Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc

Chap 4


8 tháng


Tôi tỉnh lại.

“Trương Uyển Uyển! Giường 26 tỉnh rồi! Mau tới đây!”

Các y tá vây quanh tôi.

Tầm mắt tôi mơ hồ, được dẫn đi làm một đống kiểm tra.

Tôi quay về rồi.

Tên gốc của tôi là Trương Uyển Uyển, 22 tuổi, nhân viên công ty, chức vụ bình thường nhất, trên đường đi làm bị một chiếc Maybach tông.

Tài xế Maybach và ông chủ đều bị thương nặng.

Tài xế tên là Tần An.

Thật là trùng hợp.

Tôi ngồi trên giường bệnh, đối mặt với Tần An ở giường bên cạnh.

Người đàn ông trẻ tuổi, trông giống nam chính trong cốt truyện như đúc.

Chúng tôi không lên tiếng, nhưng nhìn ra được thông tin từ trong mắt đối phương.

Tần An chợt khóc sướt mướt: “Cuối cùng cũng về rồi!”

Đúng vậy.

Cuối cùng cũng quay về rồi.

Cố Thần, chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa đâu.

*

Tôi mất rất lâu mới bắt đầu lại cuộc sống thực tế.

Tần An xem tôi là đồng đội, anh ta nói chúng tôi sống chết có nhau.

Tôi vốn đang lo lắng, anh ta làm tài xế xe sang, làm ông chủ bị tai nạn giao thông vào bệnh viện, có khi nào bồi thường đến mất cả quần luôn không.

Tần An không hề để ý: “Ông chủ là anh ruột của tôi, bồi thường cái gì chứ? Tôi rảnh quá nên mới đi làm tài xế cho anh ấy mà còn bồi thường tiền à?”

Tôi nhìn người đàn ông tướng mạo lạnh lùng, hai mắt nhắm lại trong phòng bệnh.

Khóe miệng giật giật: “Anh trai anh vẫn còn đang hôn mê, anh không lo lắng chút nào à?”

“Không lo, hệ thống nói, anh trai tôi cũng đang làm nhiệm vụ, làm xong sẽ về.”

“Anh… không sợ nhiệm vụ của anh ấy thất bại à?”

“Làm sao có thể chứ! Anh trai tôi là quái vật đó! Trên đời này không có chuyện gì là anh ấy không làm được!”

Tần An có sự tự tin khó hiểu dành cho anh trai anh ta.

Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Tôi cũng không giúp được gì.

*

Tôi luôn nhớ đến Cố Thần.

Tần An nói do tôi gặp được quá ít đàn ông, chờ tôi gặp được nhiều đàn ông rồi thì sẽ không nhớ nữa.

Tần An đưa tôi đến quán bar.

Trước kia tôi chưa từng đi, có người đàn ông say rượu tiến lên bắt chuyện với tôi, tôi không đáp lời.

Hắn nói tôi không hiểu phong tình, giơ quả đấm lên muốn đánh tôi.

Tần An xông qua ngăn cản, dây dưa đấm đá với người đàn ông say đó.

Bọn họ bị kéo ra ngoài, mặt mũi Tần An bầm dập.

Tôi im lặng bôi thuốc cho anh ta.

Bôi xong mới nói: “Xin lỗi, hay là lần sau tôi không tới nữa nhé.”

Tần An cúi đầu: “Cô vẫn còn nhớ Cố Thần à?”

Nhớ chứ.

Làm sao không nhớ cho được?

Khuôn mặt Tần An tối nghĩa không rõ: “Trương Uyển Uyển, hay là, cô thử với tôi đi?”

*

“Cô nhìn xem, tôi vừa đẹp trai vừa giàu, còn vô cùng thuần khiết nữa.”

“Trông tôi mỗi ngày chơi bời khắp nơi vậy thôi chứ tôi cực kỳ giữ mình yêu bản thân đó!”

Tần An nhướng mày: “Thế nào?”

Anh ta bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, ra vẻ anh tuấn quả thật rất khó coi.

Ánh mắt tôi tối đi: “Anh thích tôi à?”

Anh ta do dự mấy giây, nhún vai không hề gì: “Có một chút.”

Anh ta nói: “Trong thời đại bây giờ nào có tình yêu thật sự chứ? Có được hai ba phần đã là không tệ rồi. Trương Uyển Uyển, cô muốn quá nhiều.”

Nhiều sao?

Tôi ở trong lòng hỏi lại, bởi vì tôi từng có tình yêu đơn thuần chân thật của Cố Thần, cho nên yêu cầu trở nên cao hơn sao?

Tần An vẫn còn chờ tôi trả lời.

Tôi cụp mắt: “Tần An, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”

*

Tôi sắp quên đi rồi.

Thời gian là con dao sắc bén, chậm rãi cắt bỏ ký ức.

Sau khi cắt đứt liên lạc với Tần An, chuyện xuyên vào sách dần trở nên mơ hồ.

Có đôi khi tôi cũng cảm thấy, nói không chừng đó chỉ là một giấc mơ.

Cố Thần là giả, Tần An cũng là giả.

Tôi cứ sống một cách hoảng hốt.

Mãi đến khi Tần An một lần nữa tìm đến tôi.

Anh ta khóc nói, anh trai anh ta chết rồi.

*

Tổng giám đốc trẻ tuổi nổi tiếng đó, dấu hiệu của sự sống đã hoàn toàn biến mất vào đêm khuya.

Tần An khóc dữ dội, anh ta nói anh trai anh ta qua đời trong hệ thống.

Trái tim tôi đập mạnh hơn.

“Anh trai tôi tới tìm tôi, anh ấy tìm tôi trong mơ, anh ấy nói anh ấy muốn ở lại thế giới hệ thống, cho nên, cho nên…”

Cho nên anh ấy chết rồi.

Tần An kêu khóc: “Anh ấy thật là độc ác!”

Tần An không cha không mẹ, anh ta được anh trai nuôi lớn.

Anh trai anh ta không trở lại, đối với anh ta mà nói là tổn thương gấp đôi.

Tôi không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể ở bên cạnh ta.

*

Tần An tạm biệt tôi.

Anh ta nói anh ta lại ký kết với hệ thống, anh ta phải đi hoàn thành nhiệm vụ, đi gặp anh trai, đưa anh trai về.

Tôi chúc anh ta thành công.

Tần An hỏi tôi: “Cô định cứ… sống mơ mơ màng màng như vậy sao?”

“Nếu không thì sao?”

Tôi còn có thể làm gì được?

Tôi lớn lên ở trại trẻ mồ côi, chỉ học được cách nên giãy giụa thế nào để sống tiếp.

Tôi cũng nhớ Cố Thần.

Muốn lôi anh ra khỏi sách.

Nhưng tôi chẳng có cách gì cả, tôi không có kỹ năng, không có hệ thống.

Tôi chỉ là người bình thường đi nhầm vào hệ thống, yêu NPC trong hệ thống.

Tần An nói: “Cô còn như vậy nữa, tôi sợ cô sẽ không chống đỡ được, tìm cho mình một mục tiêu đi.”

*

Tôi không có mục tiêu.

Tần An nói đúng, tôi không chống đỡ được.

Khi phát hiện ra mình có ý muốn tự sát, tôi không kịp đi bệnh viện nữa.

Sự đau khổ dữ dội nặng nề ép tôi tới mức không thở nổi.

Tôi vô thức nuốt  mấy trăm viên thuốc ngủ.

Rơi vào giấc mộng.

Lại quay về thế giới đó.

Tôi nhìn thấy Cố Thần, anh giày vò chính mình không còn dáng vẻ gì nữa, gầy đến kinh người, nhìn thấy tôi thì ôm chặt tôi.

Ôm rất chặt.

“Uyển Uyển, anh đã tìm em lâu lắm rồi!”

“Em đi đâu vậy?”

“Đừng rời xa anh!”

Tôi nhắm mắt trong lồng ngực ấm áp của anh, nắm chặt áo khoác âu phục của anh.

Tôi nói: “Không xa anh nữa, đời này cũng… sẽ không xa anh nữa đâu.”

Cố Thần rơi nước mắt ướt đẫm, vùi đầu vào vai tôi, thấm ướt lớp áo.

— HẾT CHÍNH TRUYỆN —


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play