Nhưng chẳng hề gì, Tạ đại gia đánh một đường đến đây tới nắm đấm cũng nhiễm máu không biết là của ai tức giận đã đạt đến đỉnh điểm, không thể chỉ tặng cho lão một đấm thôi được.
Bốp bốp…
“A á á dừng tay!”
“Hự á!”
Lão ta bỗng chốc liền như một bao cát, bị Tạ Nghiêu đánh ngã trái ngã phải.
“Éttttt!”
Lúc bị Tạ Nghiêu đạp một cú tàn nhẫn vào đũng quần, tiếng kêu như heo bị chọt tiết liền xông phá trời xanh, nghe rợn tai vô cùng.
Lưu Tranh đều không dám nhìn thẳng.
Đám đàn em của lão đau đớn thay, cũng muốn giúp lão nhưng lần nào cũng không xen vào được. Sau lưng người đàn ông kia cứ như có mắt, bọn họ còn chưa đụng đến chéo áo của hắn đã bị đạp ngã lăn ra, không gượng dậy nổi.
Mọi chuyện nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh.
Tên đàn em trong buồng kia kinh nghi dò hỏi xong, chưa đợi được mấy giây bên ngoài đã yên tĩnh lại. Bên tai cùng lắm chỉ nghe được tiếng rên rỉ nhỏ vụn yếu ớt khiến thần kinh gã căng lên.
Ở nơi gã không thấy, Điền Hải đã bị đánh thành đầu heo, mặt mày sưng vù, răng rụng lởm chởm. Lão bị Tạ Nghiêu nắm đầu nhấn vào bồn cầu phòng bên, đau đớn nơi hạ thân cũng không thể kêu la. Mất sức khiến lão không thể vùng vẫy, cả thân hình đồ sộ gần như kẹt cứng trong không gian nhỏ hẹp, quả thật thảm không nỡ nhìn.
Nhưng chẳng đợi gã lật được cửa thì nó đã bị người dùng sức đập mạnh, khiến nó tung thẳng vào trong.
“Á!”
Cánh cửa lập tức va thẳng vào mặt gã ta khiến gã rú lên một tiếng quái dị, choáng váng mặt mày.
Ngược lại là Hứa Dương được gã giữ chặt trong lòng may mắn không bị gì cả. Chỉ là thời điểm giằng co với gã ta khó tránh khỏi dáng vẻ trở nên luộm thuộm khó coi, tàn tạ khiến người thương tiếc.
Lúc cửa bị mở ra, cậu vô thức trợn lớn đôi mắt to tròn đen láy lúc này lại tràn ngập hoảng sợ của mình trừng trừng nhìn cửa phòng.
Cho nên tầm mắt của cậu liền đối diện với người đàn ông mắt cũng đỏ ngầu bên ngoài.
Bộ dạng của hắn so với cậu tốt hơn, nhưng mấy cái cúc áo đã bay đâu mất, đầu tóc vốn được chải vuốt thẳng thớm cũng bay tán loạn khiến hắn trông càng thêm cuồng dã, hung dữ dọa người.
Nhưng trong mắt Hứa Dương lại chẳng khác nào cọng rom cứu mạng.
Đôi mắt cậu đỏ lên, nước mắt lại tạch tạch rớt xuống, môi mấp mấy lại không thể nói thành lời.
“Thằng này… Á!”
Gã đàn ông kia sau một cú đập đến choáng váng hoàn hồn lại nhìn thấy Tạ Nghiêu thì theo bản năng muốn hùng hổ dọa người. Nhưng gã còn chưa kịp nói xong đã bị Tạ Nghiêu dùng sức lôi ra khỏi buồng vệ sinh.
Rầm!
“Á!”
“Hức…”
Hai âm thanh khác biệt cùng lúc vang lên.
Gã kia đã bị Tạ Nghiêu ném thẳng vào bồn rửa tay bằng đá hoa cương sau lưng, cú va chạm mạnh mẽ khiến gã ngã rầm xuống đất, ôm đầu kêu rên.
Còn Hứa Dương thì bị người giữ lấy từ lúc bị kéo theo ra ngoài. Người đàn ông dễ dàng ôm chặt thân thể mảnh khảnh của cậu vào lòng. Cánh tay rắn chắc căng chặt của hắn ôm cậu đến phát đau, nhưng Hứa Dương vừa được ôm lấy đã liều mạng ôm lại. So với đau đớn trên thân, cảm giác an tâm trong lòng lại càng thêm mạnh mẽ.
Cậu run rẩy ôm lấy hắn, vô thức nỉ non: “Chú…”
“Đừng sợ, tôi đến rồi.”
So với dáng vẻ hung thần ác sát, giọng điệu của hắn lại ôn nhu đến mức khó tin.
Hứa Dương quả thật được hắn trấn an mà vô thức thả lỏng mớ dây thần kinh đang căng chặt của mình.
Nhưng trước khi cậu mềm nhũn xuống đã bị người đàn ông bế thốc lên.
“A…”
Cậu yếu ớt kêu một tiếng, hai tay lại vội vàng ôm cổ hắn. Đầu dúi vào hõm vai hắn, được người đàn ông bợ mông như đứa bé mang ra khỏi nhà vệ sinh đã hỗn loạn chẳng ra gì.
Bảo an của câu lạc bộ đến lúc này mới chạy tới nhưng chẳng ai dám lên tiếng khi nhìn thấy dáng vẻ dọa người của Tạ Nghiêu. Ai nấy đều tránh qua một bên nhìn hắn mang thiếu niên đi mất, sau đó mới hai mặt nhìn nhau rồi bắt tay vào xử lý hiện trường.
Tình huống thế này họ cũng không thể vui vẻ hưởng thụ điều kiện trong câu lạc bộ nữa. Đối với việc Tạ Nghiêu một đường mang Hứa Dương ra khỏi câu lạc bộ Lưu Tranh không hề nói gì, dứt khoát đi theo.
Bởi vì Hứa Dương sống chết ôm cổ hắn nên Tạ Nghiêu không thể lái xe. Cuối cùng là do Lưu Tranh làm tài xế đưa họ về, bản thân hắn thuê người của câu lạc bộ lái xe hắn đi theo.
Lúc đưa người về đến nhà, trước khi rời đi Lưu Tranh đã vỗ vai Tạ Nghiêu nói: “Cậu cứ an tâm lo cho cậu ấy, còn lại để tôi.”
Còn lại trong miệng Lưu Tranh đương nhiên là chuyện của Điền Hải rồi.
Lão ta ăn một vố này chắc chắn sẽ không để yên cho Tạ Nghiêu, kiểu gì cũng sẽ quên đau không sợ chết mà tìm cách trả thù.
Tạ Nghiêu không nói gì mà chỉ gật đầu, có điều biểu hiện đó của hắn lại khiến Lưu đại thiếu gia thỏa mãn. Vốn định nói gì đó với Hứa Dương nữa nhưng thấy cậu giống như mệt mỏi ngã đầu vào vai Tạ Nghiêu thiếp đi rồi nên hắn buông tay, lên xe của mình ra về.
Cạch.
Tiếng cửa nhà mở ra đánh động Hứa Dương đang gục trên vai Tạ Nghiêu.
Cậu giật mình rục rịt thân hình chẳng có chút sức nặng được người bế đi cả đoạn đường chẳng thấy hắn có trướng ngại gì, nhưng rất nhanh đã được người đàn ông vỗ vai dỗ dành: “Đến nhà rồi.”
Chỉ là một câu vậy thôi, nhưng cùng với âm thanh ôn nhu của hắn lại không khác gì liều thuốc trấn an tốt nhất đối với thiếu niên vừa bị kinh hách.
Cậu rút vào trong ngực hắn, hơi thở yếu ớt phun ở hỏm cổ người đàn ông khiến lòng hắn mềm nhũn.
Tạ Nghiêu ôm cậu vào nhà tắm, chẳng hề nhớ tới mối quan hệ lúng túng của họ trước đó, không chút nghi kỵ mà xả nước ấm vào bồn vừa đem thiếu niên đặt xuống nắp bồn vệ sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT