Nữ Phụ Ác Độc Muốn Sống Tốt

Chap 6


8 tháng


Ngoại truyện 1

Kiếp trước - Góc nhìn của Thẩm Ký Bạch.

Từ khi lên cấp 3, tôi đã bắt đầu nằm mơ đứt quãng.

Mỗi lần tỉnh lại, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, mọi thứ trong giấc mơ lướt qua trong đầu tôi một cách nhanh chóng, để lại một khoảng không.

Tôi mơ hồ nhớ được, nội dung giấc mơ rất quan trọng đối với tôi.

Nhưng lại không nhớ được gì cả.

Mãi đến ngày hôm đó, lớp trưởng Giang Nhiễm Nhiễm một lần nữa chặn tôi lại, nói rằng bố mẹ cô ấy muốn giúp đỡ tôi

Tôi nhíu mày.

Mấy năm nay mặc dù thường xuyên có người tìm tới nhà đòi nợ, nhưng tôi lại không ngốc.

Đương nhiên tôi sẽ giữ tiền học bổng lại làm học phí, sẽ không để chủ nợ biết.

Thỉnh thoảng làm việc vặt kiếm chút tiền sinh hoạt là đủ rồi.

Tôi không cần bất cứ ai giúp đỡ.

Nhưng khi tôi muốn từ chối giống như mấy lần trước.

Một tiếng ầm vang lên.

Trong đầu tôi giống như chợt nổ tung vậy.

Tất cả những chuyện lúc trước tôi trải qua trong mơ đều dâng lên.

*

Tôi ôm lấy đầu căng đau, xuyên qua giấc mơ, tôi nhìn thấy một đời của Giang Nhiễm Nhiễm.

Trong mơ, cô ấy là nữ chính, gặp được nam chính của mình.

Mặc dù bị nữ phụ ác độc ngăn cản đủ kiểu thì bọn họ cuối cùng vẫn yêu thương thấu hiểu nhau.

Nữ phụ độc ác từng ngăn cản bọn họ cũng sẽ nhận lấy kết cục vốn có.

Chỉ là nữ phụ ác độc trong mơ…

Tôi nhíu mày.

Sao lại giống người bạn lúc nhỏ mà tôi đã nhiều năm không gặp, Từ Duyên Duyên vậy?

*

Trong mơ, Từ Duyên Duyên sẽ vì nam chính mà làm khó nữ chính Giang Nhiễm Nhiễm đủ kiểu.

Cuối cùng thì bị người ghét chó chê, chết trong cô độc vào cuối thu.

*

Vì một người đàn ông mà đi đến hoàn cảnh đó.

Đây có phải là thiên kim Từ thị mà tôi quen biết không.

Tôi châm chọc giật giật khóe môi.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn, tôi sững sờ nhìn nữ chính của thế giới này — Giang Nhiễm Nhiễm.

Lại như bị quỷ thần xui khiến mà gật đầu.

*

Đồng ý xong tôi lại hối hận.

Rõ ràng là câu chuyện tình tay ba máu chó của ba người Từ Duyên Duyên, tôi dính vào làm gì?

Huống chi cô ấy từng lấy tiền đập vào mặt tôi, sỉ nhục tôi cơ mà!

Tương lai cô ấy có thảm đến mức nào cũng liên quan gì đến tôi đâu?

*

Hôm nay người đàn ông đó chợt có lương tâm, sau khi uống say đã gọi điện thoại cho tôi.

Nói năm đó sau khi ông ta mượn tiền nhà họ Từ thì cuốn gói bỏ chạy.

Học phí mà ông ta thỉnh thoảng có lòng tốt gửi cho tôi cũng đến từ số tiền đó của nhà họ Từ.

Ông ta nói, bây giờ nhớ lại vẫn thấy xấu hổ…

Ừm, quả thật là đáng chết.

Tôi nhẫn nại tính tình nghe ông ta kể xong, sau đó trở tay tố cáo ông ta.

*

Người đàn ông đó chửi rủa tôi là đồ vô ơn, có nuôi cũng không thân thuộc được.

Nhưng mà sao cũng được, mấy năm nay ông ta vốn dĩ cũng chẳng cho tôi sắc mặt tốt.

Cũng may ít nhiều gì cũng lấy lại được chút tiền.

Đáng tiếc chờ tôi dựa vào giấc mơ, tìm được địa chỉ nhà Từ Duyên Duyên thì căn nhà đã trống rỗng từ lâu —

Từ Duyên Duyên giống như giấc mơ tiên đoán vậy, đi theo bố mẹ ra nước ngoài.

Cho nên cô ấy cũng sẽ gặp được người gọi là nam chính ở nước ngoài, sau đó yêu hắn mà không thể ngăn cản được?

Tôi thờ ơ nhún vai.

Không có hứng thú với mối tình tay ba máu chó này.

Chỉ biết là chủ nợ đi rồi, không trả lại được số tiền kia nữa.

Nhất là sau khi biết được một phần học phí trong mấy năm nay của mình đều tới từ số tiền này…

Tôi có loại cảm giác khó chịu vì không trả được nợ ân tình.

Để tôi suy nghĩ xem…

Nếu Từ Duyên Duyên đã thích người đàn ông tên là Alan đó, vậy thì tương lai tôi sẽ giúp cô ấy theo đuổi hắn?

Như vậy thì có phải là trả hết được nợ ân tình không?

Ôm suy nghĩ như vậy, tôi bắt đầu có mục đích mà tới gần nữ chính Giang Nhiễm Nhiễm.

*

Tính tình chị Nhiễm sảng khoái, suốt ba năm cấp ba, quan hệ của tôi và cô ấy không tồi, lại trùng hợp thi đậu cùng một trường Đại học.

Bởi vì lễ đính hôn của cô ấy, tôi nhận được lời mời mà không hề bất ngờ chút nào.

Trong lễ đính hôn, lần đầu tiên tôi gặp được nam chính Alan.

Nói thật, tôi không nhìn ra được hắn có gì đặc biệt, thậm chí còn có cảm giác của “Máy điều hòa trung ương”.

Vô số đối tượng ái muội, đối với bạn gái của người khác cũng hỏi han ân cần.

Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải Giang Nhiễm Nhiễm luôn có tầm mắt rất cao rốt cuộc có bị rót thuốc mê không?

Lại quyết một lòng yêu hắn.

*

Trong trò lời thật lòng hay đại mạo hiểm.

Sau khi Alan đã bị yêu cầu nói về bạn gái cũ của mình trước mặt bạn gái hiện tại.

Kết quả hắn lại kể khổ một trận.

Nói bạn gái cũ của mình quá quấn người, khiến hắn không thở nổi, sau khi hai người cãi nhau một trận lớn thì chia tay.

Mối tình thất bại này khiến hắn cảm thấy rất đau khổ.

Chị Nhiễm vỗ tay hắn an ủi: “Anh yên tâm, ngày nào em cũng học nhiều môn như vậy, muốn bảo em quấn anh cũng không có cửa đâu.”

Người ngoài rối rít bày tỏ vẻ hâm mộ đối với cặp đôi thần tiên này.

Chỉ có tôi ngồi trong góc, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.

Trong đầu không ngăn được mà suy nghĩ: Thật là đáng tiếc, hình như người nào đó đơn phương tình nguyện rồi.

Thế nhưng trong tình huống này, tôi vẫn phải giúp cô ấy theo đuổi người ta.

Phiền.

*

Hầu như không cần tôi cố gắng làm gì cả.

Chỉ cần dẫn chị Nhiễm gặp mấy đối tượng mờ ám của Alan, cô ấy đã chủ động tát Alan một cái, muốn chia tay.

Chậc, đây mới là nhân gian tỉnh táo.

*

Sau khi Alan biết tôi cản trở thì tìm tới cửa.

Hắn trào phúng cười với tôi: “Kẻ đáng thương không có ai yêu, chẳng trách mày lại rảnh rỗi đến mức đi lo chuyện của người khác. Tao đề nghị mày vẫn là nhanh tìm bạn gái đi. Cô bạn gái cũ của tao thì thế nào? Tao thấy tụi mày xứng đôi lắm, đều nhiều chuyện như nhau —”

Tôi siết bàn tay, đấm lên mặt Alan một cái.

*

Nghe thầy giáo trong khoa nói gần đây sẽ có một bạn học từ nước ngoài chuyển đến.

Tôi mơ hồ có linh cảm, tay cầm tài liệu hơi run lên.

Lâu rồi không gặp, Từ Duyên Duyên.

Tôi… rất chờ mong được gặp lại cậu.

Sớm ngày trả hết nợ.

*

Hôm nay đi đón máy bay, tôi ngụy trang trong đám đàn em.

Quả nhiên cô ấy không nhận ra tôi.

Lúc đi ngang qua tôi còn lịch sự gật đầu với tôi.

Tôi đưa tay cầm hành lý giúp cô ấy.

Cô ấy kéo vali lùi lại một bước.

Giọng điệu khách sáo xa cách: “Cảm ơn, vali không nặng, tôi tự làm được.”

Cô chủ Từ lúc trước đã trưởng thành rồi.

Sẽ không còn yếu đuối sai khiến người khác như khi còn nhỏ nữa.

Đáng tiếc tôi đã thấy vẻ vênh váo tự đắc lúc trước của cô ấy, cũng đã thấy khuôn mặt đáng ghét của cô ấy sau này.

Dáng vẻ giả vờ dối trá trước mặt tôi không có bất cứ ý nghĩa gì cả.

Tôi kiềm chế khóe miệng mỉa mai, gần như cướp lấy vali trong tay cô ấy.

Thấy cô ấy kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ.

Cuối cùng tôi cũng hài lòng.

Nở nụ cười, ngụy trang thành đàn em rạng ngời sáng sủa.

“Không cần khách sáo với em đâu đàn chị Từ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn…”

*

Số tiền tôi lấy được từ người đàn ông vào năm đó không được tính là nhiều.

Cộng thêm số tiền tôi kiếm được khi làm thêm sau giờ học trong mấy năm qua cũng vẫn không đủ lắm.

Tôi định gom góp lại trả luôn một lần cho cô ấy.

Đúng lúc bây giờ có cơ hội đến Từ thị thực tập.

Tôi đến đó mà không chút do dự.

*

Từ Duyên Duyên không những không nhận ra tôi, thậm chí còn không biết tôi tên là Thẩm Ký Bạch.

Trong lòng trong mắt cô ấy chỉ có Alan, đối với người khác chỉ có sự hững hờ khách sáo.

Bởi vậy trong khoảng thời gian này, tôi luôn yên tâm thoải mái tiếp tục giả vờ làm một đàn em bình thường để ở cùng cô ấy.

Không thể không nói, “công phu ngoài mặt” trong mấy năm nay, Từ Duyên Duyên đã học không tệ.

Trước mặt đàn em có dáng vẻ của đàn chị dịu dàng chu đáo.

Biết tôi chơi bóng rổ bị trầy da, cô ấy nhờ người ta mang cho tôi một hộp băng keo cá nhân.

Tôi không dùng, mà tiện tay đặt đó bên cạnh bình thủy tinh màu vàng.

*

Bạn cùng phòng muốn mượn băng keo cá nhân của tôi, tôi suy nghĩ một lúc, không cho.

Lại ra ngoài mua một túi ném cho cậu ta.

Bạn cùng phòng nhìn hộp băng keo cá nhân chưa khui trên bàn của tôi, cười mờ ám, giơ ngón cái với tôi: “Đồ đàn chị tặng đúng là khác biệt.”

Tôi lười phản bác.

*

Thật ra không chỉ có băng keo cá nhân.

Chiếc bình thủy tinh đã ngả vàng trên bàn cũng do Từ Duyên Duyên tặng.

Cô ấy luôn là người giỏi lấy lệ.

Một bình thủy tinh làm quà sinh nhật là đã đuổi tôi đi.

Ngay cả sao giấy cũng chẳng muốn gấp bỏ vào.

Nếu như là trước kia, tôi nhất định sẽ không vui.

Đáng tiếc năm đó nhà tôi phá sản.

Bình thủy tinh này là quà sinh nhật duy nhất mà năm đó tôi nhận được.

*

Tôi nhìn thấy cảnh Từ Duyên Duyên dây dưa với Alan ở ngoài sân bóng.

Cô ấy khóc lóc, mong quay lại.

Trên khuôn mặt Alan tràn đầy bất đắc dĩ, không đồng ý cũng không từ chối, xoay người rời đi.

Để lại một mình Từ Duyên Duyên ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất lau nước mắt.

Nói thật, từ nhỏ tôi chỉ từng thấy cô ấy làm người ta khóc, chưa từng thấy cô ấy khóc vì người khác.

Thế là tôi mượn gói khăn giấy từ đồng đội, đưa cho cô ấy.

Từ Duyên Duyên nói cảm ơn, run lẩy vươn tay ra nhận.

Tôi suy nghĩ một lúc, không đưa.

Mà là học theo cách Alan đối đãi với cô gái khác, lấy ra một tờ giấy từ trong gói, dịu dàng lau sạch nước mắt cho cô ấy.

Từ Duyên Duyên lập tức cứng đờ.

Cô ấy chợt đứng dậy, đẩy tôi ra rồi chạy mất.

Các đồng đội chế giễu tôi “Dùng sức quá mạnh”, theo đuổi người ta cũng phải tiến hành từng bước, không thể dọa người ta chạy mất được.

Tôi không mở miệng phản bác lời bọn họ.

Nhưng thật ra tôi chỉ tò mò.

Rốt cuộc vì sao Từ Duyên Duyên lại thích Alan.

Chiêu thức giống như nhau, vì sao người khác dùng lại không được?

*

Bạn cùng phòng kiên định cho rằng, sự tò mò của tôi đối với Từ Duyên Duyên chính là một loại “thích”.

Tôi khịt mũi coi thường điều này.

Nhưng tôi vẫn không quên thân phận chủ nợ của Từ Duyên Duyên.

Chẳng mấy chốc sẽ tốt nghiệp, đúng lúc tôi rất hài lòng với khoản tiền lương Từ thị đưa ra, không gian thăng tiến cũng lớn, làm đến mấy năm sau sẽ có cơ hội tiến vào bộ phận trung tâm, đến lúc đó tiền lương còn có thể cao hơn gấp đôi.

Vào Từ thị làm việc có thể khiến cho tôi sớm trả hết nợ, rời xa cuộc tình tay ba máu chó.

*

Đây có lẽ chính là duyên phận.

Đêm mưa, tôi che dù xuống lầu ném rác cũng có thể gặp được Từ Duyên Duyên.

Cô ấy lại đang khóc.

Phiền.

Sao lúc nào cũng vì một người đàn ông mà khóc mãi không dứt thế?

Cũng chẳng thấy cậu ta vì cậu mà không buồn ăn uống.

Nghĩ thì nghĩ vậy, tôi vẫn che dù tiến lên, giúp cô ấy che mưa.

Nghĩ đến lời đề nghị của bạn cùng phòng.

Tôi kiên nhẫn đợi Từ Duyên Duyên dần dần bình tĩnh lại, sau đó ngồi xuống nhìn thẳng vào cô ấy, lúc đưa khăn giấy cho cô ấy, tôi tràn đầy vẻ vô hại hỏi: “Nếu như đàn chị đã theo đuổi anh ta mệt mỏi như vậy, có cần nghĩ đến việc từ bỏ không, hoặc là đổi người để thích?”

Từ Duyên Duyên gần như bật thốt ra chữ “Không”, mang theo chút điên cuồng.

Thế là tôi biết điều ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Cả đoạn đường im lặng đưa đến dưới ký túc xá nữ.

Trên đường trở về, tôi che lấy ngực mình.

Có chút buồn bực.

Có lẽ đúng như bạn cùng phòng nói.

Tôi đúng là có chút thích Từ Duyên Duyên.

*

Có lẽ là vì chút “thích” nhỏ xíu không đáng kể trong lòng.

Tôi không quen nhìn dáng vẻ Từ Duyên Duyên khóc vì Alan, muốn giúp cô ấy một tay.

Thế là tôi nghĩ cách quấy nhiễu các cuộc hẹn hò của Alan với tất cả đối tượng mờ ám.

Khiến bọn họ lần lượt rời xa Alan.

Trong đó bao gồm cả Giang Nhiễm Nhiễm mềm lòng có ý định quay lại với Alan.

Dù sao Alan vốn dĩ cũng là tên trăng hoa, tôi chỉ dùng kế để bọn họ nhìn thấy sự tồn tại của nhau mà thôi.

Chị Nhiễm cũng một lần nữa thất vọng về Alan không biết hối cải.

Xem ra khả năng quay lại của hai người đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Một đêm nọ, Alan đã bị cắt đứt con đường “câu cá” cuối cùng cũng nhìn thấy Từ Duyên Duyên đã bị hắn quên trong góc.

Hai người một lần nữa xác định quan hệ người yêu.

Lần này Từ Duyên Duyên đã thông minh hơn.

Ép Alan đính hôn với cô ấy.

Nghe nói hắn đã đồng ý.

Tốt lắm.

Cuối cùng Từ Duyên Duyên sẽ không khóc nữa.

Ngoại truyện 2

Theo lý thuyết thì người có tình đã về với nhau, ông tơ bà nguyệt cũng nên offline rồi.

Nhưng không biết vì sao.

Tôi lần lữa dùng thân phận đàn em ở lại bên cạnh cô ấy, không muốn rời đi.

Có lẽ là… không yên tâm nhỉ?

*

Cô ấy cuối cùng cũng biết được thân phận của đàn em luôn vây quanh bên cạnh cô ấy — Thẩm Ký Bạch, người mà tình địch của cô ấy, Giang Nhiễm Nhiễm rất thân cận.

Liên quan đến tình hình thì hình như việc bị chán ghét cũng là chuyện đương nhiên.

Lần này tôi thật sự không thể không rời đi.

*

Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại Từ thị làm việc nhiều năm.

Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy thiên kim của Từ thị, Từ Duyên Duyên.

Nghe nói mấy năm nay, tình cảm của cô ấy và Alan luôn rất tốt.

Tốt lắm, ít nhất cũng không phí công tôi nỗ lực lúc ban đầu.

Đúng lúc tôi cũng đã tích góp đủ số tiền nợ nhà họ Từ lúc trước.

Tôi dùng tài khoản nặc danh gửi vào thẻ của Từ Duyên Duyên.

Lần này đã trả hết nợ rồi.

Hình như tôi thật sự không còn lý do để ở bên cạnh cô ấy nữa.

Thế là một công ty nước ngoài đến chiêu mộ tôi, tôi nghiêm túc suy tư mấy ngày rồi đồng ý.

*

Vì đã ra nước ngoài.

Cho nên chuyện sau này tôi đều nghe người ta kể lại…

Nghe nói sau khi tôi đi không lâu, bí mật nòng cốt của Từ thị bị người ta tiết lộ, công ty tổn thất nặng nề, cổ phiếu giảm mạnh, ở bên bờ vực phá sản.

Mà khoảng thời gian đó chỉ có tôi vì ra nước ngoài mà đúng lúc từ chức, Từ Duyên Duyên từng nghi ngờ người ra tay là tôi.

Nhưng chẳng mấy chốc cô ấy đã chẳng còn tinh thần sức lực để điều tra hung thủ nữa.

Vì sau khi nhà họ Từ phá sản, chồng chưa cưới của cô ấy là Alan đã hủy hôn đầu tiên.

Lại không biết dùng cách gì mà khiến Giang Nhiễm Nhiễm đã từng thất vọng cực độ về hắn, tha thứ cho hắn.

Lúc này chủ nợ lại dồn dập tìm tới cửa nhà họ Từ, họ sợ đến trễ, nhà họ Từ đã không còn tiền nữa, không trả được nợ.

Từ Duyên Duyên đột nhiên trở nên hiểu chuyện.

Không còn cố chấp với tình yêu dành cho Alan nữa, ngược lại cố gắng giúp bố mẹ chấn chỉnh lại công ty.

Đáng tiếc sau khi cô ấy buông bỏ, lại có người không chịu buông tha cho cô ấy.

Alan uống rượu say trong tiệc rượu, lại dùng giọng nói khoe khoang nói ra bí mật khiến thiên kim Từ thị lưu luyến si mê hắn nhiều năm —

Bởi vì hắn từng ở bên cạnh Từ Duyên Duyên trong thời gian đen tối nhất của cô ấy.

*

Vấn đề đã hoài nghi nhiều năm cuối cùng cũng có lời giải đáp.

Tôi lại không vui vẻ chút nào.

Vì “bí mật” này bị công khai, vết sẹo mà Từ Duyên Duyên đã đau khổ giấu giếm nhiều năm lại bị người ta vạch ra, cô ấy tuyệt vọng nhảy xuống biển.

*

Chờ đến lúc tôi trở về thì tất cả đều đã hạ màn kết thúc.

Chỉ để lại một tấm bia mộ.

Trên đó viết tên Từ Duyên Duyên.

*

Nghe nói Từ Duyên Duyên chết vào ngày Alan tổ chức hôn lễ.

Thế là tôi lên kế hoạch tất cả, giấu con dao gọt trái cây, đi đến bữa tiệc thăng chức của Alan.

Vào lúc Alan đắc ý nhất, tôi thọc cho hắn một nhát.

Lúc máu bắn tung tóe lên tay, tôi cảm nhận được hai tay mình run rẩy.

Không phải vì sợ, mà là vì phẫn nộ và không cam lòng.

Cô ấy cũng đã chết rồi, dựa vào cái gì mà kẻ đầu sỏ vẫn còn sống?

Dựa vào cái gì mà người như vậy lại là nam chính?

*

Khi còng tay lạnh băng đeo vào cổ tay tôi, trong lòng tôi vô cùng yên tĩnh.

Tôi hỏi chính mình, có hối hận không?

Đáp án là hối hận… vô cùng hối hận.

Từ ban đầu tôi đã sai rồi.

Tôi đã đánh giá thấp tình cảm của mình, đánh giá cao nhân tính của Alan.

Cũng không để ý đến điều Từ Duyên Duyên cần nhất… thật ra là sự bầu bạn.

Nếu như còn có thể có cơ hội… tôi muốn ôm lấy cô ấy.

*

Có lẽ là ông trời nghe được lời nguyện cầu của tôi.

Khi tỉnh lại trong hôn lễ, đầu tôi hơi choáng váng.

Cúi đầu nhìn, mình mặc một bộ âu phục, trong túi còn đặt một chiếc nhẫn.

Đây là… hôn lễ của tôi?

Trong lòng tôi dâng lên chút chờ mong bí ẩn.

Nhưng chẳng mấy chốc đã bị người ta đập nát.

“Lát nữa chú rể đón cô dâu, mấy anh em chúng ta phải dốc sức một chút nha!”

… Thì ra chỉ là phù rể.

Tôi có chút buồn bực.

Nhìn xung quanh, tôi nhìn thấy Từ Duyên Duyên trong đoàn phù dâu.

Tốt lắm, cũng không phải là hôn lễ của em.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, dần dần tò mò về thân phận của cô dâu chú rể.

Cô dâu mặc áo cưới trắng tinh, kéo cánh tay chú rể đi ra, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc.

Tôi nhanh chóng nhận ra — Là Giang Nhiễm Nhiễm.

Nhưng chú rể của cô ấy… thế mà không phải là Alan?

Anh em ở bên cạnh liếc nhìn tôi một cách kỳ lạ: “Chị Nhiễm hoàn toàn chưa từng hẹn hò với Alan, không phải Alan đã sớm về nước từ lâu rồi sao?”

Tôi ngớ ra.

Nữ chính với nam chính lại hoàn toàn không có tiếp xúc!

Lẽ nào đây là một “thế giới song song” có kết cục hoàn toàn khác?

Tôi ngơ ngác tham gia lễ thành hôn.

Đứng bên ngoài khách sạn hóng gió biển, không biết nên đi đâu.

Quay đầu lại nhìn tường tận xung quanh, tôi mới phát hiện ra khách sạn ven biển này có chút đặc biệt.

Cách đó không xa là một bãi biển không có ai trông coi.

Ở thế giới của tôi, Giang Nhiễm Nhiễm và Alan đã kết hôn ở khách sạn ven biển này.

Từ Duyên Duyên cũng gieo mình tại bãi biển này.

Khi hai người trong khách sạn cuối cùng cũng thuộc về nhau, ngọt ngào trao nhẫn cho nhau, Từ Duyên Duyên đi một mình hướng về phía biển.

Mãi đến khi nước biển lạnh băng dần dần vượt qua đỉnh đầu em.

Mà khi ấy, tôi đang ở nước ngoài, khờ dại cho rằng em đã nhận được hạnh phúc…

Vào lúc tôi đang đắm chìm trong hồi ức.

Cánh tay của tôi bị người ta kéo lấy.

Cơ thể mềm mại dán vào.

Tôi nhíu mày, vừa muốn đẩy ra.

Nghiêng đầu lại phát hiện ra là Từ Duyên Duyên.

“Em xin lỗi, em đi dặm phấn nên hơi lâu… Nhưng mà bây giờ sửa soạn xong rồi.”

Tôi “Ừm” một tiếng.

Duỗi tay ra rồi cong lại.

Đặt cánh tay của em khoác lên khuỷu tay của tôi.

Ừm, thuận mắt hơn nhiều rồi.

Trai tài gái sắc, xứng thành một đôi.

Trên mặt Từ Duyên Duyên tràn đầy kích động: “Chúng ta xuất phát đi?”

Tôi ngẩn ra: “Hả?”

Từ Duyên Duyên chợt nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh mắt sắc bén: “Không phải anh nói đưa em đi dạo bờ biển sao? Không phải là anh quên rồi chứ?”

“Không.”

Tôi cố giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, chuyển ánh mắt qua lễ phục của em: “Anh chỉ đang nghĩ, bên bờ biển gió lớn, em mặc bộ váy này liệu có bất tiện không? Có muốn thay đồ không?”

Từ Duyên Duyên lúc này mới quay đầu, chu môi lên:

“Không muốn đâu. Chiếc váy này xinh đẹp, hôm nay em muốn mặc chiếc này.”

Tôi không phản bác.

Thản nhiên đánh giá cổ tay của em, trên cổ đeo trang sức có giá trên trời, trong lòng đại khái đã nắm chắc.

Xem ra ở đây, nhà họ Từ không phá sản.

Đại tiểu thư không rơi xuống bụi trần.

Tôi yên tâm rồi.

Để mặc cho Từ Duyên Duyên kéo cánh tay tôi chạy về phía quán hàng nhỏ bên biển.

“Hả! Đây là gì vậy?”

Sau đó nhìn em giả vờ kinh ngạc, lại thuần thục nhận lấy hoa và bong bóng mà chủ quán “tặng” cho em.

Cuối cùng kéo tôi đi vào giữa trái tim được làm từ vỏ sò trên bãi cát.

Lẳng lặng nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương trong túi quần.

Đầu óc tôi sáng tỏ thông suốt.

Trước khi đại não phản ứng được, cơ thể đã thuần thục quỳ một chân trên mặt đất, tựa như đã luyện tập vô số lần.

Tôi đắn đo hồi lâu, không biết nên dùng giọng điệu gì để thay “Thẩm Ký Bạch” của thế giới này nói ra câu đó: “Duyên Duyên, anh…”

Thử nhiều lần cũng không thành công.

Cô gái trước mặt lại không hề mất kiên nhẫn.

Em luôn mỉm cười nhìn tôi, trong mắt chứa sự cổ vũ.

Rõ ràng là cảnh tượng dù trong mộng đẹp cũng không nhìn thấy.

Nhưng trái tim tôi lại đau đớn, không thể kiềm chế được mà nhớ đến Từ Duyên Duyên ở thế giới khác.

Trong tiếng chúc phúc náo nhiệt, em đã đi về phía đáy biển yên lặng tối tăm.

Nước biển lạnh băng tràn qua cổ chân em, lại đến ngực em, từng bước một cướp đi hơi thở của em.

Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, liệu em có cảm nhận được sự cô độc, hy vọng có người có thể ở bên cạnh em hay không…

Giọng nói và tay của tôi bắt đầu run rẩy.

Từ Duyên Duyên trước mặt trở nên mờ mịt: “Em còn chưa khóc mà sao anh đã khóc trước rồi?”

Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cuối cùng vẫn không thể nào nói ra lời cầu hôn đó.

Tôi đứng dậy ôm lấy em, nhắm mắt lại, giọng điệu nghẹn ngào: “Duyên Duyên, cho dù em thích ai, cuối cùng sẽ gả cho ai thì nhất định đều phải hạnh phúc…”

Cô gái trong lòng trợn trừng mắt, đấm một cái vào ngực tôi: “Anh bị bệnh à Thẩm Ký Bạch! Ngoại trừ anh thì em còn muốn gả cho ai nữa? Mãi mới chờ được ngày anh cầu hôn… Nói chung lần này không tính!”

Tôi cuối cùng cũng ý thức được, cô gái hoạt bát đầy sức sống trước mặt tôi hoàn toàn khác với Từ Duyên Duyên trong trí nhớ của tôi.

Có lẽ em có thể nắm tay bạn đời, đi đến kết cục HE nhỉ?

Thế là tôi cười một tiếng, nói bổ sung: “Được, lần sau sẽ cho em một niềm vui bất ngờ.”

Trên đường trở về, Từ Duyên Duyên luôn lẩm bẩm nói hôm nay tôi không bình thường, giống như thay đổi thành người khác vậy.

Tôi cười không nói.

Xem ra trong thế giới này, bọn họ sống vô cùng ngọt ngào.

Như vậy cũng tốt.

Ít nhất tôi biết vẫn còn có thế giới khác.

Trong thế giới này Từ Duyên Duyên sẽ không chết, em sẽ đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Ký Bạch.

Tương lai sau khi ra tù, tôi đi thăm em sẽ không cảm thấy quá lạnh.

Sau khi đưa em về nhà, tôi linh cảm được điều gì đó.

Thế là lại quay về bờ biển.

Nằm trên bãi cát, vừa nhớ lại một ngày kỳ diệu này, khắc sâu nó vào trong linh hồn, vừa cảm nhận linh hồn dần tách ra khỏi cơ thể này.

Trước khi đi, tôi nói một câu xin lỗi với linh hồn khác dần thức tỉnh trong cơ thể.

Xin lỗi đã làm hỏng buổi cầu hôn mà cậu chuẩn bị tỉ mỉ.

Nhưng mà hết cách rồi.

Chuyện cầu hôn này vẫn phải giữ lại cho bản thân quay lại làm đi.

Chúc hai người hạnh phúc.

Bây giờ, tôi phải đi tìm cô gái của tôi rồi.

— HẾT —


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play