Dương Tịnh Hàm kiếm cớ đi vệ sinh, sau đó nhân lúc không có ai để ý, nhanh chóng chuồn vào thang máy rồi lên tầng 10.
Dương Tịnh Hàm lên đến nơi đang định tiến lại phòng giám đốc thì bị thư ký chặn lại: “Cô là người của phòng kế hoạch phải không? Cho hỏi cô có hẹn trước với giám đốc không ạ?” Cô thư ký nhìn vào thẻ nhân viên của Dương Tịnh Hàm đeo trên ngực rồi lên tiếng.
Dương Tịnh Hàm có hơi ngạc nhiên, An Phong đúng là không phải công ty nhỏ, nhưng cũng chẳng phải tập đoàn lớn gì, trước đây lên gặp giám đốc An cũng không cần phải có hẹn trước. Chắc có lẽ là do đã sát nhập với Tôn thị nên bọn họ đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt hơn, nghĩ vậy Dương Tịnh Hàm mỉm cười khách sáo: “Tôi không có hẹn trước, nhưng mà có thể làm phiền cô giúp tôi báo với giám đốc một tiếng được không ạ? Phiền cô báo với giám đốc là cô Dương Tịnh Hàm bên phòng kế hoạch có việc cần gặp.”
Cô thư ký này vốn là người trong bộ phận thư ký của Tôn thị, và đang làm việc ở trụ sở chính thì tạm thời bị điều sang đây. Vì ỷ mình là nhân viên của một tập đoàn lớn, nên cô ta cảm thấy khinh thường các nhân viên ở công ty nhỏ mới được sát nhập này. Cô ta tỏ vẻ khó chịu trước lời đề nghị của Dương Tịnh Hàm, cau mày dùng ánh mắt khinh khỉnh đánh giá cô một lượt, rồi lên tiếng: “Xin lỗi nhưng cô phải có hẹn trước thì mới được gặp giám đốc.”
Dương Tịnh Hàm đương nhiên cũng nhìn ra vẻ mặt khinh bỉ của cô thư ký, cô chỉ đành khó xử xin lỗi: “À vậy sao, xin lỗi làm phiền cô rồi.”
Dù nhận được lời xin lỗi của Dương Tịnh Hàm nhưng cô thư ký vẫn tỏ ra khó chịu, cô ta đảo mắt khinh thường rồi xoay người về lại chỗ, vừa đi cô ta vừa không quên buông lời xỉa xói, tuy không lớn nhưng vừa vặn lọt vào tai Dương Tịnh Hàm không sót chữ nào: “Xì, tưởng mình là ai chứ, đúng là thứ công ty quèn, hạng nhân viên như cô tưởng muốn gặp giám đốc lúc nào là gặp sao.”
Dương Tịnh Hàm ngượng nghịu rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng của thư ký Trần vang lên: “Cô Dương tới rồi sao? Mời cô vào, giám đốc đã đợi cô từ sáng đấy.” Dương Tịnh Hàm quay sang nhìn thấy thư ký Trần vừa từ phòng của giám đốc đi ra, trên tay còn cầm một sấp văn kiện.
“Ồ vậy sao, tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Dương Tịnh Hàm lúng túng nhìn cô thư ký rồi quay người lại bước vào phòng giám đốc.
Cô thư ký kia hiển nhiên cũng nghe thấy lời của thư ký Trần, vẻ mặt cô ta từ thảng thốt chuyển sang sợ sệt. Cô ngước mắt lên định quan sát biểu cảm của thư ký Trần thì gặp phải ánh mắt sắc như dao của anh ta. Cô ta sợ hãi lập tức đứng nghiêm chấp tay phía trước và cúi đầu không dám hó hé tiếng nào.
Thư ký Trần bước từng bước về phía cô thư ký kia, anh dừng trước mặt cô ta, lên tiếng không nhanh không chậm: “Sự tự cao tự đại có thể khiến cô bị mất việc đó. Có một số người, trông bình thường, nhưng động vào thì sẽ bị đứt tay. Lần tới sẽ không chỉ là cảnh cáo đâu.” Thư ký Trần cảnh cáo cô thư ký kia xong thì rời đi xử lý tiếp công việc, bỏ lại cô ta xanh mặt sợ hãi đứng đó một lúc vẫn chưa hoàn hồn.
****
Trong phòng giám đốc
“Lãng, à không, Tôn tổng, tôi tới rồi, anh có chuyện gì cần nói với tôi sao?” Dương Tịnh Hàm lúng túng quan sát biểu cảm của Tôn Lãng.
Tôn Lãng nghe giọng của Dương Tịnh Hàm thì sửng sốt ngước lên, anh ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại ở đây? Anh đâu có tìm em. Em tới đây tìm anh sao?”
Dương Tịnh Hàm nhướng mày khó hiểu: “Vừa nãy ở bên ngoài thư ký Trần nói là anh đã đợi em từ buổi sáng…”
“À… cái đó… không có gì đâu, em đừng bận tâm. Mà sao em lại gặp thư ký Trần ở bên ngoài. Phòng kế hoạch không phải ở tầng 5 sao? Đây rõ ràng là tầng 10…” Tôn Lãng lảng tránh câu hỏi của Dương Tịnh Hàm, anh không muốn để cô biết là anh đã chờ tin nhắn của cô suốt từ đêm hôm qua đến tận sáng hôm nay.
Dương Tịnh Hàm ngượng ngùng gãi gãi đầu, cô ngập ngừng lên tiếng: “Cái đó… lúc đầu là em lên đây tìm anh.”
“Em tìm anh có việc gì sao?” Tôn Lãng cảm thấy ngạc nhiên nhưng hơn hết là sự vui mừng.
Dương Tịnh Hàm xua xua tay, vội giải thích: “À không phải là chuyện về công việc đâu, nên đợi sau khi tan ca em sẽ nói với anh vậy.”
Nghe vậy Tôn Lãng liền đứng bật dậy phản đối ý kiến của Dương Tịnh Hàm: “Không, em nói đi. Ngay bây giờ.” Tôn Lãng tự thấy bản thân phản ứng có phần hơi quá khích nên đã giả vờ ho khan vài tiếng, chỉnh áo vest rồi ngồi xuống ghế lại.
Dương Tịnh Hàm thấy vậy thì có hơi sửng sốt, cô ngập ngừng lên tiếng: “Tối hôm qua vừa về đến nhà là em tắt nguồn điện thoại rồi đi ngủ, cho đến sáng hôm nay khi vào làm mới mở lên lại nên đã không nhìn thấy tin nhắn anh gửi… anh không giận em chứ?” Dương Tịnh Hàm vừa trình bày vừa quan sát nét mặt của Tôn Lãng.
Tôn Lãng nghe lời giải thích của Dương Tịnh Hàm thì không khỏi vui vẻ nhếch khoé môi, anh đằng hắng giọng làm ra vẻ chững chạc đáp lời: “À chuyện đó không sao đâu, anh sao lại giận em vì những chuyện như vậy chứ.”
Dương Tịnh Hàm không ngờ tới câu trả lời của anh, nếu là Tôn Lãng trước đây thì đã bĩu môi giận lẫy, làm cho Dương Tịnh Hàm phải dỗ dành một lúc thật lâu rồi chứ. Đúng là thời gian làm thay đổi con người. Dương Tịnh Hàm cảm thấy có chút mất mác nhưng việc Tôn Lãng ngày càng trở nên chững chạc cũng là điều tốt, ai đời giám đốc lại đi nhõng nhẽo với nhân viên, tưởng tượng thôi cũng thấy không tin được.
“Anh hiểu là tốt rồi, vậy em đi xuống làm việc tiếp nhé.”
Cuộc trò chuyện chóng vánh làm Tôn Lãng có chút tiếc nuối, anh thật muốn làm nũng với Dương Tịnh Hàm và bảo cô ấy hôn anh một cái rồi hẵng trở về làm việc nhưng lại phải kìm lại: “Ừ em đi đi.”