Vết thương trên chân nông hơn, Chu Tịch Vũ vội vàng chạy ra ngoài, sợ chậm một chút vết thương sẽ khép lại mất.

Trần Hạc ngồi trên sô pha, đã lấy hộp thuốc ra, Chu Tịch Vũ đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, một bên đùi trắng nõn của cô áp vào đầu gối hắn, "vô ý" chạm khẽ một chút, Trần Hạc mặt không biến sắc, yên lặng lui ra xa vài centimet



Sau đó hắn lấy povidone iodine ra khử trùng vết thương gần như không tồn tại của cô.



Cũng không biết có cố ý hay không mà khi bôi, hắn tạo thành một diện tích khá lớn, còn để lại một vết vàng khổng lồ trên tay và chân cô sau khi bôi. Chu Tịch Vũ hết sức chán ghét.

Trần Hạc ra vẻ không biết gì, cất hộp thuốc đi, sau đó nói: "Hình như nó không muốn đi theo em."

Chu Tịch Vũ lại lộ ra vẻ mặt đau lòng, "Nó không nhớ em nữa."



“Đã lâu nó không gặp em.” Trần Hạc ngồi xổm xuống trước sô pha, chỉ trêu nó mấy phút, con mèo kia đã ngoan ngoãn chạy tới cọ vào tay hắn. Chu Tịch Vũ thấy vậy, thực sự có chút buồn bã, không khỏi lẩm bẩm: "Lúc đó em đã bảo anh mang nó trở về cho em, vậy mà anh đã ôm nó bỏ đi mất. "

Trần Hạc hơi khựng lại một chút, quay đầu liếc cô một cái, vẻ mặt lạnh lùng: "Ngày nào anh cũng cho nó ăn, hốt phân cho nó, nó bệnh cũng là anh chăm nó, còn em đã làm được gì, vì sao chỉ cần em muốn thì phải trả cho em?"

Hắn hung hăng như vậy, Chu Tịch Vũ tự nhiên không dám nói nữa, Trần Hạc chậm lại một chút, sau đó nói tiếp: "Hơn nữa, mấy hôm đó em đi công tác, anh thì phải đến tổng bộ báo cáo gấp."



Đúng vậy, lúc đó cô thực sự không ở nhà, chia tay cũng là qua WeChat, cô đã nhờ hắn gửi con mèo đến cửa hàng thú cưng tạm, nhưng hắn không gửi, cũng không trả lời cô.

Sau đó, người đàn ông và con mèo này đã bỏ đi.

Chu Tịch Vũ không lên tiếng, Trần Hạc đang vuốt ve con mèo cũng im lặng nửa phút, lại nhỏ giọng nói: "Trước mắt cần làm quen một chút." Hả? Điều này có nghĩa là hắn vẫn sẵn lòng trả con mèo cho cô, và … làm quen một chút trước, có nghĩa là cô còn có thể đến đây?

Nhưng Chu Tịch Vũ vừa mới bị con mèo cào trầy, cũng không muốn đồng ý nhanh chóng như vậy, "Thôi bỏ đi." Cô nói bằng kiểu một lời hai nghĩa, "Nếu đã không thích em nữa, thì em sẽ không miễn cưỡng."

Câu này khiến Trần Hạc hơi khựng lại, không biết hắn có hiểu ý cô không, mà liền trả lời lại rằng: "Dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Trước đây nó cũng rất thích em."



Chu Tịch Vũ lập tức nhìn thẳng vào mắt hắn, Trần Hạc theo bản năng né tránh, sau đó nói: "Dù sao đi nữa thì em mới thực sự là chủ nó."



Tinh thần chiến đấu của Chu Tịch Vũ ngay lập tức tăng lên.

Đây rõ ràng là còn yêu!

Vậy nên Trần Hạc không đuổi thì cô cũng không đi, chỉ ở lì trong nhà hắn trêu con mèo, lúc hắn nấu cơm xong, do dự hỏi cô có muốn ăn không, cô đương nhiên đồng ý. Thế là Trần Hạc phải đi xào thêm một phần rau.

Chu Tịch Vũ không đói, nhưng món rau xào của Trần Hạc rất ngon, khiến cô đã ăn hết một nửa phần của hắn mà không biết. Hắn có thể vì chưa no, cho nên ăn cơm xong liền cắt một đĩa trái cây bưng tới, lúc bọn họ ăn trái cây xong thì đã hơn chín giờ, Chu Tịch Vũ no nê vô cùng liền không lưu luyến nữa, trực tiếp đứng dậy ra về.

Ngay khi cô về đến nhà, Trần Hạc đã gửi cho cô một tin nhắn có kèm ảnh.

Đó là hình ảnh đôi tất của cô trong giỏ đựng đồ dơ nhà hắn.

Chu Tịch Vũ đã chụp một bức ảnh khi cô vứt tất vào giỏ, lúc này liền kéo bức ảnh đó ra và so sánh nó với bức ảnh của Trần Hạc, hình dạng đã khác - điều này có nghĩa là Trần Hạc nhất định đã chạm vào nó.

Sau khi tắm xong, Chu Tịch Vũ chậm rãi trả lời: "Giúp em bỏ nó đi vậy".

Phải mất một lúc sau hắn mới trả lời cô, lần này chỉ gửi một bức ảnh - một bức ảnh hắn ném tất của cô vào thùng rác, nhưng mà trong thùng rác không có rác gì khác.



Chu Tịch Vũ không khỏi nhắn lạii: Ai có thể đảm bảo rằng anh sẽ không nhặt nó lên?

Trần Hạc:...Anh không biến thái đến vậy.

Hắn nói như thể chưa từng làm, cũng không biết lúc trước là ai đã chơi hỏng bao nhiêu đôi tất của cô…

Chu Tịch Vũ không trả lời tin nhắn, nhưng Trần Hạc đã gửi một video khác, như thể hắn biết cô đang nghĩ gì. Trong video, hắn chộp lấy túi rác, giày cũng không thay đã vội xuống lầu ném đi, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút bực tức. Chu Tịch Vũ bị chọc cho buồn cười.

Ngày hôm sau, cô phải tăng ca, toàn thân mệt mỏi như chó chết, vốn không nghĩ ngợi gì, nhưng sau khi ngâm mình trong bồn tắm một lúc, tâm trạng tốt đẹp, đầu óc lại bắt đầu xoay chuyển. Vì vậy, cô sửa soạn cơ thể thơm tho, mặc một chiếc váy hai dây và đi ra ngoài.

Tóc cô vẫn còn hơi ướt, trông rất bắt mắt lúc đi mua thức ăn khuya, bước một cách hết sức tự tin đến nhà hắn, nhưng cuối cùng thì lại vô dụng…

Cô đứng ở cửa gọi điện thoại cho Trần Hạc, giọng đối phương có vẻ lười biếng, bên kia rất yên tĩnh, "Em có gì không?" "Anh không ở nhà sao?" Chu Tịch Vũ hỏi.

Hắn dừng một chút, “Em đến nhà anh à?”

“Ừ, còn mua gà rán cho anh.”

“Anh ra ngoài câu cá.” Trần Hạc nói, “Thấy em lâu quá mà không tới.”

Chu Tịch Vũ liền cười khẽ, “Anh vẫn luôn đợi em à?”



Trần Hạc không nói gì, Chu Tịch Vũ càng thêm vui mừng, “Gửi định vị cho em đi.”

Trần Hạc gửi định vị tới, Chu Tịch Vũ lái xe tới nơi mới phát hiện.

Mẹ kiếp, thật sự là đi câu cá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play