“Cái gì? Thật sao? Cậu ấy thật sự nói như vậy sao?” Trịnh Tú Hà đang vừa nhâm nhi cà phê vừa nghe Dương Tịnh Hàm kể về buổi ra mắt gia đình cô của Tôn Lãng thì sốc đến mức xém chút nữa phun ra.
Dương Tịnh Hàm cười đầy bất lực “Vâng.”
“Ôi trời, không ngờ Tôn tổng ở bên cạnh em như trẻ con kia, ra tay lại thẳng đến vậy, đúng là tin sốc nhất trong ngày.” Trịnh Tú Hà tặc lưỡi cảm thán.
Dương Tịnh Hàm cúi đầu mỉm cười, lát sau cô chợt nhớ đến gì đó nên ngẩng lên bẽn lẽn nhìn Trịnh Tú Hà. Trịnh Tú Hà cảm nhận được ánh mắt bất thường của Dương Tịnh Hàm thì nheo mắt lên tiếng “Gì đây? Ánh mắt đáng ngờ đó là gì vậy?”
“Thật ra… em đang viết truyện lại đấy!” Dương Tịnh Hàm vừa ngại ngùng vừa phấn khích kể cho Trịnh Tú Hà nghe.
Trịnh Tú Hà vui mừng đứng bật dậy “Thật sao? Thật là vậy sao? Trời ạ, em quyết định đúng đắn lắm. Em sẽ xuất bản sao? Nếu vậy chị nhất định phải là người đầu tiên mua sách của em.”
Dương Tịnh Hàm thấy Trịnh Tú Hà còn phấn khích hơn cả cô thì trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ và biết ơn, cô lắc đầu “Em chưa tính đến việc xuất bản, em định sẽ đăng mạng trước, xem thử tương tác và phản ứng của độc giả. Vả lại công việc hiện tại này không cho phép em viết truyện toàn thời gian. Em chỉ có thể viết lúc tối rảnh rỗi hoặc cuối tuần.”
Trịnh Tú Hà gật gù đồng tình “Ừm, cũng đúng. Vậy đăng mạng trước, chờ em nổi tiếng rồi sẽ xuất bản.”
“Vâng.”
“À phải rồi, vậy em và gia đình của Tôn tổng thì sao? Em đã ra mắt bố mẹ cậu ấy chưa? Con dâu nhà giàu không dễ làm đâu.” Trịnh Tú Hà đổi chủ đề, cô lo lắng hỏi.
“Em từng gặp qua hai bác rồi, hai bác đối xử với em rất tốt. Nhưng tối nay em có hẹn dùng bữa với gia đình Tôn Lãng, là buổi ra mắt chính thức với tư cách bạn gái anh ấy. Em cũng có chút… à không, là vô cùng lo lắng.” Nói rồi Dương Tịnh Hàm hít một hơi thật sâu.
****
Tôn gia
“Aiyo, Hàm Hàm đến rồi đó sao? Mau vào mau vào.” Tôn phu nhân đang sốt sắn chạy tới chạy lui bày biện đồ ăn vừa thấy Dương Tịnh Hàm và Tôn Lãng đến liền lập tức phấn khích gọi vào.
Tôn lão gia bình thường có sở thích đọc sách báo nhưng hôm nay lại đặt biệt ngồi nghiêm túc chờ sẵn ở bàn ăn, cứ cách vài phút lại nhìn ra ngoài cửa. Ông vốn dĩ đang mặt cau mày có vì Tôn Lãng và Dương Tịnh Hàm đã nói là sẽ tới lúc 7 giờ, ấy vậy mà bây giờ đã là 7 giờ 5 phút mà vẫn chưa xuất hiện. Nào ngờ vừa định cằn nhằn thì đã nghe Tôn phu nhân lên tiếng, ông mừng rỡ quay sang thì thấy Tôn Lãng và Dương Tịnh Hàm thật sự đã đến, tay xách nách mang mấy hộp quà.
“Thưa bác trai, bác gái con mới đến ạ.” Dương Tịnh Hàm cười tươi, cô cúi đầu lễ phép chào hỏi.
“Ôi trời, quà cáp gì thế này? Sao lại khách khí như vậy, đều là người một nhà cả.” Tôn phu nhân thấy hai người ôm cả bộn quà thì cau mày cằn nhằn.
Dương Tịnh Hàm nghe vậy thì cảm thấy vô cùng ấm lòng, ba chữ ‘người một nhà’ này đã hoàn toàn làm tan chảy trái tim cô.
Tôn lão gia cũng cau mày “Phải đấy, người một nhà cả sao con khách sáo vậy. Còn cái thằng nhóc thối này, sao lại để con bé cầm đồ vậy hả?”
Tôn Lãng cũng thật là quá oan uổng đi, anh rõ ràng đã cầm hết tay nên đành để Hàm Hàm xách một túi, nào ngờ thế mà vẫn bị bố mắng cho. Nhưng đối với sự nhiệt tình và yêu thương mà bố mẹ dành cho Hàm Hàm, anh cảm thấy rất vui mừng, nên chỉ đành ngậm ngùi từ con ruột biến thành con rể trong nhà.
“Được rồi, được rồi, mau mau vào bàn ngồi đi.” Tôn phu nhân bật cười lên tiếng giải vây cho Tôn Lãng rồi quàng tay ôm lấy eo Dương Tịnh Hàm dẫn cô vào trong.
“Ừ phải đó, mau ngồi vào bàn ăn. Hôm nay mẹ con đích thân xuống bếp nấu đấy. Đến sinh nhật của ta mà bà ấy còn không xuống bếp nấu ấy vậy mà hôm nay lại đích thân làm.” Tôn lão gia vừa nói vừa đưa tay cầm lấy phần quà trên tay Dương Tịnh Hàm và đưa nó cho quản gia Lâm rồi cũng cùng Tôn phu nhân đi vào.
Dương Tịnh Hàm nghe Tôn lão gia nói vậy thì bật cười, ban đầu khá căng thẳng và lo lắng, nhưng sau khi nhận thấy sự nhiệt tình chào đón của Tôn lão gia và Tôn phu nhân, cô cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Tôn Lãng cũng đưa quà cho những người làm khác rồi cùng bố mẹ và Dương Tịnh Hàm vào bàn.
Bữa cơm ra mắt này cả bốn người đều ăn vô cùng vui vẻ và hoà hợp. Hoàn toàn không giống như bữa ăn ra mắt mà giống bữa ăn tụ họp gia đình hơn.
Sau khi ăn xong, người làm đem chè cùng trái cây tráng miệng lên, nhưng Dương Tịnh Hàm lúc này thật sự đã ăn không nổi nữa rồi. Lúc nãy Tôn lão gia và Tôn phu nhân cứ không ngừng gấp đồ ăn cho cô, hôm nay so với bình thường cô chẳng những ăn nhiều hơn mà còn ăn những hai chén cơm. Hơn nữa trước đó, bởi vì sợ cô sẽ vì căng thẳng và lúng túng mà ăn không được bao nhiêu nên Trịnh Tú Hà còn nhét cho cô hai cái màn thầu và một ly sữa đậu nành. Bây giờ nếu còn tiếp tục ăn nữa Dương Tịnh Hàm sợ bụng mình sẽ lập tức nổ tung mất.
“Đây, đây, Hàm Hàm mau ăn đi.” Tôn phu nhân cười đến vô cùng vui vẻ múc chè vào bát rồi để trước mặt Dương Tịnh Hàm.
Dương Tịnh Hàm miễn cưỡng nhận lát bát chè, nở một nụ cười gượng gạo “Cảm ơn bác gái.”
Cô vốn định để đấy một lúc chờ tiêu hoá bớt rồi mới tiếp tục ăn, nhưng trước ánh mắt rực lửa của Tôn phu nhân và Tôn lão gia, Dương Tịnh Hàm không còn cách nào khác đành múc một muỗng chè rồi cho vào miệng, vừa cô gắng nhai vừa cười cười với bà ấy.
Tôn phu nhân nụ cười càng tươi hơn “Đúng rồi, ăn nhiều một chút, con gầy quá rồi đó.” Nói rồi bà đưa bàn tay ấm áp lên vuốt ve mái tóc của Dương Tịnh Hàm, ánh mắt đầy vẻ xót xa.
Tôn Lãng lúc này để ý thấy vẻ mặt gượng gạo của Dương Tịnh Hàm, thêm cả việc cô cứ ngồi không yên mà liên tục thẳng lưng, đôi lúc ưỡn bụng ra, liền đoán là cô đã không ăn nổi nữa rồi nhưng vì ngại từ chối mẹ anh nên đành ráng ăn thêm. Nhận ra điều đó, Tôn Lãng trong lúc bố mẹ không chú ý vừa cố gắng ăn nhiều chè nhất có thể, vừa chủ động bày chủ đề nói chuyện để bố mẹ không chú tâm vào việc ăn uống của Dương Tịnh Hàm nữa “Đúng rồi mẹ à, mẹ không phải nói có chuyện muốn nói với Hàm Hàm sao?”
Tôn phu nhân đang nhìn Dương Tịnh Hàm ăn, nghe Tôn Lãng nhắc mới sực nhớ đến “À phải rồi, Hàm Hàm à, bác đã nghe tiểu Lãng nói về chuyện gia đình của con rồi.”
Tác giả: sắp hết rồi mọi người ơi~ còn mấy chương nữa thôi~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT