"Còn đại gia ngài vì cớ gì đại xá quang lâm khu này?"
"Chắc không phải cũng tới mua thú cưng chứ?"
Lưu Tranh nửa đùa nửa thật nhìn Điền Hải.
Lão ta liền cười rung hết thịt trên người lên: "Nào có! Là thấy Lưu thiếu gia nên ngừng lại bắt chuyện thôi."
"Vậy sao?"
Lưu Tranh đương nhiên không tin rồi, nhưng hắn không nghĩ đôi co với ông ta. Bởi vì Tạ Nghiêu đi vào không thấy đi ra, ngược lại là Lục Phỉ đang đứng trong tiệm nhìn hắn đầy ẩn ý nên nói xong hắn liền đi vào trong tiệm: "Vậy không làm phiền Điền gia. Bữa sau sẽ cùng Điền gia ôn chuyện, hiện tại tôi có việc rồi."
"Họ đến cửa sau rồi, anh biết đường đi chứ..."
Lục Phỉ tranh thủ nói nhỏ với Lưu Tranh, sau đó mới lớn tiếng bảo: "Thức ăn cho mèo của anh đây. Tôi còn không nghĩ anh để quên nó."
"Đều tại Lục tiểu thư quá ưa nhìn, thu hút hết ánh mắt của tôi rồi."
Lưu Tranh cười ngã ngớn vừa nhận lấy thức ăn cho mèo Lục Phỉ đưa.
Dáng vẻ của hắn không tránh khỏi khiến Điền Hải trong mà khinh thường. Bởi vì Lưu Tranh luôn là người như vậy, cả cái đất Hải thành này không ai không biết.
Lưu Tranh cũng chả quan tâm lão nghĩ gì, hắn quay qua nói với Điền Hải không biết tại sao cũng theo hắn đi vào: "Tôi còn có việc phải đi trước đây. Tạm biệt Điền gia."
Điền Hải cứ có cảm giác có gì đó không đúng nhưng chỉ có thể cười nhìn Lưu Tranh lên xe chạy mất.
"Ngài đây cũng muốn mua thú cưng sao?"
Lục Phỉ đúng tình hợp lý lên tiếng hỏi thăm Điền Hải. Ánh mắt rất đúng mực khiến Điền Hải vừa có tâm nghi ngờ liền không biết nên bắt đầu từ đâu. Lão quan sát tiệm thú cưng một chút liền nói: "Thú cưng không hợp với tôi."
Nói xong lão đi thẳng ra ngoài.
Lục Phỉ ở trong tiệm nhìn ông ta phân phó nhỏ to gì đó với đám đàn em, dáng vẻ của bọn họ giống hệt mấy người đuổi theo Hứa Dương lúc nãy thì khẽ híp mắt.
Sau đó cô ung dung đi vào tiệm, giống như chẳng có chuyện gì mà lần đến cửa sau.
Lúc cô trở lại Lưu Tranh cũng vừa lái xe tới.
"Đi nhanh đi, chắc họ sắp lục soát khu này rồi."
Lục Phỉ vừa nói vừa đẩy Hứa Dương vào trong xe.
"Chị Phỉ... Cảm ơn chị."
Hứa Dương cảm kích nhìn cô, cũng chẳng còn biết nói lời gì thêm.
"Tốt nhất đừng để bị bắt lại. Nếu gặp khó khăn cứ đến tìm chị."
Lúc cô nói lời này có khẽ nhìn qua Tạ Nghiêu mặt ngầu lòi bên cạnh.
Nhưng sau đó cô cũng không nói gì thêm mà đóng cửa xe giúp họ: "Đi thôi."
Lưu Tranh lập tức lái xe đi còn không quên cho cô một cái hôn gió: "Tạm biệt em gái."
Chiếc xe nhanh chóng mất hút trong tầm mắt của Lục Phỉ sau khi quẹo qua một ngã rẽ.
Lục Phỉ nhìn theo, chẳng biết lối rẽ này với Hứa Dương liệu có phải lối đi tốt nhất cho cậu hay không, chỉ mong không phải là một cái hố sâu khác. Cô cho rằng cô có thể giúp cậu, mặc dù họ chỉ mới quen biết một thời gian nhưng cô vô cùng yêu thích em trai nhỏ này.
Chỉ là nếu cậu đã chọn người đàn ông kia thì cô chỉ có thể tôn trọng.
Hứa Dương, nhất định phải sống tốt.
Xe của Lưu Tranh thuận lợi rời khỏi khu đó, chạy thẳng ra đường lớn ngựa xe như nêm.
Ở bên trong xe Hứa Dương ôm túi ngồi khúm núm một chỗ, không dám đụng người đàn ông chẳng hiểu sao mặt lại đen thùi lùi kể từ khi lên xe... À không, lúc họ ở ngõ sau hắn đã như thế rồi.
Cậu quả thật rất không hiểu. Quay trở lại là hắn, sao cứ giống như cậu ép hắn vậy...
Nhưng Hứa Dương không biết không có nghĩ là Lưu Tranh cũng không.
Hắn liền cười ha hả: "Ông đừng có làm cái bản mặt đó nữa đi, dọa sợ đứa nhỏ rồi kìa!"
"..."
Tạ đại gia vừa tự vả mặt mình hờn giận quay mặt ra cửa xe, không thèm nói lời nào.
Hứa Dương rụt rè lắm lét nhìn sườn mặt của hắn, trong lòng thật ra lại rất vui nhưng không có thể hiện ra ngoài, cũng không dám nói gì cả, sợ chọc giận hắn.
Thật ra cậu cũng không có ngốc mà có thể đoán được một chút vì nguyên nhân gì chú ấy quay lại đưa cậu đi. Nhưng mặc kệ thế nào, cậu vô cùng vui vẻ vì hắn đã trở lại.
Lưu Tranh lại chưa từng là người biết để ý tâm tình người ta như vậy, đang yên đang lành hắn bỗng nhiên phát ra một câu xanh rờn: "Không thì ông đưa cậu ấy cho tôi đi."
"..."
"!"
Ngay lập tức dọa cho hai người phía sau giật mình.
Tạ Nghiêu im lặng cảm nhận cái tay vừa hoảng hốt bắt lấy vạt áo nơi eo của mình, cho dù không nhìn hắn cũng biết biểu tình của thiếu niên bên cạnh cỡ nào không tha hắn. Tâm tình kỳ diệu trở nên dễ chịu khó hiểu. Cho nên hắn liền dung túng cho cái tay kia, mặt lạnh bác bỏ ý tưởng điên rồ của Lưu Tranh: "Nó là cháu của cậu sao?"
Lưu Tranh lại chẳng bận tâm mà cười ha hả: "Ông cũng có phải đâu!"
Này là dùng chính câu nói trước đây của Tạ Nghiêu mà phản bác hắn, quả thật rất có lực sát thương, khiến cho Tạ đại gia mặt đen thùi lùi.
"Cậu gọi tôi là gì?"
Kết quả Tạ đại gia thẹn quá hóa giận quay qua nhìn thiếu niên bên cạnh đang mở to mắt canh chừng mình một cách ngốc nghếch như sợ hắn bay mất gặng hỏi.