Khi rời khỏi nhà họ Trần, mẹ Trần lại nhét cho An Niên hai lọ dưa muối. Chuyện dưa muối lần trước mẹ Trần cho An Niên bị người ta đánh cắp, mẹ Trần cũng biết.
Bà nghe Trần Dương kể lại An Niên vì chuyện này mà cứ nhắc mãi một khoảng thời gian rất lâu, thậm chí còn muốn đến đồn cảnh sát báo án, chuyện này làm cho mẹ Trần vui vẻ không thôi. Vì vậy từ đó về sau liền thích ướp dưa muối, để bất cứ lúc nào An Niên tới là cũng có sẵn.
“Mẹ anh cũng thật là, mỗi lần tới đều đưa cho em dưa muối.” Trần Dương nhìn dưa muối được An Niên ôm vào trong ngực, không nhịn được mà khinh bỉ nói.
“Bởi vì mẹ Trần biết em thích ăn mà.” Đối với việc nhận được món quà tặng dưa muối này, An Niên tỏ ra rất hài lòng.
“Còn có món nào mà em không thích ăn hả?” Trần Dương cười.
“Ừm!” An Niên suy nghĩ một hồi, đúng thật là không nghĩ ra được món nào mình không thích ăn, vì vậy trả lời: “Bố em nói, em như vậy tương đối dễ nuôi.”
“Ngược lại thì có, chỉ là khó nuôi cũng không sao, anh nuôi được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT