Thế nhưng người đánh bọn chúng cũng không có ý định thương lượng, hành động vừa mau lẹ vừa dứt khoát, mới chớp mắt đã đánh ngã được hai ba người.

Có lẽ vì tức giận cùng lo lắng nên hành động của Tạ Nghiêu không chỉ nhanh mà còn ngoan độc chuẩn. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến người ta huyết quản sôi trào, nằm rạp không thể động đậy.

Bên ngoài nhà vệ sinh chẳng mấy chốc liền trở nên hỗn loạn, tiếng kêu rên không ngừng vang lên đan xen với tiếng mắng chửi vô lực.

Nói là hai người đánh nhưng thật ra chỉ có một mà thôi. Công phu quyền cước của Lưu Tranh không ra gì, cho nên hắn chỉ bộc hậu phía sau, thừa cơ cho mấy tên bị Tạ Nghiêu đánh ngã xuống thêm một đạp dứt điểm. Trong lúc đó hắn cũng không quên cầm điện thoại gọi cho bảo vệ của câu lạc bộ.

Vốn dĩ tình huống bên ngoài vô cùng hỗn loạn, âm thanh cũng không hề nhỏ, nhưng khổ nổi bên trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp kia khắp nơi đều là tiếng hét của Hứa Dương cho nên người bên trong vẫn chưa phát giác ra.

Điền Hải vẫn còn hùng hổ dọa nạt khi nghe thấy âm thanh cầu cứu của Hứa Dương: “Kêu! Mày kêu đi! Tốt nhất là kêu thằng chó kia tới, xem tao làm mày trước mặt nó để xem bản mặt nó có còn vênh váo được không! Dám lên mặt với tao!”

A! Buông ra! Tránh ra! Tạ Nghiêu!”

Tạ Nghiêu! Cứu em aaa!”

Nhưng mặc cho lão dọa nạt, đối với Hứa Dương lúc này cái tên Tạ Nghiêu kia chính là cọng rơm cứu mạng của cậu. Đối mặt với uy hiếp trước mắt, cậu chỉ biết theo bản năng gọi tên hắn. Cánh tay nhỏ lại không ngừng đánh đuổi gã đàn ông đã nhảy được vào phòng. Mặc cho cánh tay đều muốn bị vặn gãy, bầm tím một mảng. Nhưng bởi cậu chặn cửa phòng, nơi buồng vệ sinh không gian lại nhỏ nên nhất thời đôi bên giằng co vẫn chưa mở được cửa.

Ở bên ngoài Điền Hải càng chửi càng hăng, mồm miệng đầy lời đê tiện hạ lưu.

Tạ Nghiêu nghe thấy tất cả, tròng mắt không khỏi càng thêm đỏ, hành động cũng thêm ngoan lệ.

Bốp!

A!”

Rầm!

Tiếng nắm đấm va chạm với xương hàm, tiếng kêu rên đau đớn, tiếng cơ thể tiếp xúc với mặt đất nghe vô cùng chói tai. Nhưng tất cả vẫn không khiến cho sắc mặt của người đàn ông tốt lên một chút. Bên tai hắn chỉ toàn là tiếng kêu la cầu cứu của cậu khiến lòng hắn đau đớn.

Không nhìn thấy tình huống của Hứa Dương, chỉ nghe thấy tiếng kêu của cậu đối với Tạ Nghiêu chẳng khác nào tra tấn. Quai hàm hắn đanh lại khiến cho biểu tình càng thêm đáng sợ. Đám đàn em của Điền Hải còn không kiềm được mà ngập ngừng không dám nhào lên.

Nhưng Tạ Nghiêu sẽ tha cho bọn họ ư?

Bốp! Binh! Bụm!

Một tràng tiếng tra tấn dã man vang lên bên tai, đến cả Lưu Tranh cũng thấy đau thay nhưng lại không chút đổi sắc cho chúng thêm một đá.

Ầm!

Cho đến lúc thân hình của một tên đàn em đập vào cửa phòng vệ sinh đang đóng kín, người bên trong mới phát giác ra tình huống bất thường ở bên ngoài.

Có chuyện gì vậy!?”

Điền Hải cũng bị âm thanh kia làm giật mình mà vô thức hét ầm lên hỏi.

Mắt thấy sắp bắt được Hứa Dương lại bị quấy rầy, sắc mặt lão không khỏi vặn vẹo lên, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như quỷ xa tăng đầu thai. Cộng thêm lớp mỡ trên mặt lão, quả thật chẳng dám khen tặng.

Thời điểm đó bên trong buồng vệ sinh tên đàn em của lão rốt cuộc đã khống chế được Hứa Dương.

Cái chuyện này vốn dĩ đối với một tên cao to như gã là vô cùng dễ dàng, nhưng một là do không gian trong buồng quá nhỏ, hành động bó tay bó chân, lại thêm Hứa Dương không có chịu để yên cho gã bắt, sống chết phản kháng, gã lại không dám mạnh tay sợ làm hư da thịt non mềm của cậu. Cho nên đến khi gã ta khóa chặt được Hứa Dương thì mặt cũng xám, mày cũng tro, bộ dạng lộn xộn chật vật không kém gì cậu.

Nhưng ở lúc gã kéo Hứa Dương ra định mở cửa phòng thì một tiếng vang thật lớn chợt nổ tung bên tai gã.

Ầm!

A!”

Theo đó là tiếng kêu đau đớn của người bên ngoài.

Có chuyện gì vậy?”

Gã theo bản năng hỏi, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng kêu la ầm ĩ của đám anh em.

Thằng chó! Tại sao mày… A!”

Điền Hải còn chưa nói xong đã bị một đấm của Tạ Nghiêu đánh hộc xì dầu.

Lão loạng choạng ngã mạnh qua một bên, trong miệng cũng phun ra một cái răng cùng một búng máu.

Da dày thịt béo quả thật cũng có cái lợi. Với cú đấm trong lúc tức giận đó của Tạ Nghiêu, người thường nhất định sẽ rụng ba bốn cái răng chứ chẳng chơi, đổi lại thành lão thì kém thật nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play