“Phần địa điểm, trong bảng thời tiết của cô chỉ có thời tiết của hai thành phố, cho nên tôi đoán thành phố thứ hai chính là nhà cô”.

“A, anh thật là thông minh”.

“Là cô ngốc mà thôi”.

“Được rồi, anh đỡ hơn chút nào chưa?”

“Vẫn còn hơi đau…”

“Lát nữa tôi nấu trà nóng cho anh, uống vào sẽ thấy thoải mái hơn nhiều”.

Sau khi dời sự chú ý khỏi hắn một chút, thì phản ứng sinh lý của tôi cũng được tiêu trừ.

Sau khi rời giường, chúng tôi đi tắm rửa.

Nhưng ở đây là nhà hắn, cho nên tôi có quần áo sẵn để thay còn hắn thì chỉ có thể mặc một chiếc áo sơ mi nam.

Vô cùng đáng yêu.

Tôi nấu trà gừng đường đỏ cho hắn, hắn kiên quyết không chịu uống, nói mình không ăn gừng.

“Vậy anh có thích uống Coca không?” tôi hỏi, “Tôi nấu Coca cho anh uống, cũng rất có hiệu quả”.

Hắn nhíu mày, “Coca nấu lên có thể uống sao?”

“Có thể chứ, anh chờ một chút”.

Tôi lại đi vào nhà bếp, lại nấu một ly trà gừng vị hồng trà mang ra cho hắn, hắn vừa ngửi đã biết.

“Vẫn có mùi gừng”.

Tôi lừa dối hắn: “Coca nấu ra là mùi này thôi, không gạt anh đâu, anh uống một hớp thử xem”.

Hắn hết sức miễn cưỡng nhận lấy nhấp môi một chút.

“Cũng được đúng không?”

Hắn không nói gì, nhưng rất nể mặt uống một hơi hết nửa ly.

“Tối nay anh muốn ăn gì, tôi ra ngoài mua về cho anh”. Tôi nói.

“Tôi không đói”.

“Không đói cũng phải ăn”.

“Tôi muốn ăn cá, hai phần cá hầm cải chua”.

“Anh không được ăn cay”.

Hắn không vui, “Cô có thể nói người ta bỏ ít ớt kia mà”.

Tôi: “… rồi rồi, tôi đi mua tôi đi mua, hôm nay anh là lớn nhất”.

Lúc này hắn mới hài lòng.

Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Lịch dứt khoát không muốn về trường.

Hắn không thoải mái, tôi cũng không thể miễn cưỡng, sau khi thu xếp cho hắn xong, tôi tự mình quay về trường học.



Sáng hôm sau còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị điện thoại của hắn đánh thức, nói rằng đã làm dơ nệm.

Tôi còn chưa đánh răng đã vội vàng ra ngoài, Trần Tần ở sát bên cạnh nghe thấy giọng Chu Lịch ở đầu dây bên kia, còn cười chê tôi.



Lúc tôi đến nhà Chu Lịch, hắn đã thay drap trải giường sạch sẽ, cái dơ bị hắn bỏ vào trong túi, bảo tôi ném đi.

“Nè anh hai, anh xài sang như vậy sao, dơ thì có thể giặt mà”.

Hắn nhíu mày, “Bỏ đi”.

Được rồi, có thể là vì hắn chê bai tôi.

Tôi nấu trà cho hắn uống, hầu hạ hắn ăn, lại đưa quần áo mà tôi mua tối hôm qua trên đường về cho hắn.

Hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái, “Tôi đã lên mạng đặt mua quần áo rồi”.

Tôi không vui, “Tôi có quần áo mà”.

“Xấu”.

“Vậy để tôi chờ xem, đồ anh mua đẹp đến mức nào”.

Hắn chỉ chỉ ra huyền quan, “Sáng hôm nay đã giao đến rồi, còn chưa khui hàng”.

Tôi vừa mở gói hàng ra đã "wow" lên một tiếng, “Chu Lịch, cái này mua bao nhiêu tiền thế?”



“Mấy chục ngàn thôi”. Hắn lơ đãng trả lời, “Chẳng phải quần áo của con gái các cô đều rất đắt đỏ hay sao”.

“Bộ này đẹp quá, lúc trước tôi đã rất muốn mua”. Chỉ là mua không nổi.



Quần áo toàn bộ đều là kiểu mới nhất của các thương hiệu nổi tiếng, quan trọng nhất chính là, những bộ mà hắn chọn đều rất phù hợp với dáng người bây giờ của hắn.

“Anh thay ra cho tôi xem đi được không?” Tôi lấy bộ váy sọc hải quân đưa cho hắn, “Ôi anh mặc cái này nhất định là rất đẹp”.

“Không thay”. Hắn ngồi ở sô pha, một đôi chân gác lên trên bàn trà, áo sơ mi chỉ tới đùi, trắng bóng mê người cực kỳ.

Tôi không nhịn được, nhào tới đè hắn, “Chu Lịch anh quá gợi cảm!”



“Cô tránh ra cho tôi!” Hắn liều mạng giãy giụa, nhưng căn bản là không chống cự lại tôi được.

Tôi cũng không phải là thật sự muốn đè hắn, chỉ là một chút sàm sỡ mang tính tượng trưng, trêu hắn một chút thôi, “Nếu anh vẫn còn mặc cái áo sơ mi thế này đi tới đi lui, tôi nhất định sẽ cưỡng hiếp anh”.

Hắn hung hăng liếc tôi một cái, sau đó lấy váy đi thay.

Vài phút sau hắn mặc bộ váy mới bước ra, tôi lại đẩy hắn ngã ra ghế.

“Chu Lịch sao anh lại có thể đáng yêu như vậy!”

“Mẹ kiếp, cô mà còn như thế. Tôi sẽ đánh người đấy”.

“Hì hì”. Tôi giúp hắn sửa sang lại quần áo, “Thật là đẹp mắt, nếu anh mặc bra thì sẽ đẹp biết chừng nào, cái bộ đồ lót thể dục này thật là xấu xí”.

“Ha ha”.

Mấy ngày Chu Lịch tới tháng, tính tình trở nên vô cùng khó chịu, tôi không thể không đi theo làm người hầu cho hắn, một tấc không đi một ly không rời, Trần Tần sắp bị tôi làm cười đến chết, nói rằng người không biết còn tưởng hắn là bạn gái tôi, người biết chuyện sẽ nghĩ rằng tôi thiếu hắn mấy trăm ngàn.

Hôm bà dì đi khỏi, hai người chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.



“Vẫn còn chưa sạch hoàn toàn đâu, anh vẫn phải dùng băng hàng ngày”. Tôi nhắc nhở hắn.

“Là cái gì?”

“Tôi bỏ vào trong túi xách của anh rồi, lát nữa anh quay về rồi mới xem, đúng rồi, anh đừng mặc đồ lót đi ngủ, sẽ bị ung thư vú đấy”.

“Ha ha, cởi ra tôi sẽ nhịn không được mà sờ sờ”.

“…”

“Bạn cùng phòng của cô nói, buổi tối đi ngủ sờ hai cái sẽ làm ngực to ra, cô có muốn tôi giúp cô…”

“Vậy anh sờ đi”

“… cô thắng”. Hắn cúp điện thoại.

Muốn chơi lưu manh với tôi? Ha ha. Anh còn non và xanh lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play