Màn đêm đã dần buông xuống, bên trong văn phòng Từ Vũ ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu, đối diện Thệ Vĩ đang đứng còn Cảnh Nghiên nằm trên ghế đã ngủ say từ lúc nào trên người đang đắp áo khoác của Từ Vũ. Anh đưa tài liệu sang cho Thệ Vĩ, nói: “Cậu làm xong cái này thì có thể về rồi.”

Thệ Vĩ nhận lấy gật đầu: “Vâng, Từ tổng.”

Thệ Vĩ cầm tài liệu mở cửa văn phòng đi ra bên ngoài. Anh tháo kính để lên bàn, đưa tay xoa lên mi tâm sau đó nhìn sang chỗ cô. Anh đứng dậy đi đến chỗ cô, ngồi xổm xuống đối diện đưa tay vuốt ve gò má cô. Cô nhíu mày, mở mắt ra thì thấy anh đang ngồi đối diện, cô chống tay ngồi dậy, hỏi: “Anh đã làm xong việc rồi sao?”

Anh đưa tay đỡ cô ngồi dậy, ngồi xuống bên cạnh cô: “Đúng vậy nên anh mới đến đây, đánh thức em dậy.”

Cô cúi xuống nhìn áo khoác của anh trên người mình, cầm lấy đưa sang cho anh: “Em định đợi anh làm xong việc nhưng lại ngủ quên lúc nào không hay.”

Anh nhận lấy áo khoác từ tay cô mặc vào, nói: “Em mệt thì cứ ngủ một chút. Bây giờ chúng ta đi ăn thôi, em muốn ăn gì thì quyết định đi.”

Cô nghe vậy thì nhìn anh, mỉm cười: “Em muốn ăn mì.”

Anh đưa tay xoa đầu cô: “Được, chúng ta đi ăn mì.”

Lát sau hai người đến quán mì, anh đi gọi món còn cô đi tìm chỗ ngồi. Giờ này là giờ cao điểm nên bên trong quán cũng khá đông khách, cô đi tới bàn trống cạnh cửa sổ ngồi xuống. Cô từ túi xách lấy điện thoại ra, mở lên vào wechat thì thấy tin nhắn trong nhóm công ty chiều giờ cũng khá nhiều. Cô nhấn vào xem cuộc trò chuyện mà họ đang bàn tán.

Thiền Mộng: [ Chúng ta cuối cùng cũng được Từ tổng đồng ý phỏng vấn rồi. Mọi người biết không, vì bài phỏng vấn này mà tôi và Cảnh Nghiên phải ngồi đợi ở đó nguyên ngày đấy. ]

Phán Nhu: [ Hai chị vất vả rồi, ngày mai em mời trà sữa hai người. ]

Thiền Mộng: [ Cảm ơn em gái. ]

Khiểm Hà: [ Chúc mừng hai em cuối cùng cũng thuyết phục được Từ tổng. ]

Nhân viên nam: [ Lần này chúng ta phải cố gắng làm cho tốt bài phỏng vấn này mới được. Cuối năm phải kết thúc những điều tốt đẹp. ]

Nhân viên nữ: [ Đúng vậy, cậu nói đúng. Cố gắng lên. ]

Cô xem tin nhắn của mọi người gửi đến thì khóe môi cong lên nở nụ cười, bỗng cô nghe thấy giọng nói của Từ Vũ đối diện: “Xem gì mà vui vậy?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh ngồi xuống, cũng nhìn thẳng vào mắt cô. Cô lắc đầu: “Không có gì, là bên trong nhóm chat công việc mọi người trò chuyện. Em thấy khá vui vẻ.”

Anh đưa chai nước ngọt sang cho cô: “Của em.”

Cô nhận lấy chai nước từ tay anh: “Cảm ơn anh. Nhưng mà hôm nay anh đi ăn với em như vậy liệu có ảnh hưởng đến tiến độ công việc của anh không?”

Anh cầm lấy chai nước của cô mở nắp ra, đặt trước mặt cô, cong khóe môi nói: “Không có đâu.”

Cô nghe anh nói vậy thì trong lòng cũng yên tâm, cầm chai nước lên uống. Nhân viên phục vụ bưng hai tô mì ra để lên bàn, đặt trước mặt hai người rồi rời đi. Cô nhìn tô mì trước mắt, cảm thán: “Nhiều thật đấy.”

“Nếu nhiều thì ăn cho hết, ngon lắm đấy.”

“Được, em biết rồi.” Cô cầm đũa lên gắp mì ăn, gật đầu mỉm cười giơ ngón cái lên với anh. Anh thấy như vậy thì bật cười rồi cúi xuống ăn mì.

Lát sau khi ăn mì xong, Cảnh Nghiên đứng bên ngoài chờ anh, còn anh thì ở bên trong đi thanh toán. Đang đứng chờ thì cô nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ truyền đến: “Cảnh Nghiên.”

Cô quay sang thì nhìn thấy Trình Hoa đứng cách đó không xa, tay cô nắm chặt túi xách mím môi không nói câu nào. Nhìn bà đi lại càng gần, chân cô không tự giác lui về phía sau, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào bà.

Bà như không cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô, cười nói: “Con cũng đến đây ăn mì sao? Thật trùng hợp. Mẹ thấy quán mì này cũng rất ngon, cũng đến đây định ăn thử.”

Cô hít sâu một hơi, nhìn bà: “Vậy, vậy mẹ cứ vào bên trong ăn thử đi.”

Trình Hoa đi đến gần cô, mỉm cười: “Mẹ có chuyện muốn nhờ con. Không phải con có một người chồng rất giàu có sao, gia cảnh cũng rất tốt. Công việc làm ăn của mẹ gặp vấn đề, con có thể nói với chồng con một tiếng giúp đỡ mẹ không? Cho mẹ chút tiền trả nợ…”

Cô nhanh chóng ngắt lời bà: “Mẹ điều tra anh ấy sao? Lúc mẹ cần tiền mẹ mới đến đây nhờ con giúp đỡ sao? Mẹ về nước không phải vì nhớ con mà là vì tiền sao? Anh ấy và con không phải là ngân hàng, lúc mẹ cần tiền thì đến. Với lại anh ấy là chồng con, cũng không có nghĩa vụ trả nợ cho mẹ.”

Cô nói rồi nhanh chóng xoay người rời đi nhưng đi được vài bước thì cổ tay bị nắm lấy khiến cô phải xoay người lại nhìn bà, nhìn sự giận dữ trên gương mặt bà. Trình Hoa chỉ thẳng mặt cô nói: “Tao sinh mày ra đến chừng này tuổi, vậy mà bây giờ thì sao? Mẹ mày cần tiền giúp đỡ, mày ngoảnh mặt làm ngơ. Mày đúng là một đứa con bất hiếu mà.”

Trình Hoa nói rồi đưa tay lên, cô nhìn cánh tay của bà thì cũng biết rằng cái tát của bà sẽ rơi xuống vào mặt cô. Cô nắm chặt túi, nhắm mắt lại nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy cái tát của bà rơi xuống. Cô hé mắt nhìn thì thấy Từ Vũ đang nắm lấy cánh tay của bà, hai người đang giằng co với nhau.

Trình Hoa thấy là anh thì thu tay lại, nở nụ cười: “À con có phải là Từ Vũ, chồng của Cảnh Nghiên không? Mẹ là mẹ của con bé cũng là mẹ vợ của con.”

Anh không quan tâm lời bà ấy nói, quay người lại đến gần cô, nhìn một lượt lo lắng hỏi: “Em có bị thương ở đâu không?”

Cô thấy anh lo lắng như vậy thì nhanh chóng nói: “Em không sao hết, anh đừng lo lắng quá.”

Lúc này anh mới thở phào, tay nắm lấy tay cô quay sang nhìn Trình Hoa đang đứng đối diện. Anh nói: “Tôi có việc phải đi trước. Bà cũng đừng làm tổn thương hay đụng vào cô ấy.”

Anh nói xong cũng không nhìn sắc mặt khó xem của bà, nắm lấy tay cô đi đến chỗ xe đang đậu. Anh mở cửa ghế phụ ra cho cô ngồi vào, sau đó đi qua ghế lái ngồi xuống thắt dây an toàn vào rồi lái xe rời đi.

Trên đường đi, cô quan sát anh nhưng thấy anh không hỏi cô bất kì câu nào khiến cô cũng khó mở lời để giải thích. Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, tay vân vê chiếc túi đang cầm trong tay.

Về tới nhà cũng đã gần mười giờ tối, anh đưa tay cởi nút ở tay áo nhìn cô đang đứng, nói: “Cũng không còn sớm nữa, em về phòng tắm trước đi. Anh sang thư phòng một lát.”

Cô nhìn anh đang xắn tay áo lên nhưng lại chẳng hỏi một câu gì về chuyện xảy ra lúc nãy. Cô thấy anh đang đến gần, sau đó đưa tay xoa đầu cô: “Hôm nay chắc em cũng mệt rồi. Mau về phòng tắm rồi nghỉ ngơi đi. Anh sẽ về sau em.”

Anh nói rồi xoay người đi, cô nhìn bóng lưng anh rồi cất giọng hỏi: “Chuyện hôm nay anh không hỏi gì với em sao?”

Anh dừng bước chân, hai tay đút vào túi quần, quay lại nhìn cô: “Nếu em muốn nói, anh sẽ lắng nghe. Còn nếu không thì anh sẽ không ép. Anh tôn trọng quyết định của em.”

Cô thở dài, rũ mắt nhìn xuống dưới sàn nhà, nói: “Người lúc nãy mà anh mới gặp là mẹ ruột của em. Từ khi sinh em ra, bà ấy đã đưa em cho ba chăm sóc sau đó bà ấy quyết định ly dị bỏ rơi ba con em sống với nhau. Lúc cấp ba em gặp lại bà ấy, trong lòng em vui lắm nhưng mà thứ bà ấy quan tâm chỉ là tiền. Em…”

Anh nhanh chóng đi tới ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Em không cần nói nữa, anh đã biết hết mọi chuyện rồi. Anh đã biết tất cả chuyện năm đó rồi.”

Cô nghe vậy thì ngơ ngác, hỏi lại: “Anh, anh đã biết…tất cả rồi sao?”

Anh đưa tay xoa đầu cô, gật đầu: “Đúng vậy, anh đã đọc lén nhật ký của em. Anh đã biết mọi việc. Tin anh được không? Chuyện này giao cho anh xử lý.”

Cô đưa tay lên ôm anh, nước mắt cũng không kiềm chế được rơi xuống, gật đầu: “Ừm, em tin anh. Luôn tin anh.”

Bên trong thư phòng, Từ Vũ ngồi nhìn tài liệu trước mắt đưa tay lên xoa mi tâm. Nhớ đến chuyện tối hôm nay, anh cầm điện thoại lên nhấn gọi. Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy: “Alo Từ tổng.”

Anh đứng dậy đi đến cửa sổ, nói: “Thệ Vĩ, cậu cho người điều tra mẹ ruột của Cảnh Nghiên cho tôi và những hoạt động của bà ấy trong những năm gần đây.”

“Vâng Từ tổng.”

Cúp máy, anh đứng yên đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm có vì sao và ánh trăng đang chiếu sáng. Anh tháo kính xuống đi tới để lên bàn, mở cửa rời khỏi phòng.

Thời gian trôi qua cũng khá nhanh, chuyện xảy ra vào tối hôm đó vậy mà đã trôi qua ba bốn ngày rồi. Cảnh Nghiên ngồi trước bàn làm việc, tay cầm cây viết nhìn màn hình máy tính trước mắt. Thiền Mộng đi đến đặt ly cà phê lên bàn cho cô, cười hỏi: “Cà phê của cậu tới rồi. Đang suy nghĩ vu vơ gì đó? Không phải là đang nhớ đến chồng cậu đó chứ?”

Cô nghe vậy thì hai gò má có chút nóng lên, cầm lấy ly cà phê lên: “Cậu nói gì vậy chứ, không có đâu.”

Biết cô đang ngại nên Thiền Mộng cũng không trêu chọc nữa, cô ấy đặt ly cà phê xuống nhìn cô hỏi: “Sắp tới giáng sinh rồi, cậu đã tính tặng quà gì cho chồng cậu chưa?”

Cô đang uống nghe cô ấy nói vậy thì cầm điện thoại lên nhìn, hôm nay vậy mà đã là ngày 20. Còn bốn ngày nữa là đến giáng sinh, cô lắc đầu nhìn cô ấy: “Vẫn chưa. Mình cũng quên mất đến sắp tới ngày giáng sinh luôn.”

“Mình biết ngay là cậu sẽ quên mà. Mốt là cuối tuần, lúc đó chúng ta đi mua sắm sẵn để cho cậu chọn quà.”

Cô nghe vậy thì gật đầu đồng ý: “Được, ý kiến không tồi.”

Thiền Mộng quay sang nói: “Phán Nhu, cuối tuần em rảnh không? Chúng ta đi mua sắm.”

Phán Nhu quay sang đưa tay làm dấu ok, gật đầu nhìn cô ấy: “Dạ được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play