Năm xưa bởi vì cha mẹ Tạ thiên vị, chỉ yêu đứa con trưởng mà bỏ bê đứa con thứ. Ở trong mắt họ chỉ có Tạ Thạch mà không có Tạ Nghiêu, cho dù Tạ Nghiêu cái gì cũng giỏi hơn.
Từ nhỏ Tạ Nghiêu đã độc lập. Lớn lên hắn cũng không học hết cấp ba đã bỏ nhà ra đi, tự mình lăn lộn. Vậy mà lại lăn thành một thân hoàng kim lóng lánh, đến mức Tạ Thạch sinh tâm ghen ăn tức ở. Nhưng ác nổi người chú dượng này của cậu mười mấy năm lăn lội bên ngoài cũng lăn một thân hung ác, sau khi cha mẹ Tạ mất Tạ Thạch càng không thể chiếm được lợi lộc gì từ hắn.
Sao giờ ông ta còn nghĩ muốn bám lấy Tạ Nghiêu rồi?
Vậy thì chỉ có thể nói con chó đã cùng đường thì cái gì cũng có thể nghĩ hết.
Lần nữa tỉnh lại Hứa Dương phát hiện mình nằm trong căn phòng nhỏ chỉ có chưa tới năm mét vuông của mình, đến nằm ngửa xoay tròn cũng không được.
Trên người cậu đã được đổi một bộ đồ khác, thiết nghĩ người làm chuyện này chỉ có thể là mẹ của cậu. Nhưng Hứa Dương chẳng hề có tí cảm động, thứ tình cảm thật xa xỉ đó cậu không hề muốn cho người đàn bà kia một chút nào nữa. Bà ta chỉ là sợ cậu làm dơ nệm chăn, lại ngại bỏ cậu nằm dưới sàn sinh bệnh lại phải vào viện.
Lúc này ngoài trời đã hửng sáng nhưng hôm nay là chủ nhật nên cậu không cần đến trường. Vừa khéo người ta sẽ không nhìn thấy những vết tích đánh đập mới mẻ rồi sinh ra nghi vấn cậu bị bạo lực gia đình, sau đó cho mời phụ huynh. Mà dù có vậy thì cũng chỉ khiến những kẻ có trách nhiệm sinh dưỡng kia tốn chút thời gian và nước bọt đổi trắng thay đen để trốn tránh mà thôi. Rồi người chịu tội chỉ có mình cậu.
Hứa Dương đã quen, chỉ nhếch môi một cách hờ hửng vừa kiểm tra thương tích trên người.
Nương nhờ chút ánh sáng phát ra từ ô gió nhỏ trên tường, thân hình đơn bạc của thiếu niên bại lộ trong không khí.
Đó là một thân hình thế nào?
Gầy guộc không có miếng thịt. Mười bảy tuổi rồi nhưng nôm như mười lăm. Nhưng lúc này khắp nơi tràn ngập những vết bầm, xanh tím có cũ có mới, nhiều nhất là ở trên tay và chân. Trên bụng trên ngực trên lưng có vài vết nhưng đã cũ. Trên mặt hiện tại chỉ có một cái tát đêm qua của Tạ Thạch. Bởi vì mỗi lần bị đám côn đồ đánh cậu đều bảo vệ mặt của mình nên nhìn từ ngoài vào rất khó nhìn thấy.
Hứa Dương đánh giá thân thể của mình xong, lại không nén nổi một tiếng thở dài.
Nhưng dù có thế nào thì cậu cũng phải lếch tấm thân này đi ra ngoài, vào phòng tắm tẩy sạch mọi thứ một lần. Mùi vị trên người cậu cho dù là bản thân cậu cũng chẳng chịu nổi. Cho dù cậu chẳng hề muốn đụng độ những con người còn lại trong căn nhà này.
Hứa Dương xốc lại tinh thần, biểu tình hờ hửng mang đồ để thay cúi đầu mở cửa đi ra ngoài.
Cạch.
Chỉ là một tiếng động thật khẽ vang lên nhưng lại khiến trái tim người ta rúng động.
"Bây giờ mới biết đường mà tỉnh lại! Mày đúng là thằng ăn hại!"
Sớm đã đoán trước được tình huống này, Hứa Dương cúi gầm mặt đứng yên không nhúc nhích ở cửa phòng.
"Mày!"
Tạ Thạch nhìn mà nóng máu.
"Ông để cho nó đi tắm rửa trước đi ông. Lát nữa chú út tới, cũng không thể để thất lễ với người ta được."
Cứ nghĩ sẽ thêm một trận mắng chửi thậm tệ nữa, bỗng nhiên mẹ cậu lại đi ra nói đỡ cho cậu.
Hứa Dương có một giây kinh ngạc hơi mở đôi mắt đen tròn giấu ở dưới cái cúi đầu của mình. Nhưng cũng chỉ là một giây.
Cậu mãi lo lăn tăn câu nói của mẹ cậu trong đầu.
Chú út?
À...
Hứa Dương mất một lúc mới bật ra được một đoạn ký ức tưởng như chỉ là mộng của cậu đêm qua.
Nhưng mà... Tạ Nghiêu sẽ đến đây?
Điều này khiến cậu kinh ngạc còn hơn cả việc mẹ cậu đứng ra "che chở" cho cậu nữa. Mới hôm qua họ nhắc đến Tạ Nghiêu, hôm nay đã thuyết phục được chú ta đến nhà rồi?
Xem ra số của Tạ Thạch chưa tận.
"Mày còn đứng đực ra đó làm gì!?"
Nhưng dòng suy nghĩ của cậu rất nhanh đã bị tiếng quát mắng của Tạ Thạch đánh tan. Cậu theo bản năng giật bắn mình một cái. Dáng vẻ rụt đầu rụt cổ nôm càng dễ kích thích người ta muốn giày xéo cậu.
Cho dù nội tâm cậu đủ kiên cường nhưng nó vẫn còn non nớt, bị đánh nhiều nổi sợ hãi đã thành bản năng mỗi khi nghe thấy quát mắng của bố dượng.
"Đi đi!"
Mẹ cậu đi tới đẩy cậu một cái, trực tiếp đẩy tới trong phòng tắm nhỏ bên cạnh phòng bếp.
Đợi Hứa Dương hoàn hồn đã thấy bản thân trong cái gương treo tường trong phòng tắm. Đó là một khuôn mặt gầy gò nhỏ thó tiều tụy còn biến dạng. Cho dù nó sở hữu một đôi mắt to tròn trong veo, ngũ quan thanh tú thì lúc nào cũng chẳng kéo lại được chút thẩm mĩ nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT