Hứa Dương vô cùng chân thật và biết điều lập tức đáp: "Chú út."

Khóe miệng Tạ đại gia liền nhếch lên, còn không tha cho Lưu Tranh mà hất cằm hỏi: "Cậu gọi cậu ta là gì?"

Hứa Dương lại buột miệng đáp: "Anh?"

"..."

"Phụt! Ha ha ha!!!"

Tiếng cười của Lưu Tranh liền xông phá trời xanh, quả thật là ngã ngớn chọc người đáng đánh đến sợ.

Nhưng bảo hắn không cười hắn lại không nhịn được. Bởi vì cái bản mặt của Tạ Nghiêu quả thật quá mắc cười.

Bản thân Hứa Dương phải một đỗi mới hiểu tại sao Lưu Tranh lại cười như thế. Nhưng cậu chẳng biết nên đính chính lại thế nào, cậu không quen Lưu Tranh, nếu chỉ là xã giao bình thường thì cậu gọi hắn là anh cũng nên mà. Không biết làm sao, cuối cùng Hứa Dương chỉ có thể làm như không biết vẻ mặt của người đàn ông mà nắm thật chặt vạt áo của hắn như sợ hắn bỏ chạy, một bộ ngoan ngoãn như bé cừu ngồi bên cạnh hắn, biết bao nhiêu nhu thuận.

"..."

Tạ đại gia tự bê đá đập vào chân mình nhức nhức cái đầu mà đưa tay day day trán. Rốt cuộc là vì sao hắn phải rước lấy cái cục rắc rối này về chứ...

Nhưng hắn cũng chẳng có thời gian xoắn xuýt lâu, bởi vì Lưu Tranh đã tự ý lái xe đến trước cửa nhà hắn.

"Hớ hớ!"

"..."

Tạ Nghiêu mặt thúi hoắc chẳng thèm nhìn cái bản mặt trời đánh của Lưu Tranh, chỉ có thể "dẫn" theo con cừu nhỏ dính người nào đó xuống xe.

"Lần sau lại gặp, lúc đó nhớ mang đứa nhỏ theo nhé!"

Lưu Tranh thả một câu này xong cũng không đợi Tạ Nghiêu đáp lại đã lái xe đi. Chứ chẳng ở lại đợi hứng chịu lửa thẹn của Tạ đại gia à, chết người đấy. Người thông minh là nên biết đến điểm thì dừng.

Hắn một chút cũng không để ý việc Hứa Dương đang bị săn lùng ráo riết mà đề nghị hắn dẫn cậu ra ngoài đi chơi. Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, muốn cướp người trong tay Tạ Nghiêu, Điền Hải chưa có cửa đó. Chỉ cần Tạ Nghiêu có ý muốn bảo vệ Hứa Dương thôi.

Mặc dù hắn không hiểu tại sao Tạ Nghiêu phải tránh Điền Hải lúc mới nãy, nhưng cũng không ngại hắn cho rằng như vậy.

Nếu Tạ Nghiêu mà biết hắn nghĩ vậy đảm bảo sẽ căm phẫn hét lên, căn bản anh là bị ấm đầu, một giây kích động không kịp suy nghĩ mà đem người về được không!! Hắn chẳng có ý đồ gì với con cừu nhỏ này hết!!

Hầy!

Quay lại một chút, lúc này hai người Dương - Nghiêu bị bỏ lại trước cửa mắt to trừng mắt nhỏ một hồi Tạ Nghiêu mới buông xuôi dẫn đầu đi vào căn hộ hắn ở tạm tại Hải thành.

Hứa Dương mặc dù lúng túng nhưng bước chân lại rất dứt khoát dính lấy người bên cạnh, cúi đầu lẽo đẽo đi theo hắn.

Nói là ở tạm nhưng căn hộ kia vẫn là bất động sản của Tạ Nghiêu ở Hải thành, diện tích không hề nhỏ, nội thất đầy đủ, giá trị không rẻ, nằm ở nơi tấc đất tấc vàng vô cùng khó cầu.

"Tự tìm một phòng ở đi."

Không gian riêng tư của người đàn ông độc thân chưa từng có người khác bước chân vào bỗng nhiên xuất hiện một con cừu nhỏ, Tạ Nghiêu cảm thấy không quen. Vừa vào đến nhà hắn đã buông ra một câu lãnh khốc như vậy rồi đi thẳng vào phòng mình.

Hứa Dương bị bỏ lại trong phòng khách, dáng vẻ đáng thương nhìn theo bóng lưng người đàn ông cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Sau đó ở nơi Tạ Nghiêu không nhìn thấy, thiếu niên ngốc nghếch nhẻm miệng cười. Nụ cười ấy càng ngày càng lớn, thể hiện rõ ràng tâm tình của cậu lúc này. Cho dù chẳng rõ tương lai sau này thế nào, nhưng mà hiện tại cậu đã mãn nguyện, cũng sẽ cố gắng gìn giữ tất cả.

Thế là vào thời điểm Tạ Nghiêu không biết, đứa nhỏ mình mang về đã chọn ngay một phòng bên cạnh hắn, chui vào.

Sau khi vào phòng Hứa Dương cũng không ở trong đó lâu mà nhanh nhẹn tắm một cái, gội sạch một thân mồ hôi lạnh vì bị đuổi chạy cả buổi, khiến cho toàn thân khoan khoái rồi rời khỏi phòng. Bởi vì tâm tình tốt cho nên bước chân cũng bay bay, khuôn mặt mang theo gió xuân phơi phới căng đầy sức sống còn nhiễm lên hơi nước ướt át mà trông vô cùng ngon miệng.

Lúc cậu đi ra người đàn ông kia vẫn còn ở trong phòng, cậu liền không để ý mà chạy thẳng vào bếp, định bụng bắt đầu kiếp sống của mình ở nơi này. Cho dù ai đó không nói cho cậu biết cậu nên làm cái gì ở đây. Tự bản thân cậu sẽ cố gắng để không bị đuổi đi.

Mà không, cho dù có bị đuổi cậu cũng sẽ mặt dày níu lấy.

Cậu đã nhận ra người đàn ông kia chính là loại ngoài lạnh trong nóng, miệng mồm thì cay nghiệt chứ tâm thì như miếng đậu hũ. Mặc dù không biết vì sao hắn lại mềm lòng với cậu, nhưng mà cậu chỉ cần biết vậy thôi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play