Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc

Chap 1


8 tháng


Tôi tự tát mình một cái.

Mới phản ứng được đây không phải là mơ.

Chàng trai trước mắt vô cùng mất tự nhiên, cúi đầu đỏ mặt đứng bên giường, ta còn cầm một quyển sách đã bị lật đến cũ mèm.

Cậu nhỏ giọng giải thích: “Xin lỗi, vừa nãy thấy cậu ngủ rồi, tôi muốn gọi cậu dậy…”

Tôi hít sâu một hơi: “Cậu tên là Cố Thần đúng không?”

“Phải… Tôi, tôi tên là Cố Thần.”

Tôi nhìn cậu chằm chằm, nhớ lại những dòng miêu tả về nhân vật phản diện Cố Thần này ở trong sách.

Ngang ngược, vô tình, ích kỷ tư lợi.

Hoàn toàn không giống với cậu của hiện tại.

Tôi đi đến trước gương, nhìn cô gái trong gương, dung mạo không khác tôi trước đó, thân phận là nữ phụ độc ác trong sách…

Giàu có bướng bỉnh, ngổ ngáo tùy hứng.

Theo đuổi nam chính nhưng không được, nhiều lần phá hoại tình cảm của nam nữ chính.

Còn sỉ nhục nhân vật phản diện vào lần đầu gặp cậu, dẫn đến kết cục bi thảm.

Lần đầu gặp mặt nhân vật phản diện chính là vào lúc này.

Trong khách sạn.

Cố Thần vì tiền thuốc của ông nội mà bị ép dạy thêm cho đại tiểu thư tôi đây…

Lúc này tôi vẫn chưa chuyển đến trường học của nam nữ chính và nam phụ, cậu vẫn chưa quen biết tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn tốt, vẫn chưa chọc tới cậu.

Tôi nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói với Cố Thần: “Tôi tên là Giang Uyển Uyển, Cố Thần, cậu là học sinh của trường Trung học số 13 sao?”

Cố Thần gầy gò giống như một cây trúc.

Cậu gật đầu.

Tôi đưa tay về phía cậu: “Sau này tôi sẽ chuyển đến trường Trung học số 13, sau này chúng ta sẽ là bạn học đó.”

*

Cố Thần đang nhìn lén tôi.

Tôi đã xuyên tới đây được ba tháng, chuyển trường làm bạn cùng lớp với Cố Thần.

Cậu là người vô cùng nỗ lực, thân thế thê thảm, nếu không phải thực tế bắt buộc thì cậu cũng sẽ không phát triển thành biến thái.

Tôi ngẩng đầu, mỉm cười với cậu.

Cố Thần lập tức đỏ tai lên, cúi đầu viết chữ.

Tôi ném một viên giấy qua đó.

[Giờ nghỉ trưa, phòng dụng cụ Thể dục.]

Tôi ngồi trên mặt bàn đã bỏ đi, váy xếp đi che đi đôi chân trắng nõn, đôi già da lắc lư giữa không trung.

Sau khi Cố Thần đi vào thì liếc nhìn tôi một cái, sau đó lập tức đóng cửa lại.

Ánh mắt cậu không rõ, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đừng ngồi như vậy.”

Nói xong, cậu dùng áo khoác đồng phục phủ lên đùi tôi.

Tôi vươn tay về phía cậu.

Cơ thể Cố Thần cứng ngắc, eo gầy nhưng mạnh mẽ.

Tôi thích khuôn mặt của cậu, làm nũng nói: “Hôm nay mệt quá, để tớ nạp điện nào.”

Cố Thần đứng không nhúc nhích, hơi thở nhẹ nhàng tựa như cố ý đè nén, sợ dọa tôi.

Tôi ôm một lúc rồi buông tay ra.

“Nghe nói Giang Hiểu Hiểu tỏ tình với cậu, cậu đồng ý rồi à?” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu.

Giang Hiểu Hiểu chính là nữ chính, cũng chính là “em gái” của tôi.

Cô ta là con riêng, nhát gan yếu đuối, nhưng luôn thầm mến Cố Thần, cảm thấy cậu và cô ta cùng một loại người.

Trong sách, Cố Thần cũng ái mộ Giang Hiểu Hiểu, chỉ là cảm thấy mình không thể cho cô ta có cuộc sống tốt, cho nên từ chối cô ta.

Bởi vậy, sau khi bị tôi sỉ nhục, lại phát hiện tôi đối xử vô cùng tệ với em gái con riêng, sau này Cố Thần có “Quyền” đã làm hại tôi không ít.

Cố Thần lắc đầu: “Uyển Uyển, tớ…”

“Cậu chỉ thích tớ à?”

Cố Thần bị ngắt lời, cũng xấu hổ không nói ra được.

Khuôn mặt thiếu niên ngây ngô, không biết nói dối.

Nhưng tôi không tin.

Đàn ông đều không đáng tin.

Cho dù bây giờ tôi tin thì trái tim của Cố Thần cũng sẽ bị sự cưỡng chế của cốt truyện dẫn dắt, cuối cùng yêu Giang Hiểu Hiểu.

Đây là bug mà tôi phát hiện ra trong ba tháng nay.

Tôi hoàn toàn không thể thay đổi được hướng đi của cốt truyền.

*

Tôi chắc chắn là nữ phụ ác độc, kết cục vô cùng thảm.

— Cho dù tôi chẳng làm gì cả.

Lúc phát hiện ra bug này, tôi từng cố gắng lấy lòng người bố có quan hệ gay gắt với tôi trong sách.

Nấu cơm cho ông ấy, nói chuyện với ông ấy.

Vào lúc tôi cho rằng quan hệ đã được xoa dịu, thời - không lại như rối loạn.

Người bố đó vẫn sẽ chỉ trích tôi, hơn nữa người nấu cơm cho ông, nói chuyện với ông trong trí nhớ đã đổi thành Giang Hiểu Hiểu, đồng thời càng thêm khích lệ.

Mà tôi, vẫn là hình tượng nữ phụ ngang ngược buông thả.

Không hề thay đổi.

Không thay đổi thì thôi.

Chi bằng nhân lúc cuộc sống bây giờ khá tốt mà hưởng thụ nhiều hơn.

Tôi sờ lên khuôn mặt của Cố Thần,, chàng trai u ám đẹp trai này, tôi rất thích.

Cố Thần bị tôi nhìn như vậy thì lại cúi đầu.

“Cố Thần, bao lâu nữa cậu mười tám tuổi?”

Giọng nói Cố Thần khàn khàn: “Một tháng nữa.”

Tôi cười hì hì, giọng điệu uyển chuyển: “Vậy đợi cậu trưởng thành rồi, cậu… có muốn hẹn hò với tớ không?”

Yết hầu của Cố Thần nhấp nhô dữ dội.

Ánh mắt tôi u ám, suy nghĩ nhanh chóng hoạt động.

*

Cốt truyện vẫn đang diễn ra.

Tôi bị nhận định là giao du với xã hội đen, phái người đánh Giang Hiểu Hiểu.

Cho dù Giang Hiểu Hiểu mềm giọng nói không phải tôi thì bố, giáo viên, bạn học đều tràn đầy căm phẫn.

Bọn họ chỉ trích chửi rửa:

“Giang Uyển Uyển! Mày có thể có chút lương tâm không? Đó là em gái mày đó!”

“Uyển Uyển, em phải xin lỗi.”

“Tính tình công chúa như vậy, ai mà chọc nổi cậu ta?”

Cho dù bọn họ nói thế nào, cũng chỉ có thể nói ngoài miệng thôi.

Bọn họ đều không thể trêu vào tôi được.

Bởi vì…

Tôi có một người mẹ quyền thế, hơn nữa còn vô cùng cưng chiều tôi.

Mẹ tôi đến trường một chuyến, bọn họ không dám nói lời ác độc với tôi nữa, đều trốn tránh tôi.

Cũng có người muốn nịnh bợ tôi nhưng bị tôi từ chối nhã nhặn.

Giang Hiểu Hiểu tìm tôi xin lỗi: “Uyển Uyển, tôi biết không phải cậu tìm người đánh tôi, nhưng tôi giải thích mà bọn họ đều không tin, tôi xin lỗi...”

Tôi không lên tiếng, trong cốt truyện thì quả thật không phải do tôi làm.

Mà là Giang Hiểu Hiểu ngoài ý muốn chọc phải xã hội đen, nỗi oan bị chụp lên đầu tôi.

Tôi cúi đầu tới gần cô ấy, nhìn vào mắt cô ta: “Cậu thật sự tin không phải do tôi sao?”

Giang Hiểu Hiểu liền lùi lại mấy bước, không dám lên tiếng nữa.

Tôi cười khổ, xoay người đi về phía Cố Thần.

Cố Thần mặc đồng phục, đứng chờ tôi ở cách đó không xa, trong tay cầm kem dâu mà tôi thích nhất.

Cậu nhìn về phía tôi và Giang Hiểu Hiểu.

Tôi không thấy rõ là cậu đang nhìn tôi, hay là Giang Hiểu Hiểu.

Trong cốt truyện, bây giờ có lẽ Cố Thần hơi thích Giang Hiểu Hiểu rồi.

“Uyển Uyển, kem sắp tan rồi.” Cậu đưa kem dâu tới tay tôi.

*

“Ngọt lắm.” Tôi cong mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên.

Cố Thần cười lên, ánh nắng chiếu trên người cậu.

Cậu cực kỳ thiếu tiền, làm việc vặt chữa bệnh cho ông nội, cơm trưa cũng chỉ ăn cơm trắng miễn phí của trường.

Nhưng sau khi biết tôi thích ăn kem dâu, cậu lại tiết kiệm tiền mua cho tôi.

Cậu thích tôi nhỉ?

Đúng là thích tôi.

Nhưng…

“Cố Thần, cậu là người ngoại lệ sao?”

Vẻ mặt của Cố Thần mờ mịt, trên khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn chỉ có mấy chữ “Nghe không hiểu”.

Tôi cúi đầu, chậm rãi tiến lên phía trước.

Tôi muốn hỏi cậu rằng,

Cố Thần, cậu là ngoại lệ trong cốt truyện à?

*

Tôi hơi thích Cố Thần.

Cậu vô cùng dịu dàng, cũng vô cùng kiên cường, tựa như nhành dương liễu cứng cõi, có loại khí chất như gió mát thổi qua làm người ta dễ chịu.

Tôi hy vọng cậu là ngoại lệ.

Tôi cùng cậu học tập, về nhà, lặng lẽ đóng tiền thuốc cho ông nội cậu, đau lòng bôi thuốc lên ngón tay bị thương của cậu.

Có đôi khi Cố Thần lại buồn: “Uyển Uyển, cậu chờ tớ nhé.”

“Chờ cậu cái gì?”

“Chờ tớ lớn lên, chờ tớ kiếm thật nhiều tiền, tớ sẽ trở nên rất tốt, sẽ không để những gì cậu bỏ ra bị lãng phí.”

Cậu nói một cách khó hiểu.

Nhưng tôi hiểu ý cậu.

“Cố Thần, cậu muốn tớ luôn ở bên cạnh cậu, đúng không?”

“... Đúng.”

Tôi cười lên, nắm lấy tay cậu: “Chỉ cần cậu muốn, tớ sẽ luôn ở bên cậu.”

Ánh mắt Cố Thần sáng lên: “Vậy, vậy bây giờ chúng ta đang hẹn hò sao?”

“Cậu nói xem?”

“Tớ nghĩ là phải.”

Cố Thần nói như chém đinh chặt sắt, cực kỳ kiên định.

Tôi cảm thấy bất ngờ với phản ứng của cậu, cười không ngừng: “Nhưng tớ không muốn yêu sớm đâu.”

Ngón tay chúng tôi đều ấm áp.

Lòng bàn tay thì đổ mồ hôi.

Cố Thần lại bắt đầu nhíu mày, cậu không biết nên làm thế nào.

Tôi thở dài, sờ khuôn mặt cậu: “Nhanh lớn lên một chút, nhanh lớn lên một chút, chúng ta đều…”

Tôi nghĩ đẹp lắm.

Nhưng lực của cốt truyện đến vừa nhanh vừa mạnh.

*

Cố Thần gần đây bắt đầu chú ý đến Giang Hiểu Hiểu.

Liên tục nhìn về phía cô ta.

Cậu vẫn cực kỳ thích tôi, mua xem cho tôi, chép bài giúp tôi, dạy tôi làm đề.

Dịu dàng đến mức muốn hòa tan tôi vào lồng ngực cậu.

Tôi cố gắng kéo Cố Thần qua: “Đừng nhìn Giang Hiểu Hiểu nữa, Thần Thần, cậu thay lòng đổi dạ rồi à?”

“Tớ đâu có!”

Cậu nói rất kiên định, lại mềm giọng dỗ dành tôi.

Nhưng quay đầu đi vẫn nhìn Giang Hiểu Hiểu.

Giống như trong cốt truyện vậy, trong khoảng thời gian này cậu thích Giang Hiểu Hiểu, sẽ luôn lén lút nhìn cô ta trong lúc học.

Tôi rất khó chịu, không nên giao trái tim mình ra sớm như vậy.

Không thích, thì sẽ không đau lòng.

Nhưng trong lòng tôi vẫn còn mang một chút hy vọng.

— Chút hy vọng và mong gặp may đó đã bị đánh tan sau khi tình tiết chuyển hướng đến gần.

*

Chi tiết khiến Cố Thần hắc hóa xuất hiện rồi, người chú đã lâu không liên lạc của cậu đột nhiên xuất hiện, vì chút tài sản cuối cùng trong nhà mà tranh chấp với ông nội cậu.

Hại chết ông nội cậu không nói, còn tìm người dọn sạch nhà.

Còn đánh Cố Thần một trận khi cậu đang ngăn cản.

Hàng xóm láng giềng tránh còn không kịp, nói bố mẹ cậu, người thân của cậu toàn là đồ thần kinh, sớm muộn gì Cố Thần cũng sẽ nổi điên.

Tôi vốn dĩ muốn cứu ông nội cậu.

Nhưng không cứu được.

Trong căn nhà xập xệ đổ nát, bên cạnh là ông cụ không còn sức sống.

Tôi ôm lấy cậu, bàn tay run run lau đi máu trên mặt cậu.

“Tớ gọi cấp cứu rồi, Cố Thần!”

Ông ấy sẽ không chết đâu.

Nhưng nhìn thấy cậu bị thương, tôi vẫn đau lòng.

Cố Thần cố gắng mở mắt ra, ngón tay chạm vào khuôn mặt tôi: “Uyển Uyển…”

Tôi phát hiện ra tôi không nắm bắt được gì cả.

Rõ ràng là đã xuất hiện đúng lúc tình tiết cốt truyện xảy ra, muốn ngăn cản.

Nhưng cốt truyện lại đột nhiên đến sớm.

Tôi không ngăn cản được chuyện gì cả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play