Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc

Chap 2


8 tháng


Lúc Cố Thần và Giang Hiểu Hiểu đi vào rừng cây nhỏ, tôi vẫn đau lòng.

Cậu cúi đầu, nói cảm ơn cô ta.

Cảm ơn cô ta đóng tiền thuốc men cho ông nội, cảm ơn cô ta giúp cậu gọi cấp cứu, cùng cậu hạ táng cho ông nội.

Giang Hiểu Hiểu không nói một lời, cuối cùng mới đỏ mặt nói không cần cảm ơn.

Hơi thở của tôi đều trở nên run rẩy.

Rõ ràng là, người làm những việc ấy đều là tôi mà.

Người ở bên cạnh Cố Thần là tôi!

Lực cốt truyện lại tới.

Vừa nhanh vừa độc.

Cố Thần thích Giang Hiểu Hiểu.

Cho dù cậu không thừa nhận, cậu vẫn nói thích tôi, tốt với tôi, nhưng lời nói luôn nhắc tới Giang Hiểu Hiểu một cách khó hiểu.

Ví dụ như: “Tớ phát hiện ra Giang Hiểu Hiểu không để tóc mái, trông cũng không tệ, nếu cô ấy tự tin một chút thì sẽ sống rất vui vẻ.”

Tôi nhìn Cố Thần.

Ánh mắt lạnh băng khiến cậu dừng lại.

Cậu ngừng nói, trên mặt cũng có chút mờ mịt.

Hình như không rõ vì sao mình lại nói lời như vậy.

“Uyển Uyển, tớ xin lỗi, vừa nãy tớ…”

“Không sao.”

Tôi ngắt lời cậu.

*

Tôi đề nghị chia tay với Cố Thần.

Hoặc là nói, chúng tôi còn chưa thật sự bắt đầu yêu nhau thì đã chia tay rồi.

Cố Thần đứng trước biệt thự nhà tôi cả đêm.

Tiếng sấm nổ vang ầm ầm hòa lẫn với cơn mưa to, thân thể gầy gò ở trong bóng tối.

Tôi đứng trong phòng, khép màn cửa lại.

Lúc trước tôi là trẻ mồ côi, quá nhiều kinh nghiệm đã khiến tôi hiểu rõ, làm thế nào mới không khiến mình tổn thương.

Cho dù là cơ thể hay là linh hồn, tôi đều có thể phòng ngự tuyệt đối.

Chỉ là ban đầu tôi đã sai rồi, không nên ái mộ người trong sách.

Tôi biết rõ cốt truyện không thể sửa đổi…

Bây giờ dừng cương trước bờ vực vẫn còn kịp.

Dựa theo cốt truyện, tôi lại được mẹ sắp xếp cho ra nước ngoài.

Cố Thần nghĩ hết cách muốn gặp mặt tôi.

Cậu lại gầy đi rất nhiều, trong mắt phủ kín tơ máu, chặn tôi lại trên đường làm thủ tục chuyển trường.

“Uyển Uyển, tớ đã làm sai điều gì sao?”

Trong Cố Thần hiện lên vẻ cố chấp, bề ngoài trông thì kiên cường, nhưng kích một cái thôi là sẽ vỡ nát.

Tôi chỉ hỏi một câu: “Cố Thần, cậu thích Giang Hiểu Hiểu sao?”

Lần này, cậu không phủ nhận ngay.

Tôi nhắm mắt, cam chịu số phận.

“Hy vọng lần sau gặp mặt, cậu có thể giữ lại cho tớ một mạng.”

Tớ không muốn chết.

Tôi ngồi lên xe, thông qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy Cố Thần chạy đuổi theo xe.

*

Bốn năm sau đó, tôi dựa theo sự sắp đặt của cố truyện, ở nước ngoài học tập đào tạo sâu.

Bốn năm sau, mẹ tôi qua đời, tôi về nước.

Tôi từng cố gắng ngăn cản cái chết của bà, cốt truyện thiết lập bà vì ung thư cổ tử cung mà mất, cho nên tôi đã sớm đưa bà đi kiểm tra nhiều lần.

Thậm chí còn khóc rống cầu xin bà uống thuốc trị bệnh.

— Cho dù không kiểm tra ra được bà có bệnh.

Cốt truyện chính là cốt truyện.

Từ khi bà phát hiện bệnh đến khi chết, chỉ có ba ngày.

Thái quá lại tuyệt tình.

Tôi ôm người phụ nữ đã nhắm chặt hai mắt khóc gào kêu rên.

Bà là giả, nhưng tình yêu của bà lại thật sự sưởi ấm tôi.

Tôi mặc một bộ đồ trắng, đứng ở đầu đường.

Dựa theo cốt truyện, tôi nên đi tìm nam chính, cầu xin cậu ta thương hại, làm rối loạn tình cảm vốn đã yếu ớt của nam nữ chính.

Cuối cùng bị người người đòi đánh, chết rất thê thảm.

Bài cũ đến mức làm người ta bực bội.

Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Cốt truyện chó má.

Đi chết hết đi!

*

Tiếng còi ô tô tới gần.

“Giang Uyển Uyển!” Giọng nam vang dội bỗng nhiên vang lên.

Tôi bị người ta kéo ra từ bên lề đường.

Người đàn ông mặc áo thun trắng, quần jean, mặt mày tuấn lãng tỏa sáng, đang nhíu mày nhìn tôi.

Tôi nghiêng đầu: “Tần An, lâu rồi không gặp.”

Tần An chính là nam chính, cậu ta và tôi là thanh mai trúc mã, hơn nữa hồi cấp 3 đã thích nữ chính rồi, bây giờ còn cố ý kéo nữ chính đến công ty mình, chơi trò ái muội.

Tình cảm của bọn họ cần có nam phụ, nữ phụ thúc đẩy.

Cho nên tôi về rồi, chắc là Cố Thần cũng ở đây.

Nữ phụ ác độc và nam phụ phản diện là đôi tay thúc đẩy tình cảm bọn họ phát triển.

“Cậu nhìn tôi chằm chằm cái gì?” Tần An hơi mất kiên nhẫn.

Cậu ta chê tôi phiền.

Nhưng tố chất lại tốt: “Lần sau đừng đứng ven đường nữa, bị xe đâm chết còn hại tài xế vô tội nữa.”

Tôi “Ừm” một tiếng.

Trong đầu lại có suy nghĩ rục rịch.

Cốt truyện xem tôi là đồ chơi, khiến tôi chết không được yên lành.

Vậy tôi chung quy lại đều sẽ không có kết quả tốt, chi bằng thử xem cốt truyện có thể bị tôi phá tới mức nào?

Tần An tiện đường đưa tôi đến buổi tụ họp kỷ niệm ngày thành lập trường.

Chúng tôi đến trễ, bài phát biểu cũ mèm đã kết thúc, trực tiếp đi về phía buổi họp lớp.

Ánh sáng trong KTV tối mờ, những khuôn mặt lạ lẫm lại quen thuộc đều đang cười.

Sau khi vào cửa, Tần An lập tức đứng cách xa tôi, sợ Giang Hiểu Hiểu hiểu lầm.

Ánh mắt tôi rơi trên người Cố Thần đang ngồi trong góc cùng với Giang Hiểu Hiểu.

Anh trưởng thành rồi.

Dáng vẻ càng tuấn tú, mặc tây trang đi giày da, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, rất đẹp.

Tôi thích khuôn mặt đó của anh.

Cố Thần cầm ly sữa đưa cho Giang Hiểu Hiểu, vô cùng dịu dàng.

Trong đôi mắt anh nhìn cô ta có lẽ là sự ái mộ dày đặc lại kiềm chế.

Ánh mắt mà tôi đã từng thấy rất nhiều lần.

Tôi tiến lên, đi đến bên cạnh Giang Hiểu Hiểu.

Giang Hiểu Hiểu thấy tôi thì lập tức căng thẳng: “Uyển Uyển… Không phải, chị?”

“Ừm.”

Tôi cương quyết ngồi vào giữa Cố Thần và Giang Hiểu Hiểu.

Tôi quay đầu nhìn về phía Cố Thần, nhìn vào mắt anh.

“Cố Thần, còn nhớ tớ không?”

*

Khuôn mặt Cố Thần không cảm xúc: “Nhớ.”

Ánh sáng quá mờ, tôi không thấy rõ thần sắc của anh.

Nửa tiếng sau, Cố Thần ra ngoài đi vệ sinh, tôi theo sau.

Bên ngoài cửa nhà vệ sinh.

Tôi mặc váy dài thuần trắng, tóc dài đen như mực xõa ra trước người, dựa vào tường suy nghĩ sâu xa.

Cố Thần.

— Cố Thần.

Người đàn ông đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Dáng người anh rất cao, ánh mắt lại chưa từng nhìn tôi.

“Chờ đã!”

Tôi gọi anh lại, cản trước người anh.

“Làm gì?” Giọng nói anh lạnh lùng cứng rắn.

“Tìm cậu có chút việc.”

Tôi khẽ nói:

“Tổng giám đốc Cố, trong trí nhớ của cậu, Giang Uyển Uyển tớ là người như thế nào vậy?”

Cố Thần cúi thấp đầu, sắc mặt ảm đạm không rõ.

Vào lúc tôi đợi đến mức sắp thiếu kiên nhẫn.

Anh đột nhiên cười lạnh: “Giang Uyển Uyển, cậu muốn quyến rũ tôi?”

Giọng điệu lạ lẫm lạnh lùng.

Bốn năm không gặp, anh cuối cùng cũng bị lực cốt truyện khống chế, tình yêu của năm đó đã tiêu tan như tro tàn.

Tôi lại hỏi: “Nếu như tớ nói… phải thì sao?”

Ánh mắt anh âm u, kéo tay tôi ra.

“Khuôn mặt này của cậu cũng giống Hiểu Hiểu mấy phần, về phần trái tim…” Cố Thần nói: “Tôi không thích loại phụ nữ lòng dạ độc ác.”

[Uyển Uyển, tớ thích cậu.]

[Đừng rời xa tớ.]

[Uyển Uyển… cậu đẹp lắm…]

Tôi tựa như bị giội nước đá.

Bị sự thật cho một bạt tai thật mạnh.

Cố Thần không còn nhớ tôi nữa, cũng không thích tôi nữa, trong đầu anh, chỉ có ký ức rằng tôi là người phụ nữ xấu xa.

Tôi sẽ chết trong tay anh.

*

Tôi hít sâu một hơi, chợt thấy không thú vị nữa.

Quên đi.

Cố Thần không phải là ngoại lệ.

Không ai là ngoại lệ cả, tôi đã thử rất nhiều lần.

Tôi xoay người rời đi, không chú ý tới trong khoảnh khắc, vẻ mặt Cố Thần trở nên đau khổ.

Sắc mặt anh bỗng nhiên trắng bệch, nhìn bóng lưng tôi đi xa.

“Uyển Uyển…”

Tiếng lẩm bẩm mang theo cầu khẩn và thận trọng.

Tôi không nghe thấy gì cả.

Lực cốt truyện khiến tôi rất khó chịu.

Tôi đi tới ngoài cửa, lại chạm mặt người không nên chạm mặt.

Tần An.

Cậu ta đứng ở đầu con hẻm nhỏ, mượn ánh sáng yếu ớt để châm thuốc lá, không còn thấy khí chất cởi mở nữa.

Tôi đứng ở đầu hẻm, mờ mịt.

Trong cốt truyện, nam chính Tần An… không biết hút thuốc.

*

Tần An rất ghét mùi thuốc, chán ghét vô cùng.

Về đoạn nam thích không thích mùi thuốc lá, còn có một đoạn cốt truyện nhỏ thúc đẩy tình cảm với nữ chính, cho nên tôi nhớ vô cùng rõ.

Tần An hút thuốc xong, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh.

Cậu ta thản nhiên ngước mắt, đối diện với ánh mắt tôi.

Đó là một nét mặt nóng nảy cực kỳ khác với thiết lập nam chính, thậm chí là tương phản.

Trong lòng tôi khẽ động: “Cậu… cũng không phải là người của thế giới này sao?”

Sắc mặt Tần An thay đổi!

Cậu ta lập tức đi về phía tôi, khó nén được ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Cậu cũng xuyên tới à?!”

Tim tôi đập nhanh, hốc mắt tuôn ra lệ nóng.

Mẹ nó!

Người sống!

Năm năm rồi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy đồng loại, người sống!

Tôi gật đầu thật mạnh: “Cậu cũng đọc sách rồi xuyên vào đây sao?”

“Tìm chỗ, chúng ta từ từ nói.”

Tần An mừng rỡ giữ chặt tay tôi, tôi cũng khó nén được hân hoan.

*

Tần An cũng xuyên tới.

Cậu ta không ngừng phỉ nhổ, phỉ nhổ một lúc rồi khóc.

“Cậu không biết mười mấy năm qua tôi sống thế nào đâu! Ngày ngày lên lớp, bị quản đến mức giống như heo vậy, nuôi nhốt trong lồng không ra được!”

“Con mẹ nó tôi còn phải thích nữ chính nữa, hệ thống chó má, ông đây không làm theo nó sắp xếp thì nó sẽ giật điện tôi!”

Chờ đã.

Tôi bắt lấy từ khó.

“Hệ thống?” Tôi hỏi.

Đôi mắt Tần An đỏ bừng: “Cậu không có sao? Chính là âm thanh của một đứa trẻ không ngừng réo lên trong đầu.”

Tôi lắc đầu.

Tần An nói: “Hệ thống nói, chỉ cần tôi làm theo cốt truyện, chinh phục nữ chính xong là có thể rời khỏi đây.”

Giọng nói cậu ta căm hận: “Nhưng tôi đâu có biết cái cốt truyện ngu ngốc đó phải diễn ra bao lâu, lỡ như cả đời luôn thì sao?!”

“Mỗi lần thấy hai chúng ta xuất hiện cùng nhau, cốt truyện ngu ngốc sẽ xuất hiện, tôi còn nhất định phải làm theo cốt truyện nữa, bà nội cha nó!”

Tôi làm rõ logic: “Cho nên cậu không biết toàn bộ cốt truyện sao?”

“Đúng.”

“Tôi biết.”

Tần An chợt nắm tay tôi như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng.

Tôi có chút không đành lòng mà nói cho cậu ta biết toàn bộ cốt truyện.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play