"Sao vậy, muốn rửa tay gác kiếm rồi à?"

Nơi quầy rượu của một quán bar nhỏ đang ngồi hai người đàn ông. Người vừa nói chuyện dáng người không chút nào thẳng thớm, cứ ngả ngớn như không có xương.

Đổi lại là người bên cạnh hắn bởi vì ngồi nên cơ bắp bên dưới tây trang có cảm giác như muốn phá hủy lớp vỏ bọc kia mà chui ra, mang theo vẻ cấm dục gợi cảm chết người. Dáng ngồi của hắn cũng thẳng tắp như tấm lưng, không chút nét bút dư thừa nào. Đối với lời bình phán kia hắn nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu rum rồi mới nói: "Tôi đã từng làm gì phạm pháp rồi à?"

"Xì!"

Lưu Tranh vừa nghe lập tức phát ra một tiếng cười nhạo: "Không làm gì sao ông lại bỏ Giang thành phồn hoa mà chạy về Hải thành này hả?"

"Cái nơi chim không thèm ỉa?"

Tuy rằng Hải thành không bằng Giang thành thật, nhưng nói gì nó cũng là thành phố cảng, thương nghiệp trọng điểm, ở trong miệng Lưu Tranh lại thành cái nơi chim không thèm ỉa rồi.

Tạ Nghiêu không tranh cãi với hắn mà nói: "Ngày giỗ của ông bà đến rồi, sẵn tiện có cái dự án bên này nên tự mình đi qua."

"Đi đi!"

Đã biết cái tính tình nhàm chán của người này sẽ không biết nói đùa nhưng Lưu Tranh sẽ không hoàn toàn tin lời hắn nói. Mà nếu đúng như Tạ Nghiêu nói thì dự án kia nhất định không nhỏ tí nào.

"Có cần tôi giúp gì không?"

Lời này phát ra từ miệng cậu ấm Lưu gia thật sự có sức nặng ngàn cân tại Hải thành này.

Nói Hải thành là địa bàn của Lưu gia cũng không sai lắm đâu. Cho dù cái cậu ấm Lưu gia này chính là một tên quần là áo lượt.

"Không."

Tạ Nghiêu lạnh nhạt nốc hết ly rượu.

Biết hắn sẽ nói vậy nên Lưu Tranh chưa từng để ý. Hai người lại uống với nhau vài ly nữa rồi giải tán, mạnh ai người náy về nhà tìm giường của mình mà ngủ.

Thời điểm đó ở Tạ gia.

"Thằng con hoang này mày lại lội xuống cái vũng bùn nào nữa hả!?"

Bốp!

Bịch!

Giữa tiếng mắng chửi đánh đập là tiếng thân thể nặng nề rơi xuống đất.

Hứa Dương trước đó vừa bị đánh một trận toàn thân nhức nhối, khó khăn lắm mới về được tới nhà trên má lại thêm một cái tát, chỗ đó liền sưng vù lên. Cậu nằm trên sàn nhà ôm lấy mặt, không thể phản kháng cũng chẳng hề hé răng.

"Mày đúng là cái thằng vô tích sự, chỉ biết làm bẩn nhà tao!"

"Nuôi mày đúng là uổng phí!"

Bốp binh...

Nhưng không phải cậu cam chịu thì đòn roi sẽ không vô cớ rơi xuống.

Giữa đêm hôm căn nhà chỉ toàn là tiếng đánh chửi thậm tệ.

Hành vi bạo lực như vậy hầu như diễn ra mỗi ngày, mỗi khi bố dượng của Hứa Dương, Tạ Thạch không vui... À không, ông ta vui cũng sẽ đánh cậu, chửi cậu vài câu cho sướng miệng.

Còn mẹ cậu, người phụ nữ cậu cho rằng có thể dựa vào chỉ biết núp trong phòng, đem tất cả bỏ ngoài tai, xem như không có.

Một trận đánh này kéo dài hơn so với bình thường, Hứa Dương toàn thân đã mất cảm giác thầm than trong lòng, chẳng lẽ cậu phải vào bệnh viện lần nữa vì bạo lực gia đình?

"Ông ơi đừng đánh nữa! Nó sẽ chết mất!"

Giữa lúc này âm thanh của một người đàn bà nức nở vang lên, chặn lại hành vi bạo lực gia đình của ông ta.

Hứa Dương nhận thấy áp lực rơi xuống người mình đã ngừng, trong lòng lại chẳng hề mảy may vui mừng. Bởi vì...

"Nếu lại vào viện người ta sẽ nói ông bạo hành..."

Ừm. Là thế đó. Bà ta không phải vì cậu đâu.

Hứa Dương buông xuôi, chớp mắt ý thức đã muốn chìm vào bóng tối.

Trong lúc mơ hồ đó, cậu nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của hai người họ.

"Tôi biết ông đang rất khó khăn, nhưng đánh nó chẳng có tác dụng gì cả."

"Được, vậy bà nói phải làm sao?"

Bố dượng cậu gằn giọng mắng: "Nếu còn không tìm được cách thì nay mai nhà ta phải ra đường cạp đất, uống gió Tây Bắc! Đứa con hoang này cũng không nuôi được nữa!!"

Ông ta một câu hai câu con hoang, nhưng mẹ cậu lại chẳng hề để ý.

"Này... Chẳng lẽ không thể nhờ vả họ hàng sao?"

Mẹ cậu chỉ bối rối, lo lắng cho tương lai đứa con mới sinh của mình sống nghèo sống khổ.

"Họ hàng? Chúng ta làm gì có họ hàng! Nhà họ Tạ..."

Bố dượng cậu cáu gắt đến đây thì nhớ ra gì đó: "Đúng rồi, thằng Nghiêu!"

"Ý ông là Tạ Nghiêu, em trai ông hả?"

Mẹ cậu mù mờ lập lại, có vẻ không chắc chắn. Bản thân cậu gần như là vô ý thức nghĩ đến cái tên đó.

Tạ Nghiêu?

Tạ Nghiêu cái tên này nói thật ở trong trí nhớ của Hứa Dương cũng mơ hồ như cha ruột của cậu vậy.

Cậu chỉ biết người đó là em trai của dượng, nhưng chưa từng gặp lần nào. Cậu từng nghe loáng thoáng bố dượng nhắc về người này, cũng chỉ toàn là những lời ghen ghét đố kỵ mà thôi. Người này nếu đem ra so sánh với bố dượng cậu thì quả thật một người là rồng một người là rắn.

Mới nghe thì tưởng Tạ Nghiêu là rồng nhỉ. Thật ra không phải, Tạ Thạch mới là, theo một cách thật mỉa mai.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play