Hắn biểu hiện rất khá, rất phù hợp với hình tượng của tôi.
Nhưng mà tôi cũng nhận thấy, bạn cùng phòng của tôi không thèm để ý đến hắn. Sau khi tan học bọn họ trực tiếp bỏ đi, cũng không gọi hắn.
Tôi hỏi hắn sao lại như vậy, hắn còn tỏ ta hết sức thản nhiên, “Bọn họ … có lẽ là giận rồi”.
“Bọn họ rất dễ dỗ dành, buổi tối anh mua một chút thức ăn về cho bọn họ là được”.
Hắn ừ một tiếng, hỏi lại tôi: “Cô cảm thấy tôi có khả năng đi dỗ dành người khác à?”
“Vậy thôi đi…à đúng rồi”. Tôi lấy từ trong túi ra một hộp thuốc, đưa cho hắn, “Cái này, uống theo hướng dẫn”.
“Đây là gì?” Hắn nhíu mày nhận lấy.
“Thuốc làm chậm kinh”. Tôi nhỏ giọng nói, “Đại khái là tuần sau bà dì tôi đến, hôm nay bắt đầu uống thuốc, mỗi ngày uống từ 2 đến 3 lần, mỗi lần 2 viên, thì bà ấy sẽ không tới”.
Hắn có chút do dự, “Uống liên tục à? Nếu vậy có tác dụng phụ gì không?”
“Ôi, chuyện này thì anh không cần lo lắng, thuốc bổ sung kích thích tố cũng không có tác dụng phụ quá lớn”.
Hắn cất thuốc nào trong ba lô, lại nói: “Lát nữa cô cùng tôi đi mua nội y đi, nội y thể dục của cô chỉ có hai bộ, không đủ cho tôi thay”.
“Anh vẫn chưa biết mặc sao?” Tôi híp mắt gian tà nhìn hắn, “Tôi trực tiếp dạy anh mặc áo ngực như thế nào?”
“Cút”. Hắn dứt khoát cự tuyệt: “Tôi không muốn học”.
“Nhưng anh thường xuyên mặc đồ lót thể dục như vậy là không được, bộ ngực sẽ bị xệ”.
Hắn không lên tiếng, nhưng trên mặt đều là biểu hiện “xệ thì cũng không phải ngực của tôi”.
Được rồi.
Tôi giả vờ đồng ý cùng hắn đi mua đồ lót, sau khi giúp hắn chọn một bộ đồ lót, tôi lại mua cho hắn hai chiếc áo ngực. Hắn nói hắn không cần mặc, tôi nói tôi mua cho mình.
Lời này bị bà chủ cửa hàng nghe thấy, bà ta lập tức tỏ ra quái lạ.
Buổi tối lúc tôi gửi tin nhắn cho hắn, nhắc nhở hắn uống thuốc, hắn nói mình đã về nhà.
Tôi ngơ ngác: Anh về nhà nào?
Hắn: Tôi về nhà mình, uống thuốc của cô vào khiến tôi trên nôn dưới chảy, hic.
Tôi sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại cho hắn, hắn nghe máy, lại hết sức không kiên nhẫn hỏi tôi có chuyện gì.
Giọng nói quả nhiên rất yếu ớt.
“Anh có đi bệnh viện không? Rất có thể là bị dị ứng thuốc đấy, nhà anh ở chỗ nào? Tôi đi tìm anh”.
“Tôi đi bệnh viện rồi, cũng đã tiêm thuốc, tôi ở hoa viên Chu Sơn”.
Tôi nháy mắt sôi trào: “Vậy tôi đến nhà anh luôn sao?!”
“Cô tới đây rồi nói, đem cho tôi một ít đồ dùng sinh lý, tôi tới tháng”.
Tôi nổ tung: “Bà dì tới sao?!”
Mẹ kiếp, thứ thuốc kém chất lượng!
Tôi gọi xe đi tìm hắn, còn thuận đường đến cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh và miếng dán chườm nóng, rồi lại đến tiệm trà sữa mua một ly trà gừng.
Nhà hắn sử dụng khóa vân tay, tôi ấn chuông cửa, sau đó liền tự mình mở khóa đi vào.
Hắn gửi tin nhắn cho tôi nói mình ở phòng ngủ trên lầu hai, đang trong phòng tắm.
Tôi chạy lạch bạch lên lầu, vào cửa mới sửng sốt một chút.
Mẹ ơi, đây là phòng ngủ của Chu Lịch đấy.
Ngại quá, tôi vậy mà lại chui vào phòng ngủ của hắn rồi.
Nhưng dù sao cũng đã đến đây, nói gì thì nói, tone màu lạnh này rất phù hợp với tính tình của hắn.
“Chu Tiểu Liên!” Hắn kêu tên tôi.
“À!” Tôi vội vàng nói, “Tới ngay”.
Cửa phòng tắm không khóa, tôi mở hé, sau đó vói tay vào, “Đồ đây này”.
“Cô vào đây”.
“Hả? Không được đâu…”
“Đây không phải là cơ thể của cô sao?”
Nói cũng đúng.
Tôi đẩy cửa đi vào.
Chu Lịch ngồi trên bồn cầu, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn chỉ một giây nữa thôi, là sẽ lập tức ngất xỉu.
Tôi vội vàng đưa đồ vật đã chuẩn bị sẵn cho hắn, sau đó đỡ hắn lên trên giường.
“Rất khó chịu sao?” Tôi dán miếng chườm nóng lên trên bụng hắn, “Anh uống chút trà gừng nóng đi”.
Hắn lắc đầu, hơi thở yếu ớt, “Uống không nổi, cô có mua thuốc giảm đau không?”
“Thuốc giảm đau không có tác dụng gì đâu”. Tố chất thân thể của tôi rất kỳ lạ, “Xin lỗi nha, anh cố nhịn một chút, chỉ đau mấy tiếng đồng hồ thì tốt rồi, anh ngủ một chút đi”.
“Cô định bỏ đi phải không?”
Tôi trực tiếp kêu oan uổng, “Tôi làm sao mà bỏ anh đang đau đớn như thế này được”.
Hắn không nói nữa, nhắm mắt lại, chưa đầy một lúc thì đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Tôi vẫn luôn ngồi bên cạnh cầm khăn lông lau mồ hôi cho hắn, trong lòng áy náy vô cùng.
Tôi giúp hắn xoa xoa bụng, sau khi nhìn thấy hắn đã ngủ liền định đi mua thêm trà gừng, nhưng vừa xoay người thì đã bị hắn ôm chặt lấy cánh tay.
Hắn vẫn còn chưa tỉnh, rất có thể chỉ là theo bản năng muốn tôi tiếp tục xoa bụng.
Nhưng cảm giác được người ta cần đến này rất sung sướng.
Hơn nữa có thể sàm sỡ hắn, tội gì không làm?!
Cho nên tôi không đi ra ngoài nữa, lập tức cởi giày lên giường nằm xuống bên cạnh xoa bụng cho hắn.
Lúc tỉnh lại đã là hơn bốn giờ.
Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang ôm hắn mà ngủ.
Thì ra nam giới ôm nữ giới, là loại cảm giác này sao?
Mềm mại, thơm tho, ối, không xong rồi…
Chu lịch cũng đã tỉnh, cau mày nhìn tôi.
“Xin, xin lỗi, tôi hình như…”
Hắn à một tiếng, rất bình tĩnh hỏi tôi: “Có muốn tôi giúp cô ra không?”
“Không cần, không cần”.
Thật sự quá xấu hổ.
“Cô buông tôi ra, sẽ đỡ một chút”.
Tôi vội vàng buông tay, xoay người quay lưng về phía hắn, nỗ lực bình ổn hơi thở.
“Tôi nhìn thấy dự báo thời tiết trong điện thoại của cô”. Hắn đột nhiên mở miệng.
“Cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT