Nữ Phụ Ác Độc Muốn Sống Tốt

Chap 5


8 tháng


Trong cốt truyện gốc, nam chính Alan đi ngang qua mặc dù kịp thời phát hiện ra chuyện này, nhưng hai quyền khó địch bốn tay.

Cậu ta bị hai tên côn đồ quấn lấy, sau đó đau xót nhìn toàn bộ quá trình tôi bị một tên côn đồ còn lại làm nhục.

Điều làm người ta tuyệt vọng nhất là, lúc đó tôi còn đang trong kỳ kinh nguyệt.

Sau khi tên côn đồ làm nhục tôi nghe được thì không có phản ứng gì cả, tiếp tục vội vã xé rách quần áo của tôi.

Tôi cầu xin, khóc lóc, dùng tiền tài dụ dỗ cũng không thể khiến tên côn đồ đó dừng lại.

Cuối cùng ngất đi khi đang không ngừng rơi lệ và chửi mắng.

Chỉ là từ đó đã để lại bóng ma tâm lý.

Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, trong đầu đều sẽ hiện lên cơn đau đớn dữ dội khi bị xé rách đó…

Alan luôn áy náy vì lúc đó không thể cứu được tôi.

Sau khi đưa tôi đến bệnh viện thì luôn canh giữ bên giường chăm sóc tôi.

Tôi đi báo cảnh sát, khởi tố, cậu ta cũng luôn đi theo bên cạnh tôi, yên lặng giúp đỡ tôi.

Sau đó phát hiện ra chúng tôi là học sinh cùng một trường, cậu ta càng có lý do danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh tôi chăm sóc tôi…

Không thể không nói, tác giả nguyên tác đã sắp xếp vô cùng cao minh.

Nếu Alan làm “anh hùng cứu mỹ nhân” thành công, tiểu thư nhà giàu tôi đây có thể sẽ hoàn toàn không để người qua đường lạ lẫm này ở trong lòng, sẽ dùng tiền cảm ơn cậu ta.

Nhưng những tên côn đồ kia lại được như ý…

Vào thời gian đen tối nhất, là Alan kiên nhẫn trông coi bên cạnh tôi.

Cậu ta không thèm để ý đến sự kinh khủng của tôi, thậm chí còn mang lòng thương hại và áy náy về việc này.

Khiến tôi cam tâm tình nguyện đâm đầu vào cái bẫy gọi là dịu dàng của cậu ta, từ đó không thể thoát ra được.

Alan gần như đã trở thành trụ cột tinh thần của tôi.

Khi cậu ta dần dần chán ghét tôi, yêu cầu chia tay.

Tôi sụp đổ khóc lớn, ôm chân cậu ta cầu xin cậu ta đừng bỏ rơi tôi.

Sau đó Alan có bạn gái mới, tôi ghen ghét dữ dội, cuối cùng đã trở thành một nữ phụ độc ác đủ tiêu chuẩn, làm đủ chuyện độc ác trên đời.

Cũng vì vậy mà chịu kết cục thê thảm.

Đầu tiên là gia đình phá sản, rơi xuống khỏi đám mây, mấy đi thân phận thiên kim đại tiểu thư.

Sau đó lại bị người ta vạch trần chuyện từng bị cưỡng hiếp trong ngõ nhỏ vào đêm khuya.

Vì tránh né ánh mắt đồng cảm hoặc ghê tởm của người khác, tôi chỉ có thể trốn trong nhà, không dám đi ra ngoài làm việc.

Nhưng lại trở thành gánh nặng của bố mẹ.

Tâm trạng chán chường và tự ghét bản thân mình dần dần tích lũy, nữ phụ độc ác tôi đây cuối cùng đã tự tay kết thúc cuộc đời buồn cười mà bi ai của mình…

*

Bóng tối này thậm chí còn ảnh hưởng đến tôi sau khi thức tỉnh, vẫn chưa thật sự tự mình trải nghiệm tất cả.

Chỉ là nhìn thấy tất cả những chuyện này trong giấc mộng mơ hồ thôi mà đã khiến tôi không thở nổi, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt đều phải chịu tra tấn về sinh lý và tâm lý.

Thế là, khi có một giọng nói loáng thoáng nói cho tôi biết, chỉ cần tôi không dính vào chuyện tình cảm của nam nữ chính, làm những việc ác độc khiến người ta chán ghét kia, “tẩy trắng” thành công, thậm chí tác hợp cho nam nữ chính, vậy thì có thể sửa đổi được vận mệnh của mình.

Tôi chỉ có thể bắt lấy cọng cỏ cứu mạng này.

Ý muốn thông qua việc sửa đổi cái nhìn của nam nữ chính đối với tôi để xóa đi cái mác nữ phụ ác độc.

Nhưng mà không ngờ rằng, cốt truyện không muốn tha cho tôi/

Vận mệnh lại một lần nữa ép tôi vào góc tường.

Bên cạnh vẫn không có anh hùng đến cứu mỹ nhân, chỉ có gấu chó học nghệ không tinh được cốt truyện sắp xếp.

Tôi từng cho rằng cốt truyện gốc không có cách nào thay đổi được.

Không ngờ rằng con dao rọc giấy mang theo bên mình và thuật phòng thân do tôi đã lo trước tính sau mà đi học đã cứu được tôi.

Tâm trạng của tôi có chút phức tạp.

*

Sau khi cốt truyện bị xé mở ra một lỗ hổng lớn.

Chuyện tiếp theo sẽ thuận lý thành chương hơn nhiều.

Tôi liếc mắt nhìn Alan đau đến mức hít khí lạnh nằm trên mặt đất, vội vàng vươn tay ra, kéo cậu ta dậy.

Sau khi tiếp nhận sự điều tra của cảnh sát, tôi dắt cậu ta đến bệnh viện cấp cứu.

Cũng may chỉ hơi trầy da, cả người không có việc gì lớn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như là lúc trước, tôi nhất định sẽ trịnh trọng mời Alan đến nhà hàng xa hoa ăn bữa cơm nói lời cảm ơn.

Nhưng bây giờ, tôi sờ chiếc ví tiền xẹp lép sau khi khám bệnh sau, thật sự ngượng ngùng.

Tôi lúng túng ho khan, chỉ vào cửa hàng đồ uống ở bên ngoài: “Muốn uống chút gì không?”

Alan nhìn cửa hàng đồ uống với biển hiệu xanh xanh đỏ đỏ, do dự chốc lát rồi lắc đầu… Sau đó lấy một cây kem ốc quế.

Vào lúc tôi và Alan ngồi xổm ở ven đường bên ngoài bệnh viện ăn kem thì một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua trước mặt bọn tôi, đi vào khu nhập viện của bệnh viện —

Là Thẩm Ký Bạch mang theo hộp cơm giữ ấm.

Tôi vội vàng đuổi theo.

Trong khu nhập viện, tôi nhìn thấy bà nội Thẩm đã chuẩn bị xuất viện, Thẩm Ký Bạch đang thu dọn đồ đạc, cùng với nữ chính Giang Nhiễm Nhiễm đi theo bên cạnh bố mẹ, nhàm chán chờ bố mẹ nói chuyện bệnh nhân.

Lần này không cần người khác nói, tôi cũng có thể tự đoán ra được.

Bố mẹ của nữ chính Giang Nhiễm Nhiễm làm việc ở bệnh viện, mà bà nội Thẩm đúng lúc bị bệnh nằm viện, nhận được sự chăm sóc của bố mẹ nữ chính, cho nên Thẩm Ký Bạch và nữ chính cũng dần quen thân với nhau đúng không?

Cốt truyện vô cùng cũ rích, nhưng tôi lúc đó bị rơi vào cốt truyện lại không ngờ đến điểm này.

*

Tôi tiến lên.

Thẩm Ký Bạch đang dọn đồ, nhìn thấy tôi thì kinh ngạc nhướng mày: “Sao cậu lại tới đây?”

Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy: “Cậu không nói cho tôi biết, tôi còn không thể tìm người ta hỏi à?”

Bà nội nhìn thấy tôi thì lập tức gọi tôi: “Sao Duyên Duyên lại tới đây?”

Nói xong, bà trừng mắt nhìn Thẩm Ký Bạch: “Không phải bà bảo cháu đừng nói cho Duyên Duyên biết, làm ảnh hưởng nó học hành sao?”

Thẩm Ký Bạch giang hai tay ra, bày tỏ vẻ vô tội.

Mà tôi thì đỡ bà nội Thẩm, cùng bọn họ xuất viện về nhà.

Về đến nhà, bà nội Thẩm chỉ huy Thẩm Ký Bạch mở một cái túi ra, lấy một quả táo từ trong túi rồi nhét cho tôi: “Đây là táo người khác mang tới thăm bà, vừa to vừa đỏ, không phải Duyên Duyên thích ăn táo nhất sao?”

Tôi cầm quả táo, hốc mắt chua xót: “Cháu xin lỗi bà nội, bà nằm viện mà cháu không biết, cũng không đến thăm bà.”

Bà nội không để ý chút nào mà cười một tiếng.

“Việc này có gì đâu, vốn dĩ là bà bảo Ký Bạch đừng nói cho cháu biết mà. Bé con như mấy đứa thì nên học hành cho giỏi, đừng để chuyện khác làm trễ nãi.”

Thẩm Ký Bạch lấy quả táo từ trong tay tôi, ra hiệu cho tôi ngồi: “Cháu đi rửa táo, bà nội về phòng nghỉ ngơi trước đi, cháu làm cơm tối xong sẽ gọi bà.”

Bà nội đáp một tiếng rồi chống gậy đi vào phòng nghỉ ngơi.

Mà tôi thì ngồi trên ghế sô pha mất hồn.

Nếu tôi đã có thể dựa vào chính mình để sửa đổi vận mệnh bị côn đồ làm nhục, vậy thì có phải là cũng có thể khuyên nhủ Thẩm Ký Bạch nóng vội ghen tỵ nên đã trực tiếp đâm nam chính một nhát hay không?

Trong cốt truyện gốc, sau khi Thẩm Ký Bạch ngồi tù, phần tóc đen còn sót lại của bà nội cũng hoàn toàn bạc trắng, khóe mắt rưng rưng, ngày nào cũng chống gậy run rẩy đi đến bên ngoài nhà tù, đợi cháu trai ra tù…

Mãi đến khi quả táo đã được rửa một lần nữa quay về tay tôi, giọt nước lạnh băng theo quả tác trượt xuống lòng bàn tay.

Tôi sợ run cả người, lập tức lấy lại tinh thần.

“Nghĩ gì vậy?”

Thẩm Ký Bạch đã mặc tạp dề.

Tôi đứng dậy: “Không có gì, tôi giúp cậu nấu cơm nhé?”

Thẩm Ký Bạch hơi hoài nghi nhìn tôi: “Cậu? Biết nấu cơm?”

Tôi đặt quả táo lên bàn, không phục mà vén tay áo lên: “Chuyện này có gì mà không biết.”

Dù sao tôi cũng đã nấu cơm vô số lần ở trong mơ rồi!

Nhưng mà tôi quên rằng, có nhiều chuyện khi xem và khi làm là hai chuyện khác nhau.

Trong trí nhớ, cho dù tôi làm cơm không ngon nhưng ít nhất cũng chín, có thể ăn được.

Nhưng trong hiện thực, tôi phí sức lực hồi lâu, khiến dầu văng ra khắp phòng bếp, làm ra một đống “món ăn hắc ám” không biết tên.

Sau khi phòng bếp bị làm loạn, Thẩm Ký Bạch vô tình đuổi tôi ra ngoài.

Tôi không phục, xoa hai tay: “Để tôi thử lần nữa đi, tôi không tin đâu!”

Thẩm Ký Bạch bất đắc dĩ hạ thấp giọng điệu: “Được, tôi biết cậu biết nấu ăn, chỉ là không thuần thục thôi. Nhưng lần này để tôi làm trước đã được không? Nếu không đến ngày mai chúng ta cũng không có cơm để ăn đâu.”

Lúc này tôi mới dừng gây rối, tặc lưỡi: “... Vậy được thôi.”

Kết quả là tài nấu nướng của tên Thẩm Ký Bạch này cũng được đó.

Cơm nước xong xuôi, cậu ấy tiễn tôi về nhà.

Đến dưới lầu, tôi vội quay về chứng minh tài nấu nướng của mình nên cúi đầu đi thẳng vào nhà.

Lại bị Thẩm Ký Bạch kéo lại.

Cậu ấy nhét cho tôi một tấm thẻ.

“Đây là gì vậy? Thẻ à? Cậu trúng số độc đắc hả?”

Tôi hỏi.

Thẩm Ký Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải, đây đều là tiền trước đó cậu đưa cho tôi, bây giờ trả lại cho cậu.”

Tôi ồ một tiếng, chậm chạp nhận ra: “Vậy cậu thì sao? Sau này vừa phải chăm sóc bà nội, vừa phải ra ngoài làm thêm kiếm tiền, còn có thời gian học hành không?”

Thẩm Ký Bạch cười một tiếng thần bí: “Chuyện tiền nong tôi có cách khác.”

Nhớ đến “tiền án” của Thẩm Ký Bạch, tôi lập tức cảnh giác vểnh tai: “Cách gì? Cướp ngân hàng hả? Tôi cảnh cáo cậu, dù thế nào cũng đừng làm chuyện phạm pháp!”

Thẩm Ký Bạch giật khóe miệng một cái, ngắt lời tôi: “Nghĩ đi đâu vậy? Cho dù không có cách mà tôi nghĩ… Chẳng lẽ cậu không biết có cái gọi là học bổng hả?”

Tôi: !!!

Vậy mà trong nguyên tác cậu còn nhận sự giúp đỡ của nữ chính? Hơn nữa còn để cô ấy dạy kèm tiếng Anh cho cậu? Tiếng Anh của cậu cũng đâu có kém!

Tôi phản ứng lại được, bản thân mình hình như trong lúc vô ý đã khám phá ra trò vặt của Thẩm Ký Bạch dùng để tiếp cận nữ chính trong nguyên tác.

Tôi cười lạnh một tiếng.

Ôi, đồ chó.

Đáng đời cuối cùng không có vợ!

Tôi không hề lưu tình mà rút tấm thẻ trong tay Thẩm Ký Bạch, đi vào cửa nhà mà không quay đầu lại.

Sau đó tôi phát hiện ra trong tấm thẻ đó, ngoại trừ chút tiền lúc trước tôi đưa cho Thẩm Ký Bạch thì còn có số tiền mà nhiều năm trước bố Thẩm mượn nhà tôi.

Dưới sự ép hỏi của tôi, Thẩm Ký Bạch cuối cùng cũng thẳng thắn:

Ngày đó sau khi nghe được việc bố Thẩm còn mượn tiền nhà tôi, cậu ấy càng nghĩ càng giận.

Giả vờ hiếu thuận, chơi bài tình thân, thành công moi ra được vị trí mà bố Thẩm đã trốn nhiều năm.

Sau khi uy hiếp muốn giao ông ta cho chủ nợ, cậu ấy đã thành công khiến bố Thẩm nhả ra một khoản tiền.

Lần này học phí của cậu ấy không đáng lo nữa.

Nghe xong toàn bộ, tôi bày tỏ: … Làm tốt lắm.

Có được số tiền trong thẻ đó, bố mẹ cũng có thể thở được một hơi.

Ba năm trôi qua, bình yên vô sự.

Tôi không sa vào vòng xoáy tình yêu của ai với ai nữa.

Công ty của bố mẹ cũng khởi sắc.

Tôi vẫn là đại tiểu thư là họ Từ vẻ vang xinh đẹp.

Chọn trường Đại học và chuyên ngành mình thích, nghiêm túc học tập môn học mà mình hứng thú, không cần chạy theo sau mông người ta nữa.

Ngược lại có một kẻ ngốc, cố chấp chạy theo sau lưng tôi…

Ngay cả nam chính và nữ chính cũng không thể cọ ra được tia lửa gì nữa.

Xem ra, cốt truyện gốc đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

*

Vào một buổi chiều bình thường, tôi tự học trong thư viện.

Một lần tình cờ nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat cấp 3 nói nam chính Alan muốn quay về đất nước mình sống từ nhỏ đến lớn.

Các bạn học trong nhóm nhất trí gửi lời chúc phúc và tạm biệt.

Nữ chính Giang Nhiễm Nhiễm cũng ở trong đó, theo đúng quy tắc mà nói lời tạm biệt.

Tôi cười một tiếng, hơi xúc động.

Nam nữ chính vốn nên dây dưa cả đời cũng có thể mỗi người một ngả.

Nhưng mà như vậy cũng tốt.

Vốn dĩ chính là nghiệt duyên, cần gì cố chấp chứ?

Trong nhóm vẫn đang gửi lời chúc phúc.

Tôi suy nghĩ một lúc, không lựa chọn làm xáo trộn “đội hình” của mọi người.

Chỉ đặt điện thoại xuống, cảm thán một câu:

Núi cao sông dài, đời này không gặp.

— HẾT CHÍNH VĂN —


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play