“Cậu ta vẫn còn chưa dậy mà, cưỡng hôn gì? Tôi cũng không biết, hơn nữa chuyện này có liên quan đến cậu sao? Lắm chuyện như vậy làm gì…”

Tôi bị âm thanh lải nhải này đánh thức, lúc tỉnh lại cái đầu vẫn còn đau, hai mắt còn chưa mở đã theo bản năng duỗi tay về phía gối đầu tìm điện thoại di động, nhưng lại không thấy gì cả.

Sau đó nháy mắt tỉnh táo lại.

Giọng nam? Ký túc xá nữ của chúng tôi có nam giới từ bao giờ?

Tôi còn cho rằng mình đang nằm mơ, cho đến khi trên đỉnh đầu có một bàn tay duỗi tới nhéo bả vai tôi, tôi ngơ ngác ngửa đầu lên, trông thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.



“A Lịch, điện thoại của tao bị gọi đến cháy máy rồi, đều đang hỏi chuyện hôm qua đấy, tao cứ khăng khăng rằng đây là tin vịt.”

Tôi vẫn ngơ ngác.

Cậu ta cười cái, “Còn chưa tỉnh ngủ hả?”

Tôi vô thức ừ một tiếng.

“Tao có việc ra ngoài một lát, tiết học lát nữa nếu tao không tới kịp thì mày điểm danh giúp tao nhé.”

Đối phương nói xong liền đứng dậy, tôi không nhúc nhích, nhìn liếc mắt trông thấy thân thể trần trụi của cậu ta.

Lập tức đỏ mặt.

May mắn là cậu ta đã ra ngoài không nhìn thấy.

Tôi nghĩ có thể là tôi còn chưa tỉnh ngủ.

Lọt vào tầm mắt chính là một căn phòng có thiết kế rất giống với phòng ký túc xá của tôi nhưng lại cực kỳ xa lạ, tôi đang nằm trên một chiếc giường cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp, drap trải giường màu xám, tôi lại xoay người kiểm tra, cũng là một chiếc đàn vừa quen thuộc vừa xa lạ

Tình trạng của các vật khác xung quanh cũng là như vậy.



Nhưng trên mặt đất là một đôi giày chơi bóng của nam giới, bóng đá bóng rổ, cùng với rất nhiều chi tiết khác, biểu hiện rõ ràng đây là phòng ký túc xá của nam sinh.

Bên cạnh tôi còn có một tấm thẻ nhỏ, bên trên viết: Chu Lịch, khoa Kinh Tế Thương Mại 2015.

Sao?!

Hiện giờ tôi đang ngủ trên giường của Chu Lịch?

Nằm mơ sao? Tôi ôm chăn hít một hơi.

Là hương vị của hắn, hơn nữa còn vô cùng chân thật.

Tôi nhận ra mình không phải là ngủ mơ, có thể là tối hôm qua mình uống say, sau đó chạy đến ký túc xá của người ta mà ngủ lại, tôi vội vàng ngồi nhổm dậy, sau đó lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Đúng là tối hôm qua không nên uống nhiều như vậy.

Những ký ức vụn vặt bắt đầu trồi lên.

Tối qua là sinh nhật tôi, tôi và những người bạn cùng phòng ra ngoài dùng cơm, sau đó uống quá chén, tôi bắt đầu chếnh choáng, nói muốn đi tỏ tình với Chu Lịch, mấy người bạn cùng phòng đã cực kì lý trí mà khuyên tôi, nói với tôi rằng Chu Lịch hắn không có trái tim, không thể nào thích tôi được.

Tôi liền ồn ào nói, cho dù không chiếm được trái tim của hắn, tôi cũng phải chiếm được thân thể hắn.



Sau đó còn cầu nguyện trước bánh sinh nhật, hi vọng mình và Chu Lịch có kết cục tốt đẹp.

Sau đó dường như tôi đã thừa lúc bạn cùng phòng không chú ý, chạy ra ngoài đi tìm hắn.



Tối hôm qua hắn có tiết học, tôi một mình chạy đến khu dạy học chờ hắn, chờ cho đến khi tan học, cả lớp bọn họ đều đã ra về nhưng vẫn còn chưa thấy hắn xuống lầu.

Tôi ngồi ở bậc thang khu dạy học một lúc lâu, khi sắp ngủ gà ngủ gật, thì liền cảm thấy có người lay lay mình, “Bạn gì ơi...”

Tôi mở đôi mắt say khướt lờ đờ, phát hiện là hắn tới, khuôn mặt tươi cười còn chưa kịp trưng ra, thì đã nghe thấy giọng điệu lạnh như băng của hắn: “Thầy giáo trực ban bảo tôi nói với bạn, không được ngủ ở chỗ này.”

Đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều với tôi như vậy.

Tôi vịn tường đứng lên, phất tay giải thích: “Tôi không ngủ, tôi đang đợi người.”

Hắn không thèm để ý, chỉ quét mắt liếc tôi một cái rồi xoay người định bỏ đi.

Tôi vội vàng chụp lấy cánh tay hắn.

Hắn không phòng bị, bất ngờ bị tôi nắm chặt cho nên có hơi sửng sốt.

Rượu vào liền có thêm can đảm, chờ khi hắn khôi phục tinh thần, muốn rút tay ra, thì tôi lại càng nắm chặt, hơn nữa còn không màng đến ánh mắt uy hiếp của hắn, đã tự giới thiệu bản thân: “Chu Lịch, chào anh, em tên là Chu Tiểu Liên.”.

Sau đó thổ lộ: “Em thích anh lâu rồi.”

Tiếp theo giơ tay ôm lấy cổ hắn, nhón chân cưỡng hôn hắn.

Ba bước thực hiện hết sức lưu loát, hôn đến mức hắn vô cùng bất ngờ, đồng tử cũng phóng đại.



Kế tiếp hắn đẩy tôi ra, tôi không đứng vững, lăn xuống bậc thang.

Nhưng lúc lăn xuống tôi vẫn còn kéo lấy cổ hắn, cho nên hai chúng tôi là cùng nhau lăn xuống.

Sau đó thì sao?

Hắn nhặt tôi về?

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không hợp lý, tôi cưỡng hôn hắn, hắn không bóp chết tôi đã là nhân đạo.

Nhưng tôi không thể nhớ nổi chuyện tiếp theo, cái đầu vẫn còn đau đớn vô cùng.



Tôi duỗi tay muốn xoa xoa gốc mày, mới phát hiện trước mặt là một đôi bàn tay trắng nõn thân dài.

Khớp xương rõ ràng, móng tay mượt mà, khác hoàn toàn với bàn tay nhỏ bụ bẫm của tôi.

Chẳng lẽ sau khi say rượu thì tôi đã biến hình?

Ánh mắt bắt đầu dời xuống, liền nhìn thấy phía dưới bụng mình, có một thứ kỳ dị không nên tồn tại đang nổi lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play