Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, những tia nắng len lỏi qua rèm cửa chiếu vào trong căn phòng khá bừa bộn vì những tài liệu để ngổn ngang ở trên bàn làm việc.

Một cô gái mặc bộ đồ ngủ in hình con gấu, mái tóc dài được xõa ra có chút rối, gương mặt cô vẫn còn hiện lên vẻ chưa tỉnh ngủ. Cô đi tới kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng chiếu vào khiến cô chói mắt phải nhắm mắt lại và cũng khiến cho cô tỉnh ngủ đi đôi chút. Cô vươn vai vài cái rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.

Lát sau cô cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra, đồ ngủ trên người lúc nãy cũng đã được thay ra. Hiện tại cô đang mặc chiếc áo sơ mi màu xanh phối với quần tây màu kem, mái tóc dài uốn xoăn được xõa ra để ở phía sau. Cô đi tới bàn trang điểm, lấy một cây son thoa lên môi, cô có một đôi mắt rất xinh đẹp khiến cho mọi người xung quanh đều thích đôi mắt của cô, da cô vốn dĩ đã trắng nên cô cũng không cần trang điểm thêm chỉ cần tô một chút son là được.

Làm xong tất cả thì lúc này tiếng chuông điện thoại cô reo lên, cô cầm điện thoại lên nhìn qua tên người gọi rồi nhanh chóng bắt máy: "Alo."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng của một cô gái: "Alo, A Nghiên. Mình đã tới rồi, đang đậu xe ở dưới này, cậu mau xuống đi."

Cảnh Nghiên nghe vậy thì nói: "Cậu đợi mình một chút, mình xuống ngay."

Cúp máy cô để điện thoại vào túi xách rồi mở cửa phòng ngủ ra ngoài, khi đi ngang qua phòng bếp cô lấy một cái bánh để trên bàn bỏ vào miệng ăn rồi đi tới huyền quan thay giày. Sau khi mang xong đôi giày cô nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Lúc cô chạy xuống từ xa đã thấy một chiếc xe màu đen đang được đậu ở phía trước. Cô đi tới mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, quay sang nhìn cô gái ngồi bên cạnh có mái tóc ngắn ngang vai được cột cao, đeo một cặp kính, vừa lướt điện thoại vừa cầm bánh mì ăn sáng.

Cô thắt dây an toàn, nhìn cô ấy hỏi: "Thiền Mộng, cậu đợi mình có lâu lắm không?"

Cô gái ngồi kế bên tên là Thiền Mộng cũng là đồng nghiệp của cô. Thiền Mộng lắc đầu, cất điện thoại quay sang nhìn cô: "Mình vừa tới đã gọi cho cậu, đợi không lâu lắm. Nhìn cậu như này thì cậu chưa dùng bữa sáng phải không?"

Cảnh Nghiên gật đầu: "Tối qua mình ngồi chỉnh ảnh đến gần sáng mới ngủ nên thành ra sáng mình thức có chút muộn."

Thiền Mộng nghe vậy thì thở dài, đưa túi bánh sang cho cô: "Biết trước là như vậy mà, một tuần bảy ngày cậu bỏ bữa sáng hết bốn ngày. Mình có mua bánh mì cho cậu, mau ăn đi."

Cô nở nụ cười thật tươi nhanh chóng cầm lấy: "Cảm ơn cậu nhiều, biết cậu thương mình nhất mà."

Thiền Mộng nghe cô nói vậy thì lắc đầu rồi khởi động xe lái đi còn cô ngồi bên cạnh cầm lấy bánh mì ăn, vừa nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Lát sau hai người cũng có mặt ở tòa soạn W.S, một tòa soạn lớn ở Thượng Hải. Cảnh Nghiên về chỗ bàn làm việc của mình ngồi xuống, một nữ đồng nghiệp đi tới nói: "Lát nữa chị có lịch đi chụp hình cho một nữ diễn viên Tô Ảnh vào lúc 10 giờ sáng."

Cô nghe vậy thì gật đầu, nhìn cô ấy nói: "Chị biết rồi, chị sẽ sắp xếp đi ngay. Cảm ơn em đã nhắc."

Nữ đồng nghiệp đó nghe vậy thì bảo không có gì rồi trở về chỗ ngồi, Thiền Mộng ngồi kế bên cô thì xích lại gần chỗ cô nói nhỏ: "Cậu có biết lát nữa chúng ta sẽ gặp nữ diễn viên khó chiều cỡ nào không? Mình không muốn nhận buổi phỏng vấn này tí nào. Mình còn nghe bảo cô ấy là tình nhân của Từ Vũ ở công ty thời trang Từ Vân đó."

Cô nghe đến cái tên Từ Vũ thì động tác đang sắp xếp đồ bỗng dừng lại một chút rồi xem như không có gì, tiếp tục sắp xếp. Công ty thời trang Từ Vân này là công ty đứng nhất nhì ở trong nước, tòa soạn bên cô rất muốn phỏng vấn Từ Vũ nhưng bên đó lại không nhận phỏng vấn.

Cô cầm xấp tài liệu đứng dậy: "Khó chiều thì cũng phải cố gắng làm thôi, cô ấy đang khá hot nên chắc chắn khi phỏng vấn sẽ có lượt đọc cao. Mình đi nộp tài liệu cho chị tổng biên tập đây, cậu kiểm tra lại câu hỏi phỏng vấn đi."

Thiền Mộng thở dài gật đầu: "Được rồi, phải ráng thôi chứ biết làm sao được."

Bên trong văn phòng làm việc, có một người đàn ông mặc vest đang ngồi trước bàn làm việc, tay cầm tài liệu đang chăm chú đọc nên không thấy rõ mặt. Trước mặt người đàn ông đó còn có mấy người đàn ông khác đang đứng, thi thoảng cứ đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi xem tài liệu, trong lòng hồi hộp lo sợ.

Người đàn ông đó đặt tập tài liệu xuống, gương mặt của người đàn ông lúc này mới được nhìn rõ. Người đàn ông này có một đôi mắt khi nhìn vào người khác họ sẽ cảm thấy lạnh lẽo, run sợ nhưng đã được anh đeo kính nên cũng giảm đi phần nào và anh một đôi môi khá mỏng.

Một người đàn ông lên tiếng ấp úng hỏi: "Từ tổng, bản thiết kế này...không có vấn đề gì chứ?"

Từ Vũ nhìn người đàn ông đó rồi ném tập tài liệu sang: "Những mẫu thiết kế thu đông năm nay không có một tí mới mẻ, thế thử hỏi làm sao thu hút được khách hàng muốn mua."

Người đàn ông đó nhanh chóng bắt lấy tập tài liệu, nghe anh nói vậy thì người đàn ông đó cúi gằm mặt, vội nói: "Tôi biết rồi Từ tổng, tôi sẽ kêu họ thiết kế lại mẫu khác."

"Nếu họ lần này làm không xong thì mau thu xếp đồ đạc cuốn gói khỏi công ty."

Người đàn ông nghe vậy đưa tay lau mồ hôi trên trán, lia lịa gật đầu rồi cùng những người còn lại rời khỏi. Văn phòng lúc này chỉ còn mình Từ Vũ, anh tháo kính ra đặt trên bàn đưa tay lên xoa mi tâm.

Cửa phòng lúc này được gõ ba cái sau đó mở ra, trước mặt anh xuất hiện một ly cà phê trên bàn. Có một giọng nói của người đàn ông đứng đối diện cất lên: "Đây là cà phê của anh thưa Từ tổng. Chiều nay anh có một cuộc họp lúc ba giờ."

Anh gật đầu khoác tay, nói: "Tôi biết rồi. Cậu cứ ra ngoài trước đi Thệ Vĩ."

Thệ Vĩ chính là trợ lý của anh, nghe anh nói vậy thì gật đầu nhanh chóng rời khỏi. Anh cầm lấy ly cà phê lên uống một ngụm, vị đắng của cà phê khiến anh tỉnh táo lên không ít. Lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, anh nhìn thấy người gọi thì nhíu mày sau đó bắt máy.

Anh còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một người phụ nữ: "Cuối cùng con cũng chịu bắt máy. Lần xem mắt này con phải đi cho mẹ, đây là con gái của bạn thân mẹ nên con không được trốn như lần trước đâu, có biết không?"

Mỗi lần mẹ anh gọi tới, anh đều biết liên quan đến việc xem mắt cho nên lúc nãy anh mới chần chừ không muốn bắt máy. Anh nhìn đồng hồ rồi nói: "Mẹ cũng biết con khá bận rộn, hầu như không có thời gian. Lần xem mắt này con sẽ không đi được đâu."

Vân Uyển chính là mẹ anh, bà nghe vậy thì nói: "Không được, con phải sắp xếp làm như nào trống thời gian trưa mai cho mẹ để mà đến gặp con bé. Con mà không đi gặp lần này thì đừng gọi mẹ là tiếng mẹ, cũng đã gần 30 tuổi đầu rồi mà còn chưa tính đến việc yêu đương kết hôn."

Anh nghe vậy thì vội phản bác: "Mẹ, con chỉ mới 28 tuổi mà thôi."

"Cũng gần 30 rồi, không có khác gì cả. Cứ quyết định như thế, trưa mai con phải đến."

Nói rồi bà cúp máy không cho anh cơ hội từ chối, anh thở dài tắt máy đặt điện thoại sang một bên rồi nhấn số gọi: "Thệ Vĩ, trưa mai tôi có bận gì không?"

Thệ Vĩ ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói: "Dạ có, ngày mai anh có hẹn đi ăn với khách hàng."

"Hủy cho tôi cuộc hẹn đó đi."

Thệ Vĩ nghe vậy thì cũng không hỏi gì nhiều: "Vâng, Từ tổng."

Ở studio, Cảnh Nghiên và Thiền Mộng đi vào đã thấy Tô Ảnh đang ngồi được nhân viên trang điểm. Cảnh Nghiên đi xem xét lại chỗ chụp còn Thiền Mộng đi đến trò chuyện với cô ấy. Bỗng cô nghe thấy giọng tức giận của Tô Ảnh: "Tôi đã bảo câu này không hợp cần phải đổi sang câu khác. Tôi không muốn nhận câu hỏi này."

Thiền Mộng nghe vậy thì nói: "Nhưng mà chị Tô, đây là câu hỏi mà nhiều fan cũng muốn hỏi nhất. Chị có nên xem xét lại một chút không."

"Không là không, tôi sẽ không trả lời câu hỏi này. Nếu cô không đổi hoặc bỏ câu này thì tôi sẽ không nhận phỏng vấn nữa."

Cảnh Nghiên nhanh chóng đi tới đứng chắn trước mặt Thiền Mộng rồi nhìn Tô Ảnh cười nói: "Nếu chị thấy câu hỏi đó cần thay đổi thì chúng tôi sẽ thay đổi lại nội dung câu hỏi ngay. Chị cứ yên tâm."

Tô Ảnh nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, cô nhanh chóng kéo Thiền Mộng ra chỗ khác, nói: "Cậu mau thay đổi sang câu hỏi khác đi, nếu mà không thay đổi thì chị ấy sẽ tức giận mà không nhận phỏng vấn nữa đấy. Như vậy sẽ bị la cho xem."

Thiền Mộng nhăn mặt trả lời: "Mình biết rồi."

"Được rồi, mình đi chuẩn bị lại một chút rồi chụp hình cho cô ấy. Cậu giờ ngồi điều chỉnh lại câu hỏi đi." Cô vỗ vai cô ấy rồi nhanh chóng đi đến sắp xếp lại bối cảnh một lần nữa.

Một lát sau trong quá trình chụp hình Tô Ảnh cũng khá phối hợp với cô nên không có vấn đề gì quá nhiều. Sau khi chụp hình xong là tới phỏng vấn, lúc này điện thoại cô reo lên. Cô thấy người gọi thì đi ra ngoài để không gian lại cho Thiền Mộng làm việc.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play