anh cứ xem qua.”

Từ Vũ nhìn tập hồ sơ trước mắt, tay cầm kính lên đeo rồi mở túi hồ sơ ra bên trong là toàn bộ những thông tin về Trình Hoa mà anh cần. Anh lật xem từng trang, chân mày càng nhíu lại. Sau khi ly hôn với ba của Cảnh Nghiên, Trình Hoa nhanh chóng kết hôn với một người đàn ông rồi cả hai di cư sang nước ngoài sinh sống.

Năm Cảnh Nghiên học lớp 12, công ty Trình Hoa lúc này gặp khó khăn nên bà về nước đến nhà của Cảnh Nghiên đòi một số tiền lớn từ ba của cô. Sau khi nhận được tiền thì bà ấy quay trở lại nước Anh từ đó cũng không về nước.

Cho đến khoảng thời gian gần đây, công ty của bà bị khủng hoảng do làm ăn thua lỗ. Chồng bà thì bệnh nằm một chỗ, bà có một đứa con trai nhưng suốt ngày chỉ chơi bời chứ không quan tâm đến việc học. Đọc đến đây anh cũng đã hiểu mục đích bà về nước lần này là gì.

Anh để xấp giấy xuống nhìn Thệ Vĩ đang đứng, gật đầu: “Cậu làm tốt lắm. Cậu ra ngoài trước đi.”

“Vâng Từ tổng.”

Thệ Vĩ đi ra bên ngoài đóng cửa lại, Từ Vũ tháo chiếc kính đang đeo xuống đưa tay xoa mi tâm. Tiếng chuông điện thoại lúc này reo lên, anh cầm lên nhìn là tin nhắn của Cảnh Nghiên gửi tới, khóe môi cong lên bấm vào đọc.

Cảnh Nghiên: [ Em hôm nay có hẹn đi với bạn, báo với anh trước một tiếng. ]

Anh nhanh chóng trả lời lại: [ Được, em đi chơi chú ý an toàn. Khi nào về thì nhắn anh. ]

Một lát sau hai người bọn cô cũng đã đến trước nhà của Phán Nhu. Từ xa hai người họ đã thấy cô ấy đang đứng gần gốc cây chờ, tay cầm điện thoại lướt gì đó khá là vui vẻ. Xe lại gần, Cảnh Nghiên nhấn mở kính xe xuống, nói: “Phán Nhu, em lên xe đi.”

Phán Nhu nghe thấy giọng cô thì ngẩng đầu lên nhìn, nhanh chóng tắt điện thoại rồi ra ghế sau mở cửa ngồi vào. Cô đóng cửa kính xe lại, quay xuống hỏi: “Em đợi bọn chị có lâu lắm không?”

Phán Nhu lắc đầu nhìn cô, cười nói: “Không có đâu chị. Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

Thiền Mộng lái xe đi, ngồi bên cạnh cô lên tiếng trả lời: “Bây giờ chúng ta đến trung tâm thương mại mua sắm đi sẵn để cho Cảnh Nghiên lựa quà giáng sinh.”

Phán Nhu nghe vậy thì gật đầu quay sang nhìn cô: “Chị đã biết mua món gì làm quà tặng chưa?”

“Vẫn chưa, chị còn chưa nghĩ ra.”

“Ồ vậy lúc đó em và chị Thiền Mộng có thể gợi ý cho chị vài món đó.”

“Vậy làm phiền em rồi.”

Đến trung tâm thương mại, ba người đi đến chỗ bán quần áo xem một lượt. Cảnh Nghiên đi một vòng đồ nam nhưng vẫn chưa tìm được món đồ muốn tặng cho anh, Phán Nhu đang xem áo thấy cô đứng ở khu vực bán đồ nam thì tò mò đi tới hỏi: “Chị muốn mua gì ở đây sao?”

Cô đang tập trung suy nghĩ nghe cô ấy hỏi thì giật mình, lắc đầu: “Chị đang định mua quà tặng nhưng sau khi xem xong chị lại thấy không có gì phù hợp.”

Phán Nhu nghe vậy thì kinh ngạc nhìn cô: “Chị tặng cho nam sao? Vậy người đó là bạn trai hay là anh chị?”

Thiền Mộng lúc này đi tới nói: “Em chưa biết sao, Cảnh Nghiên cậu ấy có chồng rồi. Nên là đang tìm kiếm mua món quà tặng cho chồng cô ấy.”

Phán Nhu phải khoảng một lúc sau mới hết kinh ngạc, nói: “Chị kết hôn lúc nào sao em lại không hay biết?”

“Cũng đã vài tháng rồi, lúc đó em chưa vào công ty thực tập. Nhưng mà bọn chị vẫn chưa tổ chức hôn lễ, chỉ mới đăng ký kết hôn mà thôi.”

Phán Nhu đi tới bên cạnh khoác vai cô, gật đầu nói: “Vậy thì chị mua đồng hồ làm quà tặng cho chồng chị đi.”

Cô nghe vậy thì quay sang nhìn Thiền Mộng sau đó mỉm cười nhìn cô ấy: “Ý kiến này được đó. Chị đi sang chỗ bán đồng hồ xem sao.”

Cô nói rồi định rời đi nhưng cánh tay bị kéo lại, Thiền Mộng nói: “Đến cũng đã đến đây rồi, chẳng lẽ cậu không tính mua gì sao? Đồng hồ thì vẫn ở đó không có mọc chân mà chạy mất đâu. Lâu lâu cậu đi mua sắm thì phải mua gì đó chứ.”

Cô nghe cô ấy nói cũng có lý, gật đầu: “Được rồi.”

Lát sau ba người từ khu vực bán quần áo đi ra, trên tay ba người đều cầm túi đồ. Phán Nhu dẫn hai người đến khu vực bán đồng hồ gần đó, nói: “Chị Cảnh Nghiên mau vào xem xem có ưng cái nào không.”

Cô đi lại quầy xem một vòng sau đó cô bị thu hút bởi một chiếc đồng hồ màu đen thiết kế đơn giản không cầu kì. Cô đưa tay chỉ chiếc đồng hồ này, nói: “Phiền cô lấy giúp tôi đồng hồ này cho tôi xem.”

Nhân viên mở tủ lấy chiếc đồng hồ này đưa cho cô, nói: “Đây là mẫu đồng hồ mới nhất ở shop bên em, chị có thể xem qua cách trang trí rất đơn giản nhưng lại tinh tế, sang trọng. Và đồng hồ này còn một đồng hồ khác nữa, nó chính là đồng hồ đôi với nhau.”

Nhân viên nói rồi từ trong tủ lấy ra chiếc đồng hồ được đặt bên cạnh lên để trước mặt cô: “Chiếc đồng hồ này cũng có kiểu dáng, thiết kế giống đồng hồ nam chị đang cầm trong tay. Có điều nó được thiết kế nhỏ hơn để phù hợp cho nữ và trên mặt đồng hồ, ở phía viền cũng có hai màu khác nhau. Chị có thể xem kĩ.”

Cảnh Nghiên nhìn hai đồng hồ đang được đặt cạnh nhau, lúc nãy cô mải xem mà không để ý đến đây là đồng hồ đôi. Cô nhìn một lượt cảm thấy rất thích chiếc đồng hồ này, Thiền Mộng đứng bên cạnh hỏi: “Nếu muốn mua đồng hồ này vậy phải mua đôi sao?”

Nhân viên gật đầu nhìn cô ấy: “Vâng, đúng vậy.”

Phán Nhu đứng bên cạnh nhìn đồng hồ rồi nói: “Chị Cảnh Nghiên, em thấy đồng hồ này rất đẹp đó. Chị có thể mua về đeo cùng với chồng chị như vậy cũng có thể đánh dấu chủ quyền, người người đều biết là đã có chủ.”

Cô nghe cô ấy nói vậy thì mỉm cười, nhìn đồng hồ đôi trước mắt thì nói: “Phiền cô gói lại chúng cho tôi. Của tôi là bao nhiêu?”

Nhân viên lúc này đem đồng hồ mà cô đã chọn đóng gói cẩn thận, nói: “Cặp đồng hồ này của chị là ba ngàn.”

Thiền Mộng đứng bên cạnh, nói: “Hình như là mắc quá rồi Cảnh Nghiên à.”

“Không sao đâu, vẫn trong khả năng của mình.”

Cô mở túi lấy ra một tấm thẻ đưa sang cho nhân viên, nhân viên nhận lấy rồi đem đi quẹt lát sau đem ra đưa lại thẻ cho cô và túi đồng hồ: “Cảm ơn quý khách. Hoan nghênh quý khách lần sau ghé mua.”

Cô nhận lấy túi đồng hồ rồi cùng hai người rời khỏi. Ba người cũng không định rời đi ngay mà sẽ đi dạo một vòng tham quan sẵn chơi vài trò chơi mà lâu rồi không chơi. Chơi một khoảng thời gian dài cũng làm họ thấm mệt, ba người đi ăn rồi đến quán cà phê gần đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play