Còn không phải là hắn bên ngoài đạo mạo, bên trong âm thầm như vô tình mà dẫn dắt thiếu niên từng bước tiếp xúc với những thứ trong giới. Mỗi ngày nhìn cậu từ ngây ngô đến thuần thục ngậm lấy ngọc trụy giúp cải tạo lỗ nhỏ kia mỗi đêm, lần nào cũng khiến đũng quần của hắn sưng to đau nhức lại phải làm như không biết. Chỉ có hắn biết ý nghĩ muốn đem cậu nuốt vào bụng càng ngày càng thêm dữ dội. Bất giác hắn cũng mong ngóng ngày này mau tới…
Mỹ vị tươi ngon như vậy, nếu để người khác nhanh tay đoạt đi, hắn sẽ hối hận chết mất.
Cho nên dù biết rõ ý cậu không phải nói ở đó, hắn vẫn chẳng cho cậu đính chính đã đem ngón tay đâm vào.
“A…”
Bên tai nghe thiếu niên lãng kêu, thân thể non nớt co giật một cách ngây ngô vụng về, cảm nhận cái miệng nhỏ kia mềm xốp mê người, da đầu hắn tê dại, biết rõ nhưng vẫn kinh ngạc, sau đó mạnh bạo luồng vào thêm hai ngón, ba ngón…
“Chú á… Ư ưm á hức…”
“Muốn chú làm em?”
Biết rõ còn hỏi, hắn vừa đem quần áo trên người ném rơi, vừa ác ý khơi lên đạo đức luân lý khiến người xấu hổ cùng cực.
“Ưm muốn…”
Chỉ là hắn sai rồi. Cái thiếu niên hắn nuôi đối với khái niệm này còn chẳng nặng bằng hắn. Cho nên là hắn đầy đầu biến thái còn muốn nhúng chàm con cừu non kia mới đúng.
“Muốn thì ngồi lên… Ngoan, tự mình ngồi lên cái gì cũng cho em hết.”
Hắn ám muội thổi gió bên tai, dụ dỗ thiếu niên đến mơ màng không biết đông tây.
Nhìn cậu ngốc nghếch không chút phản kháng tay chân vụng về leo lên người hắn, dạng chân ngồi lên hông hắn, da đầu hắn tê rần.
Ngoài miệng hắn vẫn cho cậu chỉ đạo sắc tình, dạy cậu làm sao cho anh em của hắn vào, dùng hai ngón tay mở rộng cái miệng nhỏ kia ra, tựa như lúc cậu đem ngọc trụy khảm sâu bên trong miệng nhỏ chưa trải sự đời của mình.
“Lớn quá… A…”
Nghe cậu gọi bậy, tính phúc của hắn muốn nổ tung, người anh em không ngừng giật nãy liên hồi.
“Chú hức… Không vô…”
Nhìn thiếu niên ăn không tiêu, điệu bộ vừa ngây ngô vừa phóng đãng tủi thân ỉ ôi với hắn, Tạ đại gia muốn thăng thiên, lập địa thành ma.
Ma quỷ là hắn nghẹn một bụng hỏa trượt tay chạm vào cái miệng mềm rõ ràng vẫn còn chưa căng ra hết cỡ dù đã nuốt được một phần ba người anh em của hắn kia vừa ghé vào tai cậu dụ dỗ: “Ngoan… Sẽ vô, em lại cố chút nữa đi…”
Nói xong hắn lại chẳng cho thiếu niên tự cố gắng, bàn tay biến thái kia đã mạnh bạo nhào nặn hai quả bồng đào bên tay. Chọc cho nó biến dạng, d.âm mĩ, lại kích thích đến cái miệng nhỏ, làm nó mềm ra, nhũn thành một bãi bùn.
Lại vô tình đem hơn nửa đoạn còn lại của hắn gấp gáp ăn mất.
“Ưm a!”
Thiếu niên nhất thời không kịp đề phòng cứ thế mềm chân, ngã thẳng xuống cái cọc gỗ nóng rẫy bên dưới.
“Á hức hức chú…”
“Hừ!”
Sung sướng đến bất chợt lại quá mức tê người, hắn không kiềm được mà đỉnh hông, nhồi người anh em của hắn vào càng sâu hơn bên trong cái miệng kia.
“Á á! Sâu quá hức… Sâu quá chú… Chú…”
Thiếu niên mới trải sự đời chịu không nổi chấn động lớn như vậy nước mắt không khỏi tèm lem, hoảng hốt gọi hắn, vậy mà thành công gọi về lý trí mém rớt mất của hắn.
“Ngoan, đừng sợ…”
Hắn khàn giọng, cật lực đè nén mà cố định eo mông của thiếu niên, vừa không để cho cậu lộn xộn vừa không kích thích tới hắn. Mặc dù hiệu quả chẳng có bao nhiêu, cảm giác như có hàng vạn cái miệng nhỏ gặm mút lấy hắn vẫn tồn tại như in, quả thật khiến người ta điên cuồng.
Khổ nổi thiếu niên thành thật nào đó lại không biết khốn khổ của hắn, cậu ngoan ngoãn, chọc người yêu thương đến mức nổ tung, mặc dù toàn thân đã căng thẳng đến mức không dám động nhưng miệng vẫn nói: “Em hức… Không sợ… Chú chú…”
Lúc cậu khẩn trương, cái miệng kia càng thêm điên cuồng mấp mấy, quả thật là muốn mạng của người đàn ông nào đó.
“Em làm được ưm hức…”
Đợi hắn nhìn thấy thiếu niên lóng ngóng chống tay lên bụng hắn, nổ lực tỏ vẻ mình không sợ mà nhổm mông, hình ảnh cái miệng mềm kia nhả ra, sau đó vô lực nuốt vào người anh em của hắn, hình ảnh đó nên dùng từ gì để hình dung Tạ đại gia không nói được.
Hắn chỉ biết…
“Á á nhanh quá chú… Hức oa…”
“Ứ ứ…”
Thiếu niên yếu ớt bỗng chốc như biến thành một khối gỗ, bị người đàn ông từng chút một ở nơi mềm mại nhất mài ra một cái động, lại càng mài càng sâu, càng nhanh như một người thợ cái cối chuyên nghiệp, từng chút một hòa hợp với cái chày của hắn.
Âm thanh nức nở nghẹn ngào của cậu cùng tiếng thở dốc ồ ồ của người đàn ông chen chút bên trong căn nhà lớn.
Hình ảnh duy mĩ kia lại chẳng ai dám nhìn, vừa nhìn liền khiến người phun máu, đương trường bỏ mình.
“Ức…”
Dưới những cái lắc hông như vũ bão của người đàn ông, thiếu niên như chiếc lá không nơi chống đỡ liều mạng bám vào cái cộc bên dưới. Kết quả mỗi lần đều bị lộng đến thở không nổi, âm thanh đều bị kẹt ở cổ họng, đuôi mắt đỏ ửng đáng thương vô cùng. Nhưng khi ai đó nhìn đến đấy, nội tâm ác liệt lại càng muốn bắt nạt hơn.
Giống như đã định sẵn, cuộc rong ruổi này đã định trước là sẽ không thể dễ dàng kết thúc.
Mặc cho hạ thân đều đã giàn giục ái dịch d.âm mĩ, nơi mật hợp đều sủi lên bọt trắng chẳng rõ là của người nào tạo thành, những âm thanh sắc tình kia vẫn là không ngừng vang lên.
Công sức thiếu niên chăm sóc cái miệng nhỏ kia, bây giờ lại thành tiện nghi cho người nào đó.
Vốn nên là lần đầu trải đời, thế nhưng trừ thời điểm căng thốn ban đầu, cái miệng đó vô cùng lợi hại nuốt chửng tận gốc thanh sắt nóng cứng kia. Mặc cho chủ nhân thể lực không đủ mà ngất đi, nó vẫn là tốt đẹp tiếp tục phục vụ tên trộm biến thái có thừa nào đó.
Từ ngất đi cho đến khi bị làm đến tỉnh lại, không ngừng dây dưa từ phòng khách đến nhà bếp, từ thư phòng đến phòng tắm, từ khi mặt trời còn chưa xuống núi đến lúc bóng tối đã bao trùm khắp nơi.
Đó là một ngày dài đến ngỡ như vô tận.
Tựa như con đường họ đi cũng sẽ không hề dừng lại một phút một giây nào.
Mười năm sau.
Hai mươi năm sau.
“Chú út!”
Đó vẫn là ma chú trong lòng Tạ Nghiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT