Bờ sông tối đen như mực nhưng lại đầy những ông chú đang câu cá đêm, Chu Tịch Vũ dùng đèn pin trên điện thoại di động soi từng người một, cuối cùng tìm thấy khuôn mặt trẻ trung đẹp trai của bạn trai cũ trong số các ông chú kia.

Trần Hạc mượn một cái ghế xếp nhỏ từ ông chú bên cạnh cho cô, Chu Tịch Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn, cô áp sát đến nỗi bầu ngực đè lên cánh tay hắn. Trần Hạc liếc cô một cái, nói: "Nóng."



Chu Tịch Vũ không nhúc nhích, hắn ngoài mặt nói nóng, nhưng không có tránh ra kia mà... Cô không tìm thấy niềm vui trong việc câu cá, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi với hắn một lúc, yên tĩnh vô cùng, nhưng Trần Hạc lại rối loạn. Bị một chiếc túi to tròn mềm mại như vậy dán lên cánh tay, tâm trí của ai có thể đặt vào cần câu được? Hắn chỉ ngồi thêm chưa đến nửa giờ đã ra về, khi đi đến ven đường nơi có ánh sáng, hắn liền phát hiện đôi mắt Chu Tịch Vũ đã rơm rớm nước mắt, hai chân nổi đầy những nốt đỏ.



Ven sông cỏ dại um tùm, hắn đã dán miếng dán chống muỗi vào quần dài của mình nhưng lại quên nhắc nhở cô, sau khi ngồi nửa tiếng, chân, tay, eo và đùi cô đều đã nổi đầy nốt đỏ.

Chu Tịch Vũ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, vừa rồi cô không cảm nhận được gì, nhưng khi đứng lên, nhìn thấy những vết đỏ khắp nơi, cô liền cảm thấy sợ hãi.



Trần Hạc dìu cô lên xe, lái thẳng một đường, thỉnh thoảng lại kéo tay cô, "Đừng gãi, chút nữa thôi là thoa thuốc được rồi." "Ngứa lắm". "Cố chịu đựng một chút".

Loại ngứa ngáy này ai có thể chịu đựng được? Nếu lúc nãy đi tắm cố nhịn một chút thì tốt rồi. Hãy nhìn đi, đây là hậu quả của việc mê trai đấy, huhuhu…



Trần Hạc đưa cô về nhà, đầu tiên dùng khăn ướt lau chỗ bị muỗi đốt, sau đó lấy tinh dầu thoa lên nốt đỏ. Chu Tịch Vũ rên rỉ, rúc vào trong lồng ngực hắn, mong nhanh chóng hết ngứa.

Gần một chai tinh dầu được bôi hết, Trần Hạc lấy một chiếc quạt nhỏ ra quạt mát giúp cô, tác dụng của thuốc cuối cùng cũng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. “Còn ở trên đùi nữa.” Chu Tịch Vũ nói.

Trần Hạc cúi đầu tìm vết sưng nhỏ bị sót, Chu Tích Vũ vén mép váy lên, má trong đùi bên cạnh mép quần lót bị đốt một dấu lớn. Con muỗi này cắn rất hiểm, chỗ đó thịt non mềm như vậy, tim Trần Hạc đập nhanh hơn một chút, đầu óc cũng có hơi nóng lên. Hắn bôi một ít chất lỏng màu xanh lá cây lên ngón trỏ, lúc đưa tay ra thì Chu Tịch Vũ lại hơi nhúc nhích khiến quần lót che mất chỗ bị sưng tấy, Trần Hạc dừng lại, chỉ có thể dùng ngón giữa kéo mép quần lót ra để bôi thuốc. Hắn cũng không biết mình chạm phải cái gì, nhưng Chu Tịch Vũ hơi lui về phía sau, Trần Hách nhìn thấy tay cô đang nắm lấy vạt váy đang siết chặt, lại muốn trêu chọc cô một chút, liền giơ quạt nhỏ lên thổi thổi, ngón giữa lại hơi hơi mở ra một chút, Chu Tịch Vũ lập tức dùng chân kẹp chặt hai tay hắn lại, oán hận mà nhìn Trần Hạc.



Khoảnh khắc khi tay bị kẹp kia, Trần Hạc nhận rõ thứ mình chạm phải, lập tức da đầu tê rần, chính hắn lại nổi lên phản ứng trước.

Chu Tịch Vũ nhìn thấy rõ ràng, giữa ăn thức ăn nhanh hay là hầm thêm cho mềm, cô do dự nửa giây, cuối cùng chọn vế sau.

Trên người bớt ngứa, Chu Tịch Vũ liền ra về, cũng xem như cho hắn thời gian và không gian tự mình giải quyết, thịt phải hầm mềm ăn mới ngon.

Sau đó mấy ngày Chu Tịch Vũ không vội vã đến chỗ Trần Hạc nữa, công việc của cô vốn dĩ là rất bận, huống chi hắn cũng đã nhả ra câu nói bảo cô “làm quen một chút”, sau khi con cá cắn câu phải nhử một lúc.



Trần Hạc tất nhiên là sẽ không chủ động liên lạc với cô, nhưng mà Chu Tịch Vũ phát hiện trang cá nhân của hắn update rất thường xuyên, mỗi ngày phơi nắng tập thể dục buổi sáng hoặc là sau khi tắm rửa đều chụp hình khoe cơ bụng, buổi tối thì là ảnh chơi với mèo và bữa tối tự mình làm.

Số lượng người theo dõi tăng thực sự quá nhanh chóng.

Chu Tịch Vũ cảm thấy mình như một con cá liếm mồi, sẵn sàng cắn câu, ai bảo cơ bụng của hắn quyến rũ như vậy…

Vào cuối tuần, một người bạn mời cô đi xem đá bóng, nói rằng Trần Hạc cũng sẽ chơi.

Bạn trai của cô bạn này từng có một khoảng thời gian khá thân với Trần Hạc, thường chơi bóng cùng nhau, sau khi Chu Tịch Vũ chia tay với hắn, bạn trai của cô bạn này cũng ác cảm với cô và không còn vui vẻ khi gặp cô nữa.



Khi đến nơi, cô mới phát hiện cô gái đi xem mắt với Trần Hạc cũng đã tới, trên tay cô ta cầm hai chai nước, đi cùng kiểu giày thể thao với Trần Hạc và ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chiếc túi của hắn.

Trần Hạc làm nóng cơ thể xong cũng đi tới, nói vài câu với cô ta, ánh mắt tràn đầy nụ cười xán lạn.

À, con cá lại đi cắn lưỡi câu khác.

Chu Tịch Vũ và cô bạn mình bước tới chào hỏi, bạn trai của cô bạn này vẫn đối xử lạnh nhạt với cô, Trần Hạc ở bên cạnh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục nói chuyện với cô gái kia.

Còn dám phớt lờ cô!

Chu Tịch Vũ liền liếc mắt đưa tình khắp sân, ngay lập tức có một cầu thủ đỏ lỗ tai chạy đến muốn xin WeChat của cô, đương nhiên là cô không từ chối, còn quét mã QR cho anh ta trước mặt Trần Hạc.

Trần Hạc vẫn không có biểu hiện gì.

Chu Tịch Vũ cố ý đứng sát vào, ngay phía bên kia hắn, hắn cũng chỉ liếc cô một cái, lại tránh sang một bên. Cô gái kia liền phát hiện ra điều kỳ lạ, cảnh giác nhìn cô, sau đó vặn mở nắp chai đưa cho Trần Hạc — hắn ta cũng cầm lấy, khi hắn ngẩng đầu lên uống, Chu Tịch Vũ cố ý đụng vào khuỷu tay hắn một cái, Trần Hạc không đề phòng, lập tức bị nước bắn tung tóe lên mặt.

Cô gái kia kêu lên một tiếng, vội vàng lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, Trần Hách vừa nheo mắt nhìn cô vừa lau cằm, Chu Tịch Vũ lộ ra vẻ mặt vô tội: "Em xin lỗi, anh ơi, em không phải cố ý."



Trước kia cô gái này vẫn luôn gọi hắn anh ơi anh à, bây giờ nghe cô gọi như vậy, sắc mặt liền tối sầm lại. Trần Hạc không nói lời nào, nhưng bạn trai của cô bạn Chu Tịch Vũ thì nhịn không được trưng ra một bộ mặt chế giễu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play