Trận bóng này, Trần Hạc chơi vô cùng xuất sắc và thường xuyên ghi bàn, cô bạn cũng trêu chọc Chu Tịch Vũ: "Chắc chắn là vì có cô gái mình thích đến xem nên mới thể hiện tốt như vậy."

Chu Tịch Vũ: "Chứ không phải là vì cô gái xem mắt kia sao?"

"Ủa cậu tưởng là vì cậu à?"

“Cô ta không phải là kiểu anh ấy thích.” Chu Tịch Vũ ghen tỵ nói, “Anh ấy có xem phim cũng tránh loại phim này.” Cô bạn cười lắc đầu, “Chu Tịch Vũ à Chu Tịch Vũ.”

"Được rồi, mình biết, mình rẻ tiền."

Con cá mất là con cá to.

Tình cờ là Trần Hạc lại ghi được ba điểm nữa, hắn chạy tới, liếc nhìn cô gái kia, cô gái giơ ngón tay cái lên, hắn cũng cong cong đôi mắt.

Chu Tịch Vũ không thể ngồi yên được nữa, cô bèn bỏ về sớm, cô bạn liền hỏi: "Lát nữa các cầu thủ sẽ đi ăn tối. Cậu không đi à?"



Trên đường lái xe về nhà, cô bạn liên tục gửi tin nhắn cho cô, nói rằng sau khi cô bỏ đi, nửa hiệp sau Trần Hạc đã hết sức thất thần, hắn cũng không đi ăn tối với bọn họ mà đi cùng cô gái kia về trước.

Chu Tích Vũ nảy ra một ý định trong đầu, lập tức bẻ lái hướng về nhà hắn.



Khi cô đến, Trần Hạc vẫn chưa về nhà, cô bèn đứng đợi ở cửa, suy nghĩ nếu hắn đưa cô gái kia về nhà thì mình phải xử sự thế nào, bất ngờ thang máy kêu lên ting tang.

Chu Tịch Vũ ngẩng đầu lên trông thấy hắn bước ra khỏi thang máy một mình, đang cầm điện thoại di động, nhìn xuống màn hình, khi hắn đi đến cửa và định mở ra, hắn liền nhận thấy có một người đang đứng bên cạnh.



Bốn mắt nhìn nhau, Chu Tịch Vũ nhìn thấy sự xúc động lan tràn trong mắt hắn, và cô cũng có một chút mềm nhũn, giờ phút này không cần phải nói bất kỳ điều gì, Trần Hạc cũng không hề ngừng lại, mở cửa rồi kéo cô vào nhà, áp cô sát vào cánh cửa, động tác hết sức gọn gàng dứt khoát.

Tay chân quấn quýt, Chu Tích Vũ thật sự là nắng hạn đã lâu mới gặp mưa rào, cái gì cũng không cần hắn làm, hãy để em!



Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Trần Hạc lại thở hổn hển đẩy cô ra: "Anh đi tắm trước."

Hắn chơi bóng xong liền vội vã trở về, vốn định tắm rửa một chút sẽ đến nhà tìm cô, không ngờ cô lại ngồi xổm ở đây. Chu Tịch Vũ làm sao có thể để hắn đi, "Chúng ta cùng nhau tắm."

Trần Hạc bế cô vào phòng tắm.

Sau khi tắm hơn nửa tiếng đồng hồ, Chu Tịch Vũ bị hắn dạy dỗ đến chết đi sống lại, liên tục phát ra những tiếng kêu quyến rũ, Trần Hạc phải bịt miệng cô nhiều lần: "Cách âm trong phòng tắm rất kém."

Sau đó hắn lại bế cô về giường, chiếc giường này rất thuận tiện cho hắn hoạt động, Chu Tịch Vũ lúc đầu không để ý, chỉ biết hưởng thụ vui vẻ, nhưng sau đó từ từ nhận ra…. hắn quá thô bạo.



Hắn trước đây chưa từng đối xử với cô như vậy, hoặc là bóp hoặc là nhéo, mỗi một động tác đều giống như muốn làm chết cô trên giường, cả người cô nhanh chóng đỏ bừng lên.

May mắn là Chu Tịch Vũ có thể chịu được loại động tác như trút giận này, cũng cảm thấy khá thú vị, dù sao hắn cũng không thực sự làm tổn thương cô. Nhưng tư thế thì còn cần phải chỉnh đốn lại, cho nên vừa xong việc, Chu Tịch Vũ lập tức đứng dậy mặc quần áo muốn đi. Trần Hạc phản ứng rất nhanh, lập tức đứng dậy ôm lấy eo cô, đẩy cô trở lại trên giường,

Hắn nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Em muốn đi đâu?" "Về nhà." Chu Tịch Vũ nói: "Em lạ chỗ, không ngủ được."



Trần Hạc đột nhiên im lặng, ánh mắt u ám không rõ đang nghĩ gì, Chu Tịch Vũ đột nhiên cảm thấy mình có chút bốc đồng. Khuôn mặt Trần Hạc lộ ra một tia yếu ớt, "Em ở đây chờ anh chỉ là vì muốn làm một lần thôi sao?" Quả nhiên, bây giờ thật khó dỗ dành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play