Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc

Chap 3


8 tháng


Đây là một quyển truyện ngược.

Nam nữ chính trải qua đủ loại hiểu lầm, sau khi giải quyết nữ phụ độc ác, nam phụ phản diện thì vẫn không có kết quả tốt.

Cốt truyện vô cùng cũ.

Đến cuối cốt truyện, nữ chính phát hiện ra mẹ nam chính là kẻ cầm đầu bức chết mẹ cô ta.

Cô ta không chấp nhận được, nhảy xuống biển tự vẫn.

Nam chính tuẫn tình theo.

Tôi nói vô cùng cẩn thận chi tiết, nhìn vẻ mặt Tần An dần vỡ vụn.

Cậu ta hoảng hốt nói: “Cho nên tôi chịu nhục mười mấy năm, cuối cùng vẫn sẽ chết à?”

“Cũng chưa chắc.” Tôi an ủi: “Cậu có hệ thống, nói không chừng cậu chết ở thế giới này là có thể về thẳng thế giới cũ.”

Tần An rất muốn về.

Chấp niệm của cậu ta còn sâu hơn tôi.

Cậu ta xùy một tiếng khinh thường: “Vậy tôi phá hệ thống đâ, chẳng có tác dụng gì cả!”

Tôi: “?”

Tần An: “Nó đã sớm nói rồi, nếu tôi chết ở đây thì ở thế giới hiện thực cũng chết thật!”

Tư duy của tôi bay đi.

Tần An có cơ hội có thể trở về, vậy tôi thì sao?

Tôi có thể về được không?

Chúng tôi trao đổi tin tức với nhau tới tận đêm khuya.

Tần An buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi: “Tôi về trước đây, đợi tôi nghĩ cách đã.”

Tôi gật đầu.

*

Tần An không còn lòng dạ nào đi theo cốt truyện nữa.

Cậu ta luôn tới tìm tôi, tụ tập lại cùng nghĩ cách quay về.

Có đôi khi tôi sẽ tiếp chuyện, thỉnh thoảng hỏi xem tình hình của Cố Thần trong bốn năm tôi không về nước.

Tần An vô cùng nhạy cảm: “Cậu thích cậu ta à?”

Ánh mắt tôi tối đi mấy giây: “Không thích nữa.”

Hiện tại, không thích nữa.

Thiếu niên trong lòng trong mắt đều là tôi đó, cuối cùng cũng sẽ không thuộc về tôi.

Cố Thần lại tới tìm tôi.

Anh như nhớ ra gì đó, chặn tôi ở dưới lầu nhà tôi, vẻ mặt lưu luyến: “Uyển Uyển.”

Tôi mang giày cao gót, nhịp chân lung lang đi lướt qua anh, lễ phép chào hỏi.

“Tổng giám đốc Cố.”

Bây giờ Cố Thần không còn là thiếu niên đáng thương nữa.

Anh tự mình nỗ lực, sáng lập ra công ty Khoa học Kỹ thuật, trở thành Tổng giám đốc có tiền có quyền.

Cũng thật sự trở nên nịnh bợ Giang Hiểu Hiểu một cách hèn mọn.

Giang Hiểu Hiểu ở đâu thì anh sẽ ở đó.

Tôi đi về phía nhà để xe, Cố Thần nhắm mắt đi theo sau lưng.

Cực kỳ phiền.

Tôi không nhịn được mà xoay người: “Làm sao, Tổng giám đốc Cố muốn ra mặt thay cho Hiểu Hiểu cưng của anh à?”

“Không, không phải.”

Cố Thần nhíu mày, trông anh rất đau đầu, đưa tay gõ mạnh lên trán.

Tôi chú ý tới trên tay anh cầm một quyển nhật ký cũ kỹ.

Anh cắn chặt răng, vẻ mặt giãy giụa: “Uyển Uyển, em đã từng nói, sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Tôi không trả lời.

Trong mắt anh lộ ra vẻ cầu xin, yết hầu nhấp nhô: “Em còn giữ lời không?”

*

“Loại phụ nữ lòng dạ độc ác như tôi, nói chuyện chưa bao giờ giữ lời.” Tôi mỉm cười.

“Không phải!”

Cố Thần chợt lên cao giọng, ánh mắt anh nóng bỏng lấp lánh, anh vội vàng đi đến gần tôi.

Tôi không kịp lùi lại.

Nhưng khi chỉ còn cách tôi một bước, Cố Thần lại ngã xuống đất.

Anh ôm đầu, nắm chặt quyển sổ kia, phát ra tiếng kêu đau khổ.

Tôi ngồi xuống. Trong cốt truyện chưa từng nói Cố Thần có chứng đau đầu mà.

“Giang Uyển Uyển.” Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi.

Tôi quay đầu, đi về phía Tần An.

“Đừng đi!!”

Cố Thần bắt lấy mắt cá chân tôi, tuyệt vọng gào thét.

Đầu anh đổ đầy mồ hôi lạnh, trông vô cùng đau đớn.

Tôi nhìn Cố Thần quỳ gối bên cạnh tôi, thở dốc hổn hển, đầu đầy mồ hôi.

Sau mấy phút ngắn ngủi, anh như trải qua một hồi quyết đấu sống chết, vô cùng nhếch nhác.

Cố Thần khàn giọng, cầu xin: “Uyển Uyển, em đã nói, chỉ cần anh muốn, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Anh giơ nhật ký lên, nhanh chóng lật giấy rồi đưa tới trước mắt tôi.

Tôi nhìn chữ viết trong sổ.

Bên tai là giọng nói đau khổ của Cố Thần.

“Xin lỗi, anh không nên nói lời ác độc với em.”

“Anh, anh không biết có chuyện gì nữa, luôn không khống chế được bản thân.”

“Uyển Uyển, ký ức liên quan tới em cuối cùng sẽ biến mất.”

“Đừng rời xa anh, xin em…”

Anh thở gấp, cổ họng phát ra tiếng cầu xin khàn khàn.

Anh đau đớn, nhật ký rơi xuống đất.

Một trang trong đó mở ra.

[Người tôi thích tên Giang Uyển Uyển, đi tìm cô ấy, nhớ đi tìm cô ấy.]

[Cố Thần, tôi là Cố Thần, nhanh nhớ lại đi, nhanh đi tìm Uyển Uyển đi.]

[Đừng quên! Uyển Uyển!]

*

Hai chữ “Uyển Uyển” vô cùng dùng sức, ngòi bút làm rách trang giấy.

Đáy mắt tôi chua xót, lệ nóng dâng lên.

Ngón tay một lần nữa bị Cố Thần nắm chặt lấy.

Đồng tử anh hơi tan rã, có lẽ là kết quả của việc làm trái cốt truyện.

“Uyển Uyển…” Anh gọi tôi.

Tôi ngồi xuống.

Đầu ngón tay anh chạm vào khuôn mặt tôi, chấp niệm rất sâu: “Anh, thích, Uyển Uyển.”

“Cố Thần!”

Cố Thần ngã vào lòng tôi, tôi gào khóc.

Làm sao đây?

Tôi nên làm gì đây?

Tần An vội vàng chạy đến, nhìn tôi và Cố Thần, khóe miệng giật giật.

“Hai người làm gì vậy? Cốt truyện ngược luyến à?”

*

Tôi và Tần An đưa Cố Thần về nhà tôi.

Sắc mặt Cố Thần trắng bệch, trong mê man thỉnh thoảng sẽ run rẩy.

Anh vốn tóm lấy tôi không buông tay, sau khi tôi dùng sức giật ra đã nhét nhật ký vào tay anh, anh mới an ổn một chút.

Tần An hỏi: “Cậu và cậu ta có chuyện gì vậy?”

Tôi nói rõ một năm một mười chuyện của tôi với Cố Thần.

Tần An thử thăm dò: “Cậu muốn vì cậu ta mà ở lại à?”

Tôi lắc đầu.

Cố Thần rất đau khổ.

Chỉ cần anh nhớ ra tình cảm dành cho tôi, lực cốt truyện sẽ khiến anh đau đến mức không muốn sống.

Tôi đã được chú định là không có cách nào an ổn ở bên cạnh anh.

Tần An thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, tôi có cách để chúng ta cùng trở về.”

Trái tim tôi siết chặt: “Cách gì?”

“Hệ thống của tôi nói, nó có thể hỗ trợ báo cáo trục trặc của thế giới, nói có người khác xuyên vào, người khác đó chính là cậu. Sau đó cưỡng chế kết thúc nhiệm vụ của tôi, đưa chúng ta quay về.”

Quay về.

Chuyện mà tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, đang bày ra trước mặt.

“Khi nào có thể về được?” Tôi hỏi.

“Hệ thống nói là, năm ngày sau.”

*

Năm ngày sau, cũng chính là thời gian mà nữ phụ ác độc — cũng là tôi — nên lãnh cơm hộp.

Đó là một trận bắt cóc.

Tôi và nữ chính đồng thời bị trói, trình diễn tiết mục cũ kỹ là bọn cướp sẽ để nam chính lựa chọn cứu ai.

Nam chính đương nhiên là chọn nữ chính, còn có nam phụ cũng xông đến bảo vệ nữ chính.

Tôi lại rơi xuống vách núi, thịt nát xương tan.

À, còn có, bọn cướp là người của Cố Thần.

Cấp dưới của anh vì làm anh vui lòng mà chuẩn bị cho anh một tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.

Tôi nói cho Tần An biết cốt truyện.

Tần An gật đầu: “Tôi biết, hệ thống bảo tôi mấy ngày nay biểu hiện tốt một chút, đi theo cốt truyện cho đàng hoàng.”

Trong phòng truyền đến tiếng vang nhỏ vụn.

Cố Thần tỉnh rồi.

Tôi và Tần An đi vào phòng.

Cố Thần mở mắt, vẻ mặt đề phòng cảnh giác: “Hai người…”

Nhưng mà ngay sau đó.

Anh lại nhìn về phía tôi, run giọng nói: “Uyển Uyển…”

Tốc độ trở mặt cực nhanh.

Anh đang đấu tranh với cốt truyện.

Tôi đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Thần, nước mắt rơi xuống.

Giọng nói Cố Thần nghẹn ngào: “Anh rất nhớ em.”

“Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.” Tần An biết điều rời đi.

Tôi cố gắng hít thở, trái tim như vị ngàn vạn kim nhọn đâm vào.

“Em cũng rất nhớ anh.”

*

Cố Thần đang khóc.

Rõ ràng là anh đang ôm tôi nhưng lại khóc nói: “Anh không giữ được em, Uyển Uyển, anh không giữ được em.”

Ngón tay tôi bấm vào lòng bàn tay, lệ nóng trượt xuống khỏi khóe mắt.

“Không giữ được thì thôi.”

Cứ hưởng thụ hiện tại đi.

*

Tôi chưa bao giờ là người khiến mình chịu tủi thân.

Cố Thần mệt mỏi ngủ thiếp đi, tôi lặng lẽ đứng dậy, lấy đi quyển nhật ký cũ.

Chờ anh tỉnh lại lần nữa, anh sẽ quên tôi thôi.

Quên tôi đi cũng tốt.

Quên đi rồi sẽ không đau đớn nữa.

Anh là NPC trong sách, chúng tôi từ đầu đã không có kết quả.

Tôi lấy hành lý rời đi, tìm khách sạn ở.

Chờ đợi cốt truyện đến vào năm ngày sau.

Tần An cẩn trọng đi theo cốt truyện, thỉnh thoảng báo cho tôi biết tình hình của Cố Thần.

Cậu ta nói Cố Thần bắt đầu theo đuổi Giang Hiểu Hiểu.

Thế tấn công rất mạnh mẽ.

Tặng không ít quà quý giá đắt tiền.

Tôi nằm trên giường, nghe Tần An kinh ngạc với sợi dây chuyền bảo thạch giá trên trăm triệu kia, Cố Thần tặng đi cũng chỉ vì đổi lấy nụ cười mỹ nhân.

Tôi nắm chặt nhật ký trong ngực.

Nhật ký bị tôi cầm quá lâu nên nóng lên.

Nhiệt độ cao hơn trái tim tôi không ít.

Tần An dặn dò tôi: “Giang Uyển Uyển, cậu đừng làm chuyện hồ đồ.”

*

Tôi không làm chuyện hồ đồ.

Khi bị trói lại đứng trên vách núi, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Thần.

Đây sẽ là lần cuối chúng tôi gặp nhau.

Gió lạnh thấu xương, thổi đến mức toàn thân tôi đau đớn.

Tôi nhìn Tần An và Cố Thần diễn cảnh cứu nữ chính, trong mắt bọn họ chỉ có Giang Hiểu Hiểu, nói ra lời thoại xúc động lòng người trong sách.

Khóe mắt Cố Thần hơi đỏ, anh không biết đâu là một vở kịch do cấp dưới của anh sắp xếp.

Trán anh nổi gân xanh: “Thả Giang Hiểu Hiểu ra, cái gì tôi cũng có thể cho các anh được.”

Bọn cướp cười ha ha: “Tổng giám đốc Cố hào phóng quá!”

Giang Hiểu Hiểu bị nhét vải vào miệng, khóc lóc lắc đầu.

Tần An cũng nói, cậu ta cẩn thận: “Đừng làm hại cô ấy!”

Tôi như người ngoài cuộc nhìn màn biểu diễn này.

Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Thần, muốn in dấu dáng vẻ của anh vào lòng.

Cảm giác mệt mỏi sau khi bị khống chế lâu xuất hiện.

Tôi lùi lại một bước, đối diện với ánh mắt của Cố Thần, phun miếng vải ra.

[Tạm biệt nhé.]

Tôi lặng lẽ nói.

Chân phải tôi giẫm vào khoảng không, cơ thể ngã ngửa ra rơi xuống.

Bầu trời xanh thẳm phản chiếu vào đáy mắt.

Có thể trở về không?

Không thể trở về… cũng không sao.

“Uyển Uyển!!”

Tôi nhìn thấy bóng dáng Cố Thần nhảy xuống vách núi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play