Nữ Phụ Ác Độc Muốn Sống Tốt

Chap 3


8 tháng


Tôi nói đây là bệnh cũ, vấn đề không lớn, kiên trì muốn về nhà.

Thẩm Ký Bạch không cố chấp bằng tôi, chỉ có thể xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ, đưa tôi về nhà.

Tôi uống nước ấm và thuốc giảm đau, lại nằm trên giường một lúc, bụng dưới cuối cùng cũng không còn quặn đau nữa.

Nhưng thuốc giảm đau chỉ có thể ngăn được cơn đau sinh lý, không xua tan được sự lo lắng trong lòng.

Tôi hít sâu một hơi, đè nén chút khó chịu đó trong lòng.

Đi giày xuống giường, tìm được Thẩm Ký Bạch trong phòng sách.

Thẩm Ký Bạch ngồi ở vị trí mà bình thường cậu ấy dạy kèm cho tôi, tay cầm quyền sách.

Nhìn thấy tôi, cậu để sách xuống rồi ngẩng đầu lên: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Tôi làm dấu OK với cậu ấy, cười đến mức không kim không phổi: “Không sao, uống thuốc là ổn rồi.”

Thẩm Ký Bạch nhìn dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng của tôi thì “Ồ” một tiếng không rõ ý tứ, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Tôi nghi ngờ ngồi ở đối diện cậu ấy, đang muốn hỏi cậu ấy làm trò gì.

Kết quả Thẩm Ký Bạch chỉ vào quyển sách mở ra trên bàn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tập sách Toán học Olympic?”

Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng.

Nguy rồi, tối hôm qua làm đề xong quên cất.

Thẩm Ký Bạch nghiền ngẫm.

“Bình thường thì để tôi dạy đề cơ bản, kết quả ở sau lưng lại tự mình làm đề Olympic… Chẳng trách lần này cậu có thể thi Toán được hạng nhất, hóa ra là đang lén lút cày.”

Tôi xấu hổ cười cười với cậu ấy.

Sau đó dùng thế sét như chớp mà rút sách về, ném vào trong tủ sách bên cạnh rồi đóng cửa lại.

Nghiêng đầu sang, tôi nghiêm túc bắt đầu chống chế: “Cậu nhìn lầm rồi, đó chỉ là một quyển sách bình thường lại cơ bản thôi.”

Thẩm Ký Bạch tức giận mà cười lên.

Cậu ấy hít sâu một hơi, bắt đầu nói:

“Cậu nói cậu học Toán không tốt, mời tôi làm gia sư.”

“Cậu nói kiến thức nền của cậu không tốt, bảo tôi dạy hết lần này đến lần khác.”

“Kết quả vừa thi đã được hạng nhất, sau lưng thì làm đề Olympic…”

Thẩm Ký Bạch cười lạnh: “Từ Duyên Duyên, cậu đùa giỡn tôi à? Thấy tôi giảng một đề mười lần thú vị lắm sao?”

Đầu tôi lắc như trống bỏi, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ chân thành tha thiết: “Không có không có! Trước kia tôi vốn đã dốt đặc cán mai, sau khi nghe cậu giảng kiến thức cơ bản mới cảm thấy mình hiểu ra, muốn thử thách đề Olympic một chút, kết quả là không cẩn thận thử thách thành công…”

Thẩm Ký Bạch ha một tiếng: “Sao tôi không biết tôi lợi hại thế, còn có thể thay cả não cho cậu?”

Tôi: “...”

Xem cái bản lĩnh mồm mép này, hay là cậu làm nữ phụ ác độc này đi.

Đáng tiếc Thẩm Ký Bạch không hiểu nỗi khổ tâm của tôi khi liều mạng muốn thay đổi cốt truyện.

Cậu ấy chỉ cho rằng tôi lừa gạt cậu ấy.

Còn nói cậu ấy vô cùng bận rộn, sau này không có thời gian chơi với tôi nữa.

Sau khi nói lời hung ác rằng sau này sẽ không đến dạy kèm cho tôi nữa, cậu ấy rời đi mà không quay đầu lại.

Để lại một mình tôi ngồi tại chỗ phiền muộn.

Ôi, sao muốn đưa tiền cho người ta lại khó như vậy?

Hay là cứ mặc kệ chấp nhận số phận đi.

Ai mà thèm quan tâm nữ phụ độc ác, nam phụ gì chứ, mọi người cùng tiêu tùng hết đi!

Nhiệm vụ chó má này ai muốn làm thì làm đi!

,,,

Sáng hôm sau, trên mặt tôi mang nụ cười mà xuất hiện ở trường học.

Không có gì, chỉ là nghĩ đến tài sản mấy số không đếm không hết của bố mẹ tôi thôi.

Ồ, không sao, chỉ cần nhà tôi không phá sản, tôi làm những việc này chính là đáng giá.

Tôi động viên chính mình, đã nghĩ ra một trăm lẻ tám cách xin Thẩm Ký Bạch tha thứ.

Không ngờ rằng ngày hôm nay Thẩm Ký Bạch hoàn toàn không đến.

Tôi: ?

Thằng nhóc này.

Trốn tôi đúng không?

Sau ba ngày liên tục cậu ấy không đến, tôi cân nhắc thấy điều bất thường.

Chẳng lẽ là thật sự có việc bận?

Lúc đi đến văn phòng giáo viên, tôi tùy tiện nhắc đến.

Thầy chỉ nói trong nhà cậu ấy có việc nên xin nghỉ một khoảng thời gian, nguyên nhân cụ thể thì không rõ lắm.

Sau đó tôi không giữ được bình tĩnh nữa, tan học xong mà đi thẳng đến nhà bà nội gõ cửa, kết quả là trong nhà không có ai.

Tôi mờ mịt.

Thế nhưng Thẩm Ký Bạch không có điện thoại, tôi muốn liên lạc cũng không liên lạc được.

Vào lúc tôi đang vò đầu bứt tai, gấp đến độ suýt nữa báo cảnh sát thì Thẩm Ký Bạch cuối cùng cũng quay lại trường…

Lúc đó tôi đang ngồi tại chỗ làm đề, chợt nghe thấy bạn học bên cạnh nói nhìn thấy Thẩm Ký Bạch quay lại, đang ở trong văn phòng giáo viên.

Tôi vội vàng đặt bút xuống rồi xông ra ngoài.

Trong lòng đang tính toán xem nên đấm cậu ấy ở góc nào, chẳng nói chẳng rằng mà chơi trò mất tích.

Kết quả là vừa rẽ ngoặt đã thấy cậu ấy đang đi sóng vai với một cô gái, cười cười nói nói.

Tôi lập tức ngây ngẩn cả người.

Ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh Thẩm Ký Bạch: Nữ chính, Giang Nhiễm Nhiễm.

Hai người trò chuyện vui vẻ, xem ra rất quen thuộc.

Cực giống như dáng vẻ sau này bọn họ cùng nhau mở công ty, đang cùng nhau bàn bạc chuyện công ty.

Tôi mơ hồ nghe thấy Thẩm Ký Bạch nói “Mấy ngày nay may mà có cậu giúp đỡ”, “Chi bằng sau này tôi mời cậu ăn bữa cơm”.

Nữ chính gật đầu đồng ý.

Hóa ra, cậu ấy “mất tích” nhiều ngày như vậy là ở cùng với nữ chính.

Khóe miệng tôi đắng nghét.

Không ngờ cố gắng thời gian dài như vậy vẫn không thể nào ngăn cản cậu ấy và nữ chính tiếp xúc với nhau.

Tôi cúi đầu, yên lặng thu lại bước chân, ngơ ngác đi về.

Kết quả bất ngờ va vào một người ở trên hành lang —

Giấy trắng mà đối phương ôm trong lòng rơi lả tả trên mặt đất.

Mà tôi thì xoa cái mũi bị đụng đau, miễn cưỡng nén nước mắt trong hốc mắt chua xót.

Vừa điên cuồng xin lỗi vừa nhanh chóng cúi người, muốn giúp đỡ nhặt lại tài liệu rải rác trên mặt đất.

Kết quả lại được người ta ga lăng đỡ dậy.

“Không sao, thưa cô, tôi tự mình nhặt là được.”

Giọng nói của đối phương ấm áp trầm thấp, chỉ là giọng điệu hơi kỳ lạ, dáng vẻ như không quen nói tiếng Trung.

Tôi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra người bị va vào là một chàng trai tóc màu cây đay.

Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu, giống như người nước ngoài.

Hình như còn có sự quen mắt khó hiểu….

Mà trong lúc tôi đang sửng sốt, cậu ta đã nhặt giấy lên sắp xếp lại rồi cười với tôi: “Xin chào, tôi là học sinh chuyển trường mới tới.”

“Cậu có thể gọi tôi là Alan.”

A… Alan?

Đồng tử của tôi chấn động.

Nam chính trong truyện?!

*

Nam chính trong truyện — Alan, từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, là con lai.

Vẻ ngoài anh tuấn, làm người ga lăng, lúc nào cũng rất được các cô gái chào đón.

Nhưng cũng vì tính cách cậu ta không quyết đoán, dung túng cho người bạn gái cũ là tôi đây nên mới có thể khiến mâu thuẫn giữa cậu ta và nữ chính ngày càng nhiều.

Dựa theo tuyến cốt truyện gốc, lúc này Alan vốn nên học ở nước ngoài, bây giờ lại về nước sớm…

Tôi ngơ ngác quay về chỗ ngồi, trong đầu toàn là đoạn đối thoại vừa rồi với nam chính —

Tôi hỏi Alan vì sao lại đột nhiên về nước.

Alan nhún vai với tôi: “Trường học nước ngoài nhàm chán quá, không có người và việc gì thú vị, cho nên tôi muốn về nước thử xem.”

Không có người và việc gì thú vị…

Ý là không có người bạn gái cũ là tôi đây sao?

Tôi cứng ngắc gật đầu.

Chỉ cảm thấy xui xẻo.

Trong nước có nhiều trường như vậy, lại trùng hợp chuyển tới trường của bọn tôi?

Xem ra cốt truyện cưỡng ép lôi kéo thì cũng phải khiến mấy nhân vật chính và phụ bọn tôi ở cùng nhau.

Tôi giật khóe miệng.

Ở bên cạnh, Thẩm Ký Bạch cuối cùng cũng quay về.

Đang thu dọn đồ đạc.

Tôi tạm thời gác chuyện của nam chính qua một bên, giả bộ như tò mò, tìm hiểu tình hình từ Thẩm Ký Bạch: “Quay về rồi à? Sao xin nghỉ nhiều ngày vậy?”

Thẩm Ký Bạch lẩn tránh trả lời: “Gần đây trong nhà có chút việc, quay lại đây lấy mấy quyển sách trước.”

Tôi lập tức để sáng xuống, hai mắt sáng lên: “Có việc gì mà tôi có thể giúp được không?”

Thẩm Ký Bạch đang thu dọn đồ đạc thuận miệng đáp “Không cần”. Dừng lại một chút, cậu ấy lại bồi thêm một câu: “Không có gì, cậu ở trường cố gắng học hành đi.”

Đôi mắt tôi lập tức tối đi.

“Ồ” một tiếng, đổi phương hướng hỏi.

Tôi lật sách, giống như vô ý: “Ban nãy trông thấy cậu và lớp trưởng ở trên hành lang nói chuyện phiếm, nói chuyện gì vậy? Gần đây lại có hoạt động tập thể gì sao?”

Thẩm Ký Bạch bỏ sách vào cặp, thuận miệng đáp: “Không phải, gần đây Giang Nhiễm Nhiễm đã giúp tôi một việc lớn.”

Giúp việc lớn…

Góc sách bị tôi bóp ra nếp nhăn.

Không ngờ tôi ngàn phòng vạn phòng, thành công ngăn chặn cốt truyện nữ chính giúp đỡ Thẩm Ký Bạch, đến cuối cùng nữ chính vẫn trở thành ân nhân của nam phụ.

Lẽ nào mặc kệ hết sự nỗ lực trong mấy tháng này của tôi sao?

Tôi vừa muốn tiếp tục truy hỏi.

Nhưng Thẩm Ký Bạch lại không chịu nói thêm gì nữa, ngược lại đuổi tôi đi học bài.

Nhưng khi nhắc tới nữ chính, sự thoải mái và cảm kích trong giọng nói của cậu ấy là không che giấu được.

Đồng thời giọng điệu né tránh của cậu ấy, không muốn để người bạn từ nhỏ là tôi đây giúp đỡ, lại thản nhiên chấp nhận sự giúp đỡ của nữ chính.

Tôi nghĩ mãi mà không rõ.

Chợt nhớ tới vở ghi chép tôi cất trong hộc bàn.

Tôi hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng rồi lấy vở ghi chép ra, ra vẻ thoải mái: “Mấy ngày nay tôi vì chép bài mà chưa bao giờ nghe giảng nghiêm túc đến vậy, còn không mau cảm ơn tôi đi?”

Thẩm Ký Bạch ngẩn người như trong dự đoán của tôi.

Chỉ là biểu cảm lại có chút kinh ngạc.

Cúi đầu nhìn quyển vở ghi chép đang mở ra trên bàn mình.

Tôi nhìn thuận theo ánh mắt của cậu ấy, nhìn thấy một quyển vở ghi chép bìa xanh.

Chữ viết trên vở bìa xanh tinh tế sạch sẽ, có loại mỹ cảm không nói ra được, vừa nhìn là biết vở ghi chép của con gái.

Cộng thêm chữ đẹp đến mức lần nào cũng được giáo viên khen ngợi…

Tôi lập tức phản ứng lại được.

Chắc là vở ghi chép của nữ chính Giang Nhiễm Nhiễm.

Quan hệ của hai người họ đã tốt đến mức này rồi sao?

Tôi lúng túng thu tay lại, trong lòng có sự mất mát không nói ra được: “Nếu cậu đã mượn được thì thôi —”

Không ngờ rằng Thẩm Ký Bạch lại nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cổ tay tôi, không để tôi cất vở đi.

Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc: “Không, tôi cực kỳ cần vở ghi chép này của cậu.”

Trong ánh mắt nghi ngờ của tôi, cậu ấy dừng lại một chút rồi nghiêm mặt nói: “Dù sao thêm một vở ghi chép cũng là thêm một phần tham khảo mà.”

Sau đó, không đợi tôi phản ứng lại, ngón tay đều đặn có lực đã nắm chặt quyển vở, thoải mái cướp lấy nó từ tay tôi: “Cảm ơn.”

Sau khi cầm vở ghi chép, Thẩm Ký Bạch nhanh chóng buông lỏng tay, hài lòng nhét vở vào trong cặp: “Tôi biết cậu không có thói quen ghi chép lại nên mới mượn của lớp trưởng.”

“... Ồ.”

Tôi sững sờ thu lại bàn tay trống không.

Trên cổ tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ lòng bàn tay của Thẩm Ký Bạch.

Tôi chậm chạp phản ứng lại.

Đột nhiên tai nóng đỏ lên.

Chỉ có thể vùi đầu vào sách giả làm đà điểu.

Thỉnh thoảng nhân lúc Thẩm Ký Bạch không chú ý mà nhìn lén một chút.

Yên lặng nhìn cậu ấy dọn dẹp đồ, kéo khóa cặp sách, tạm biệt tôi: “Gần đây trong nhà hơi nhiều việc, có thể sẽ không đến trường được.”

Tôi “Ừm” hai tiếng.

Vẫn còn đắm chìm trong chuyện vừa rồi mà không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

Mãi đến khi Thẩm Ký Bạch đi xa, tôi mới hít sâu một hơi, lại ngồi thẳng người lên, trong lòng hơi hối hận.

Vừa nãy có cơ hội tốt như vậy mà tôi không bắt lấy, chỉ lo thẹn thùng.

Bây giờ người ta đã đi rồi, không có cách nào hỏi xem cậu ấy bận gì nữa.

Hết cách rồi.

Tôi chỉ có thể ổn định lại nhịp tim và sự rung động, cầm bút làm bài trước…

Đến buổi tối.

Trước khi tan học, chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng nhớ đến lời hứa chọn chỗ ngồi theo thành tích.

Tôi dọn dẹp bàn học, trong lòng có chút tiếc nuối.

Đáng tiếc Thẩm Ký Bạch không ở đây.

Nếu không thì vẫn có thể giải thích với cậu ấy rằng tôi không cố ý đùa giỡn cậu ấy, chỉ là muốn thi tốt một chút, tiếp tục làm bạn cùng bàn với cậu ấy mà thôi.

Có điều cũng may là Thẩm Ký Bạch không có ở đây, không có cách nào chọn chỗ ngồi được.

Nhưng thầy đã nói sẽ giữ lại vị trí của cậu ấy không thay đổi.

Tôi lấy lệ mà dọn dẹp mặt bàn, trong lòng suy nghĩ một lát nữa sẽ chọn chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Ký Bạch.

Cho nên sách trong hộc bàn không hề bị động vào, tôi cầm hai quyển sách tượng trưng, đi ra bên ngoài xếp hàng chờ chọn chỗ ngồi.

Không ngờ rằng khi đến lượt tôi, tôi ôm sách trong ngực, đang muốn đi đến hàng cuối cùng thì bị chủ nhiệm lớp ngăn cản.

Thầy ấy cười với tôi, nghiêng người sang để lộ ra Alan đi theo sau lưng thầy ấy.

“Tiếng Anh của Duyên Duyên tốt như vậy, tiếng Trung của bạn Alan không lưu loát, có chướng ngại khi giao tiếp với các bạn khác, chi bằng hai đứa làm bạn cùng bàn đi.”

Tôi vừa muốn từ chối.

Kết quả chủ nhiệm lớp nói một câu “Alan vừa về nước, Duyên Duyên là một trong số không nhiều người có thể giao tiếp lưu loát với Alan, xem như là giúp đỡ bạn mới đi”, đã hoàn toàn chặt đứt khả năng từ chối của tôi.

Thế là tôi bị ép ôm sách, dọn khỏi chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Ký Bạch, đi đến bên cạnh Alan.

Tôi hít sâu một hơi.

Là cảm giác số mệnh đáng chết giữa nam chính và “Bạn gái mối tình đầu” sao?

Mặc dù “bạn cùng bàn mới” Alan khách sáo lễ độ, thậm chí còn chủ động muốn giúp tôi dọn dẹp bàn học.

Nhưng tôi vẫn không vui nổi.

Sau khi từ chối Alan, tôi một mình im lặng thu dọn đồ đạc.

Alan lại tìm cách muốn bắt chuyện với tôi.

Cậu ta hỏi tên tiếng Anh của tôi, tôi thuận miệng bịa ra một cái tên.

Nói xong thì dừng lại một chút, trong lòng tràn đầy ý tứ sâu xa mà chỉ về phía nữ chính: “Đó là lớp trưởng của chúng ta, tên tiếng Anh là Qiong, có vấn đề gì thì có thể giao lưu với lớp trưởng.”

Trong lòng tôi ôm chút chờ mong bí mật, hy vọng có thể nhân cơ hội này tác hợp cho nam nữ chính.

Kết quả là Alan chỉ lịch sự nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt lại, không hề biểu hiện ra sự tò mò đối với nữ chính.

Trái lại cậu ta nhanh chóng nghiêng đầu, muốn tiếp tục bắt chuyện với tôi.

Tôi…

Tôi nhụt chí thu tay lại.

Đáp lời câu được câu không.

Cũng may hình như Alan đã nhận ra sự lạnh nhạt của tôi.

Biết điều ngậm miệng lại, không quấy rầy tôi nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play