Nữ Phụ Ác Độc Muốn Sống Tốt

Chap 4


8 tháng


Qua hết một ngày bực mình, tôi quay về nhà.

Mệt mỏi lấy chìa khóa ra, vặn mở cửa nhà.

Kết quả vừa vào cửa đã nhìn thấy mấy vali hành lý thật to bị tiện tay ném ở cạnh cửa.

Tôi nhanh chóng thay giày, chạy về phía phòng khách.

Quả nhiên nhìn thấy bố mẹ tôi đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.

Tôi vô cùng kinh ngạc: “Bố, mẹ, sao bố mẹ lại đột nhiên về nước thế.

Lâu rồi mới gặp lại nhau.

Đây vốn nên là chuyện tốt duy nhất mà hôm nay tôi gặp được.

Nhưng tôi còn chưa kịp nở nụ cười.

Bố mẹ ngồi trên ghế sô pha đã ưu sầu quay đầu: “Duyên Duyên, có một tin tức không tốt lắm, bố mẹ không biết nên kể với con như thế nào.”

Tôi đột nhiên có một linh cảm không tốt lắm.

Miễn cưỡng nở nụ cười: “Là gì ạ?”

Bọn họ do dự mãi nhưng vẫn nói thật với tôi: “Duyên Duyên, công ty của bố mẹ xảy ra chút vấn đề, nhà chúng ta… có thể sẽ phá sản.”

Trái tim tôi lập tức chìm đến tận đáy.

Cả người đều cứng đờ.

“Đương nhiên, bố mẹ đang nghĩ cách cứu vãn, phá sản là kết cục tệ nhất.”

Nói xong, bố mẹ cho tôi một khoảng thời gian để phản ứng rồi mới tiếp tục mở miệng: “Bố mẹ nói ra sớm chỉ là muốn để Duyên Duyên chuẩn bị tâm lý thôi.”

Trên mặt họ hiện ra vẻ áy náy: “Xin lỗi con Duyên Duyên, sắp tới phải để con tủi thân cùng bố mẹ chịu khổ một khoảng thời gian rồi…”

Mặc dù bây giờ tôi rất muốn giả vờ hiểu chuyện, mỉm cười an ủi bố mẹ.

Nhưng thực chất lại không kiềm chế được chính mình mà rét run toàn thân, run lẩy bẩy.

Sao có thể như vậy được?

Rõ ràng công ty phá sản là chuyện mà năm sau mới xảy ra…

Rõ ràng là tôi đã ổn định được Thẩm Ký Bạch “đầu sỏ” rồi…

Rõ ràng…

Rõ ràng là tôi đã làm nhiều như vậy, nhưng vì sao chẳng những không ngăn cản được cốt truyện gốc phát triển, ngược lại còn đẩy nhanh một vài tình tiết trong cốt truyện gốc?

Trong lòng tôi không ngăn được mà sinh ra sự lo nghĩ và sợ hãi.

*

Bố mẹ từ chối đề xuất muốn giúp đỡ của tôi, khăn khăng đưa tôi đến trường.

Mà trong lòng tôi nghĩ đến chuyện sửa đổi cốt truyện, mất hồn mất vía.

Ngơ ngác vượt qua một buổi sáng, lại ngơ ngác đi theo mọi người đến nhà ăn.

Mãi đến khi quẹt thẻ phát ra tiếng cảnh báo “Tít tít”, tôi mới lấy lại tinh thần.

Tôi chậm rãi phản ứng lại, trong thẻ ăn không còn tiền nữa.

Tôi nhanh chóng mở túi đồng phục ra, lại phát hiện tôi đã để ví tiền ở trong phòng học rồi.

Trong lúc nhất thời, tôi bưng cơm đã lấy, tiến thoái lưỡng nan.

Tôi cắn răng, mặt dày hỏi dì nhà ăn xem có thể nợ một lần hay không.

Kết quả, sắc mặt của dì cầm muôi lập tức sa sầm, quan sát tôi một lượt: “Không phải là ăn quỵt chứ? Thẻ ăn không có tiền thì có thể mượn bạn học mà.”

Nói xong lại liếc mắt, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Cháu nhanh lên một chút, phía sau còn đang xếp hàng đó!”

Tôi đột nhiên ngượng ngùng đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, đang không biết làm sao.

Sau lưng chợt truyền đến một câu tiếng Trung lơ lớ quen thuộc: “Cậu có thể quẹt thẻ của tôi.”

Vừa quay đầu lại, “Bạn cùng bàn mới” Alan đang đứng sau lưng tôi, tay vẫn còn giơ thẻ ăn cơm.

Cậu ta cười với tôi một tiếng, đưa thẻ cho tôi.

Tôi do dự nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.

Cúi đầu nói một tiếng cảm ơn.

Cầm thẻ ăn cơm trong tay, vốn nên thấy cảm kích và may mắn.

Nhưng trong lòng lại dâng trào sự nôn nóng và bất an khó hiểu: Sao lại trùng hợp như vậy, lúc gặp phải phiền phức thì đúng lúc bắt gặp nam chính tới giải vây…

Quẹt thẻ xong, tôi bưng khay cơm tùy ý tìm chỗ trống ngồi xuống.

Alan đi theo đến, rất tự nhiên mà ngồi đối diện tôi.

Bàn tay cầm đũa của tôi dừng lại một chút, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Cảm ơn, một lát nữa tôi trả lại tiền cơm trưa cho cậu.”

Alan lắc đầu, nụ cười xán lạn vừa vặn: “Không cần, mời quý cô ăn cơm là vinh hạnh của tôi.”

Tôi nghẹn họng.

Nhìn dáng vẻ tập mãi thành quen của Alan.

Hình như phong tục ở nơi cậu ta sống từ nhỏ là như thế?

Tôi an ủi chính mình.

Chắc chắn là vậy.

Tuyệt đối không phải vì nam chính chịu sự ảnh hưởng của cốt truyện, thái độ trở nên kỳ lạ với “bạn gái mối tình đầu” là tôi đây.

Alan ăn cơm trông rất chậm rãi nhưng tốc độ lại không hề chậm, gần như đặt đũa xuống cùng lúc với tôi.

Cậu ta thuận thế mời tôi cùng nhau quay về phòng học.

Nhưng tôi lại nhạy cảm ngửi ra chút ít bất thường từ lời mời này.

Chẳng lẽ Alan muốn theo đuổi tôi?

Nếu không thì tại sao lại phải cùng ăn cơm với tôi, ăn xong còn mời tôi cùng nhau quay về.

Giống như các cặp đôi trong trường, ăn cơm xong thì lén lút “đi bộ” nói chuyện tâm tình.

Thế là tôi quả quyết từ chối.

Alan tiếc nuối nhún vai, tự mình đi về trước.

Nhưng lời mời của cậu ta khiến tôi không thể không trở nên cảnh giác.

Lỡ như Alan chịu sự ảnh hưởng của cốt truyện gốc, thật sự cảm thấy hứng thú với “bạn gái mối tình đầu” là tôi đây thì sao?

Tôi bị suy đoán của mình hù dọa.

Điên cuồng lắc đầu, cảnh tỉnh chính mình.

Vậy thì không được!

Dù thế nào thì cũng không thể đồng ý làm bạn gái của Alan được, càng không thể động lòng với cậu ta!

Mặc dù mấy ngày gần đây cốt truyện hình như có dấu hiệu quay về quỹ đạo.

Nữ chính vẫn trở thành “ân nhân” của Thẩm Ký Bạch, nam chính cuối cùng cũng gặp “bạn gái mối tình đầu” là tôi đây…

Nhưng chỉ cần tôi không trở thành “bạn gái tình đầu” của Alan thì cốt truyện sau đó sẽ không có cách nào triển khai thuận lợi được.

*

Sau khi biết được gần đây bố mẹ vô cùng thiếu tiền, tôi quả quyết giao thẻ của mình cho họ.

Bố mẹ cực kỳ cảm động, nhưng có nói gì cũng không chịu nhận thẻ của tôi.

Cuối cùng dưới sự kiên trì của tôi, họ cũng đồng ý tạm thời giữ giúp tôi, khi nào cần dùng thì sẽ tạm thời mượn tiền trong thẻ.

Tôi hài lòng gật đầu, tiếp tục dựa vào bên cạnh họ, xem bọn họ tính toán từng mục chi tiêu tháng trước, sau đó quyết định cắt giảm chi tiêu ở những mục nào trong tháng này.

Mà tôi cũng vô cùng tự giác mà nộp lại hóa đơn chi tiêu của mình.

Sau đó bố mẹ nhìn khoản tiền lớn tôi bỏ vào võ quán trên tờ giấy thì rơi vào im lặng.

Tôi cười xấu hổ, làm nũng với bọn họ: “Con gái một mình ở bên ngoài phải học được cách bảo vệ chính mình mà ~ Cho nên con muốn học chút thuật phòng thân từ thầy giáo võ quán…”

Huống chi tôi còn tự mang thân phận nữ phụ ác độc buff sự xui xẻo.

Chuyện xui xẻo gì cũng có thể gặp hải.

Đương nhiên phải phòng ngừa rắc rối có thể sẽ xuất hiện.

Chỉ hành động này dường như đã lật độ nhận thức về con gái “ngốc bạch ngọt” tôi đây ở trong lòng bố mẹ.

Bọn họ vô cùng vui vì con gái bảo bối cuối cùng cũng tìm được sở thích, còn biết cách bảo vệ chính mình.

Bố mẹ cực kỳ hứng thú tính toán xem cắt bớt chi tiêu ở khoản khác như thế nào để tôi có thể đi học ở võ quán.

Không thèm để ý đến việc từ nhỏ đến lớn tôi học gì cũng chỉ được ba phút, chỉ mời giáo viên thôi cũng không biết đã lãng phí bao nhiêu tiền.

Tôi thở dài một hơi, càng cảm thấy cho dù kết quả ra sao thì cũng phải thử một lần.

Dù sao công ty cũng là tâm huyết nhiều năm của bố mẹ, không nên vì xây dựng sự hứng thú cho “nữ phụ độc ác” tôi đây mà bị hủy hoại trong một sớm một chiều.

Nhưng muốn vòng qua cốt truyện gốc quanh co, trực tiếp tác hợp cho tình cảm của nam nữ chính không hề dễ dàng.

Tôi đã thử nhiều lần, sau khi phát hiện ra nam nữ chính trước mắt thật sự không có tia lửa nào, tôi chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc, tìm con đường khác.

Lúc này, tôi cuối cùng cũng thăm dò được tung tích của Thẩm Ký Bạch.

*

Nghe nói gần đây ngày nào Thẩm Ký Bạch cũng chạy đến bệnh viện.

Tôi lo bà nội Thẩm bị bệnh, vừa tan học là đã nôn nóng vội vàng bắt xe đi đến bệnh viện.

Nhưng mà hôm nay không biết vì sao, đợi một lúc lâu cũng không có chiếc xe nào, ngay cả xe buýt và xe riêng cũng không có.

Hỏi phụ huynh tới đón con mới biết được, ống nước tại đoạn đường ở cổng trường phát nổ.

Thật là đúng lúc, đoạn đường đi từ trường học đến bệnh viện cũng bị chặn, xe không qua được.

Muốn đi cũng chỉ có thể đi bộ.

… Được thôi.

May mà trường học cách bệnh viện không xa, đi bộ khoảng nửa tiếng là đến.

Tôi thở dài, chấp nhận số phận mà mở bản đồ trong điện thoại ra.

Bản đồ chu đáo vạch ra tuyến đường đi bộ gần nhất cho tôi.

Nhưng đi được một lúc tôi phát hiện ra điều không thích hợp.

Sao con đường này càng đi càng lệch vậy!

Còn không có đèn đường.

Tôi đứng một mình trong hẻm tối run lẩy bẩy.

Cắn răng mở tiếng điện thoại lên lớn nhất, cúi đầu đi về phía trước, bước chân nhanh chóng.

Dần dần sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Tôi tưởng là người đi đường khác, nói không chừng đến ngã tư nào đó sẽ quẹo nên cũng không để ý.

Không ngờ tiếng bước chân sau lưng không những không biến mất, trái lại càng có vẻ vội vàng, cũng càng ngày càng gần tôi.

Mấy ngã tư liên tục, tôi rẽ ngoặt, tiếng bước chân cũng rẽ ngoặt theo, rất rõ ràng là đi theo tôi!

Không bình thường!

Tôi siết chặt điện thoại, làm bộ ngồi xuống buộc dây giày, liếc ra sau lưng.

Tàn thuốc lúc sáng lúc tắt.

Ba người để tóc màu mè, ăn mặc lưu manh không nhanh không chậm đi theo sau lưng tôi.

Tôi bình tĩnh đứng dậy, dùng cơ thể ngăn cản màn hình điện thoại, muốn lén lút báo cảnh sát.

Kết quả lại quên tắt tiếng điện thoại.

Tiếng bấm số thanh thúy truyền ra, ngay lập tức bị đám côn đồ sau lưng nhận ra.

Bọn chúng ném tàn thuốc đi, chạy về phía tôi.

Tôi quyết định thật nhanh, ném cặp sách trên lưng đi, nhanh chân bỏ chạy: “Ví tiền ở trong cặp sách của tôi đấy!”

Kết quả đám côn đồ nhặt cặp sách lên nhưng lại không buông tha cho tôi, đuổi theo sát sau lưng tôi.

Trái tim tôi chìm xuống, liều mạng chạy về phía trước.

Cố gắng vừa chạy vừa báo cảnh sát.

Không ngờ rằng còn chưa chạy được mấy bước, điện thoại trong tay đã bị người ta cướp lấy!

Đám lưu manh đuổi theo cưỡng chế tắt điện thoại của tôi, vung tay ném ra xa ngay trước mặt tôi, cười gằn hỏi tôi: “Còn chạy nữa không?”

Nguồn sáng duy nhất đã mất, trong ngõ nhỏ lại mờ đi mấy độ.

Mà tôi bị mấy tên côn đồ không có ý tốt vây quanh ở góc tường.

Cơ thể không nhịn được mà run rẩy.

Đúng lúc này.

Ở đầu bên kia con hẻm truyền đến một hồi tiếng bước chân hỗn loạn.

Tôi tràn đầy chờ mong ngẩng đầu lên.

Lúc phát hiện ra người tới là Alan.

Ánh mắt tôi lập tức trở nên hoảng sợ.

Trong đầu không tự chủ được mà hiện lên cốt truyện bị tôi cố gắng “quên” đi.

Trong sách, vì khiến cho tôi thích Alan mà đã có một tình tiết “Anh hùng cứu mỹ nhân”.

Vào lúc tôi bị mấy tên côn đồ quấy rối, nam chính Alan “từ trên trời giáng xuống”, cùng mấy tên côn đồ đấu đá với nhau, muốn cứu tôi.

Nhưng vấn đề là… trình độ đánh nhau của Alan bình thường, cậu ta không cứu thành công!

Thế là, khi tôi nhìn thấy nam chính Alan xuất hiện ở đầu hẻm nhỏ rồi chạy như bay về phía tôi.

Mắt tôi tối sầm lại, trong lòng dần hiện lên chút tuyệt vọng…

*

Hai bên đụng mặt nhau.

Đám côn đồ cảnh giác liếc nhìn Alan, uy hiếp cậu ta tốt nhất đừng xen vào chuyện bao đồng.

Alan cố chấp chặn trước người tôi, còn có tâm tư quay đầu lại cười với tôi một tiếng: “Đừng sợ, tôi biết một chút karate.”

Tôi: …

Tốt lắm, không khiêm tốn, đúng là chỉ biết một chút.

Đám côn đồ không còn kiên nhẫn nháy mắt ra hiệu cho nhau.

Xông thẳng lên như ong vỡ tổ.

Vung nắm đấm lên nện lên mặt Alan.

Ban đầu Alan còn có thể tránh né một chút, nhưng bị ba tên côn đồ bao vây, trên mặt chẳng mấy chốc đã bị thương.

Một tên côn đồ nhân cơ hội đấm vào bụng Alan.

Alan kêu lên một tiếng đau đớn, mắt thấy sẽ thua trận.

Tôi mím môi, vội vàng tiến lên giúp đỡ.

Mặc dù chỉ học ở võ quán được vài tháng, nhưng thuật phòng thân mà tôi cố ý bảo thầy dạy lại có đất dụng võ vào lúc này…

Tên lưu manh che nửa người dưới, thẹn quá hóa giận mà móc ra một con dao gọt trái cây từ trong túi.

“Mẹ nó, con nhỏ này cũng ác lắm, cũng không biết nếm vào sẽ có vị gì đây…”

LỜi nói dơ bẩn của tên lưu manh khiến tôi căm hận nhíu mày lại, cảm thấy buồn nôn.

Nhớ đến vận mệnh bi thảm bị người ta xâm phạm trong sách gốc, tôi cố gắng suy tư, muốn tự cứu lấy mình.

Tôi chợt nhớ đến con dao rọc giấy mà mấy ngày trước tôi  giấu trong túi áo khoác đồng phục, thế là nhanh chóng rút ra, đẩy cái nút trên chuôi dao.

Tiếng “Cùm cụp” vang lên.

Lưỡi dao sắc bén nhô ra theo tiếng.

Ánh sáng lóe lên như ánh bạc.

Còn dài hơn cả con dao gấp đơn giản trong tay tên côn đồ.

Người ở đây đều ngây ngẩn ra.

Có lẽ không ai nghĩ tới tôi lại mang theo dao trong người.

Mấy đôi mắt đồng loạt nhìn chăm chú về phía tôi.

Có kinh ngạc, có kiêng dè.

Cảnh tượng trong lúc nhất thời trở nên yên tĩnh.

Tôi hít sâu một hơi, nói với bản thân mình không thể rụt rè được.

Ổn định lại bàn tay phát run, cố giả vờ bình tĩnh: “Tôi mài con dao rọc giấy này sắc lắm.”

“Chỉ cần rạch nhẹ một cái thôi là có thể cắt vỡ động mạch trên cổ người, máu sẽ bắn ra như bão vậy.”

NÓI xong, tôi khiêu khích mà khoa tay về phía cổ đám côn đồ: “Muốn thử không?”

Sắc mặt của đám côn đồ đối diện trở nên khó coi.

Cục diện lại giằng co.

Cũng may, cách đó không xa nhanh chóng truyền đến tiếng còi cảnh sát.

Đám côn đồ biến sắc.

Thấp giọng mắng chửi hai câu, không cam lòng mà chạy trốn.

Đợi đến khi bóng dáng của đám người đó biến mất ở cuối hẻm.

Tôi cuối cùng cũng không kiểm soát được sự run rẩy, hai chân như nhũn ra, vịn vào tượng chậm rãi ngồi xổm xuống.

Cùng Alan ngồi xổm trên mặt đất mở miệng thở dốc, đợi cảnh sát đến…

Lần này mặc dù có chút chật vật nhưng tốt xấu gì tôi cũng đã tránh được một kiếp.

Nhưng tôi trong giấc mơ không may mắn như vậy.

Dù thế nào cũng muốn ép một đại tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo như tôi cúi đầu, khăng khăng một mực mà yêu nam chính, chỉ là anh hùng cứu mỹ nhân đơn giản thôi cũng không đủ để miêu tả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play