Nữ Phụ Ác Độc Muốn Sống Tốt

Chap 2


8 tháng


Đợi đến sau khi Thẩm Ký Bạch đã giảng cùng một đề đến lần thứ mười, tôi nhìn đồng hồ, lúc này mới bất đắc dĩ gật đầu.

Đến giờ ăn trưa rồi, còn giả vờ không hiểu nữa thì nói không chừng sẽ làm người ta bực mình mất.

Thẩm Ký Bạch như trút được gánh nặng, hít một hơi thật sâu, xoa lông mày: “Hôm nay đến đây thôi.”

Tôi không phản bác, chống cằm, cười nhẹ nhàng nhìn cậu ấy: “Thầy Thẩm, má Lý xin nghỉ rồi, bữa trưa chúng ta ăn gì đây?”

Thẩm Ký Bạch đang dọn đồ cũng không ngẩng đầu lên: “Cô Từ có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, ăn một bữa trưa cũng không có phải việc gì khó. Tôi còn có việc, đi trước đây.”

“Này — chờ đã!”

Tôi đứng dậy ngăn cậu ấy lại, lớn tiếng ồn ào:

“Trước đó rõ ràng đã nói rồi, nếu như học kèm thời gian dài thì bữa trưa phải ăn cùng nhau! Kết quả bây giờ má Lý không có ở đây, cậu liền muốn bỏ tôi lại, cậu được đó Thẩm Ký Bạch!”

Tôi chống nạnh.

Khí thế hùng hổ, cây ngay không sợ chết đứng.

Gân xanh trên trán Thẩm Ký Bạch nhảy lên.

Lúc trước quả thật đã nói, nếu Thẩm Ký Bạch dạy kèm tôi trong thời gian dài, vậy thì đến giờ cơm sẽ được bao ăn.

Mặc dù cậu ấy cũng chưa từng ăn ở nhà tôi lần nào.

Nhưng không hề ảnh hưởng đến việc hiện tại tôi dõng dạc muốn “ăn vạ” cậu ấy.

Thẩm Ký Bạch khẽ ha một tiếng: “Tôi nói sai rồi, cô Từ không phải mặt dày, mà là hoàn toàn không cần mặt mũi.”

Kiểu công kích ngôn ngữ ở mức độ này căn bản sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến tôi, tôi biết nghe lời phải mà tiếp lời: “Cảm ơn đã khích lệ.”

Thẩm Ký Bạch nghẹn lời, hoàn toàn im lặng, đeo cặp sách cúi đầu đi ra ngoài.

Mà tôi thì đi theo sau cậu ấy giống như cái đuôi nhỏ.

Vì khuyên tôi rút lui, Thẩm Ký Bạch dẫn tôi đi thẳng đến trạm xe buýt.

“Cô Từ chắc là vẫn nhớ chuyện năm đó nhà tôi phá sản nhỉ? Bây giờ tôi không có tiền mời cô Từ đi taxi đâu.”

Tôi mở miệng là nói:

“Không sao, gần đây tôi say xe, chỉ thích ngồi xe buýt.”

Thẩm Ký Bạch nhíu mày, vừa muốn lên tiếng.

Tôi nhìn thấy xe buýt chậm rãi vào trạm thì ánh mắt sáng lên: “Xe tới rồi!”

Thậm chí còn chen lên xe buýt trước Thẩm Ký Bạch một bước, vô cùng thành thạo mà chiếm hai chỗ ngồi, gọi Thẩm Ký Bạch tới: “Nhanh tới đây, ở đây có chỗ ngồi nè!”

Thẩm Ký Bạch vừa lên xe, vẻ mặt đột nhiên trở nên phức tạp: “Cậu thật sự từng ngồi xe buýt à?”

Tôi theo bản năng mà muốn gật đầu.

Vì trong giấc mơ tương lai đó, sau khi nhà tôi phá sản, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Cuối cùng không dây dưa với nam chính nữa, quay đầu gánh vác gia đình.. Vì cha mẹ, mỗi buổi sáng tôi đều chen chúc trên xe buýt, cùng một đám cụ bà đi chợ cướp đồ ăn tươi rẻ…

Giấc mơ vô cùng chân thực, mọi thứ đều giống như mình tự trải qua vậy.

Tôi phản ứng mất một lúc mới ý thức được.

Bây giờ mình vẫn là con gái nhà giàu Từ Duyên Duyên.

Thế là tôi cười: “Ở trong mơ từng ngồi qua.”

Thẩm Ký Bạch giật giật khóe miệng, lại quay đầu đi, dáng vẻ không muốn để ý đến tôi nữa.

Cả đoạn đường không nói không rằng.

Sau đó tôi buồn ngủ, được Thẩm Ký Bạch gọi dậy.

Mở mắt ra, mơ mơ màng màng đi theo cậu ấy xuống xe, nhìn thấy khu trung tâm thương mại phồn hoa trước mặt, tôi đột nhiên tỉnh táo lại.

Chuyện gì vậy?

Không phải trong truyện nói, sau khi nhà Thẩm Ký Bạch phá sản, cậu đi theo bà nội ở trong khu nhà cũ kỹ đổ nát sao?

Thẩm Ký Bạch chậm rãi mở miệng: “Chúng ta ngồi lộn xe rồi.”

Tôi: ?

Ánh mắt cậu ấy lành lạnh: “Là ai ban nãy không nhìn mà đã chạy lên xe?”

Tôi: …

Không phải vì sợ cậu đuổi tôi đi à?

Tôi xấu hổ cười cười.

Thẩm Ký Bạch hắng giọng nói: “Đúng lúc ở đây nhiều quán ăn, cậu tùy tiện tìm quán nào đó ăn rồi bắt xe về đi, tôi đi trước.”

!!!

Tôi chạy ra ngoài dưới trời nắng nóng thế này là vì một bữa cơm sao?

Tôi vội vàng kéo cánh tay Thẩm Ký Bạch lại: “Không được! Cậu kéo theo tôi ngồi lộn xe, nhất định phải chịu trách nhiệm đưa tôi về!”

Ánh mắt Thẩm Ký Bạch nhìn tôi viết đầy chữ “Cậu đừng có hoang đường quá”.

Cậu ấy hít sâu một hơi, nhường một bước: “Cậu muốn đi theo tôi cũng được, dù sao buổi chiều vẫn phải về nhà cậu dạy kèm. Nhưng cậu nghĩ cho kỹ, cơm nhà tôi không có ngon bằng dì mà bố cậu mời về nấu cho cậu đâu.”

Tôi nghiêng đầu, nghiêm túc suy tư một chút.

Nhìn thấy một cửa hàng đồ nấu sẵn ở cách đó không xa, tôi vỗ vỗ bả vai Thẩm Ký Bạch: “Cậu chờ tôi một chút!”

Nói xong, tôi xông vào cửa hàng đó càn quét một trận, mang theo túi lớn túi nhỏ đi ra, gọi Thẩm Ký Bạch: “Tôi cầm không nổi, cậu mau tới giúp tôi đi!”

Thẩm Ký Bạch không nhúc nhích.

Nhìn chằm chằm vào từng hộp cơm trong tay tôi, mí mắt cậu ấy giật một cái.

Trong giọng nói cũng mang theo mấy phần trào phúng: “Nếu như cô Từ không quen thì cứ trực tiếp ở quán cơm chỗ này gọi mấy món ăn, hoặc là xách những thứ này về nhà ăn đi, cũng tránh cho chúng tôi chiêu đãi không chu đáo.”

Tôi xách đồ nặng trĩu, không có kiên nhẫn mà liếc mắt: “Cậu đang nói bậy gì vậy! Cậu lại không nói trước với bà nội, tôi không mua những thứ này thì cơm bà nội làm có thể đủ cho ba người chúng ta ăn à?”

Thẩm Ký Bạch nghẹn lời.

Thật lâu sau, cậu ấy hơi khó chịu mà đáp một tiếng “Ồ”: “Thì ra là cậu nghĩ như vậy.”

Tôi không nhịn nổi nữa.

Trực tiếp nhét đồ vào tay cậu ấy, xoa cánh tay đau mỏi: “Đứng nói chuyện không biết đau eo! Còn không mau xách đồ đi, nặng chết tôi rồi!”

*

Có lẽ là vì đã trải nghiệm cuộc sống sau khi phá sản ở trong mơ.

Tôi nhìn nhà tập thể dơ dáy bẩn thỉu cũ nát trước mặt, trong lòng không hề có gợn sóng nào.

Ngược lại lúc leo cầu thang, tôi còn vênh váo tự đắc mà bảo Thẩm Ký Bạch đang xách đồ nhanh nhẹn lên một chút, tôi vội ăn cơm…

Trên bàn ăn, tôi và bà nội cười cười nói nói, Thẩm Ký Bạch im lặng cúi đầu khẩy cơm.

Trước khi đi, bà nội vô cùng lưu luyến mà kéo tay tôi, sờ lên mặt tôi: “Duyên Duyên à, nhiều năm như vậy không gặp, cháu vẫn làm người ta thương yêu giống như khi còn bé vậy… Sau này có thời gian thì thường đến nhé, bà nội làm cánh gà Coca Cola cho cháu ăn.”

Vành mắt tôi chua xót, đáp một tiếng được.

Có lẽ là vì ở trên bàn ăn cùng bà nội nói đến rất nhiều chuyện lúc trước, trên đường về nhà, bầu không khí có chút nặng nề.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi vẫn bất chấp khó khăn mà mở miệng: “Thật ra năm đó, tôi không phải cố ý muốn sỉ nhục cậu đâu, tôi tưởng là —”

Thẩm Ký Bạch chợt mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn: “Tưởng là tôi đi vay tiền đúng không?”

“Hả?” Không ngờ rằng Thẩm Ký Bạch thoáng cái đã đoán đúng, tôi hơi ngẩn ra, lúng túng gật đầu: “Ha ha ha, hiểu lầm thôi.”

Thẩm Ký Bạch nghiến răng nghiến lợi: “Từ Duyên Duyên, cậu thật là lòng dạ độc ác.”

Tôi chột dạ nhìn sang nơi khác, lúng túng mở miệng: “Không phải là vì chú Thẩm vừa tới mượn tiền à, tôi tưởng là…”

“Gì cơ?!”

Thẩm Ký Bạch nhíu chặt mày: “Ông ta còn mượn tiền nhà cậu à?”

Tôi gật đầu.

Thẩm Ký Bạch hít sâu một hơi.

Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói trở nên khàn khàn: “Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ trả lại tiền.”

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nhìn Thẩm Ký Bạch: “Thẩm Ký Bạch, số tiền đó có trả hay không cũng không sao cả, nhưng cậu có thể đồng ý với tôi, sau này đừng vì người khác mà ra tay với công ty của bố tôi không?”

Trên mặt Thẩm Ký Bạch tràn đầy vẻ khó hiểu, cậu ấy dở khóc dở cười: “Tôi có thể làm gì được với công ty của chú Bạch chứ? Coi trọng tôi đến thế à?”

Cậu có thể mà.

Tôi lặng lẽ nói trong lòng.

Dù sao thì ở trong giấc mơ đó, chính là cậu của tương lai bất bình thay cho nữ chính, hủy hoại công ty của bố tôi.

Cho nên để tiện tiếp tục làm bạn cùng bàn với Thẩm Ký Bạch, ngăn cản cậu ấy tiếp xúc với nữ chính, sau khi thầy giáo thi giữa kỳ xong sẽ chọn chỗ ngồi theo tổng xếp hạng thành tích.

Tôi do dự niết cây bút, không còn lười biết nữa mà nghiêm túc làm hết bài tập của từng môn.

Nhưng không ngờ rằng phát huy quá tốt nên thất bại…

*

Sau khi có thành tích, một đống học sinh vây quanh trước bảng điểm được dán trên tường phòng học.

Tôi nằm sấp trên bàn, lười đi chen chúc với người khác.

Dù sao Thẩm Ký Bạch cũng là “Gia sư” của tôi, nhất định cậu ấy cũng muốn kiểm nghiệm “thành quả dạy học” của mình, chắc chắn sẽ xem giúp tôi.

Có điều lúc này nhiều người, Thẩm Ký Bạch nhíu mày đứng bên cạnh, tạm thời không chen vào trong.

Học sinh vây thành một vòng vừa xem vừa thảo luận với nhau.

“Sao lần này môn Toán khó thế!”

“Đúng vậy!”

“Nghe nói thầy Toán vì để chúng ta kiềm chế lại mà lo học hành nên cố ý ra đề khó, còn mấy đề bài nữa, hu hu, tớ hoàn toàn chưa làm xong!”

“Chưa làm xong +1.”

“Chưa làm xong +n.”

“...”

Học sinh đứng ở trước “có lợi thế” rất “hào phóng”, lúc xem vẫn không quên “thông báo theo thời gian thực” với bạn học ở phía sau.

“... Lần này người thi được hạng nhất môn Toán… được 140 điểm!”

Những bạn học ở phía sau không nhìn thấy được hoảng sợ nói: “Ai vậy? Lợi hại thế!”

“Không phải vẫn là anh Thẩm chứ?”

“...”

Chàng trai đứng ở phía trước nâng cặp kính, cố gắng nhìn chằm chằm vào phiếu điểm dày đặc chữ mà chữ lại nhỏ: “Anh Thẩm… Lần này thi được 136.”

“Woa, cũng lợi hại quá!”

“Tớ có thể thi được một nửa điểm của anh Thẩm là đã thỏa mãn rồi!”

“Trời ạ, đầu óc của học sinh giỏi phát triển như thế nào vậy?”

“Người đứng nhất là ai vậy? Nhanh! Mau nhìn xem! Là ai mà còn lợi hại hơn anh Thẩm vậy?”

“...”

Nghe thấy sau đó hoặc là tiếng kêu rên hoặc là tiếng thảo luận, tôi ngước mắt lên cũng có chút tò mò thành tích của mình.

Nhưng bụng dưới đau quặn từng cơn, đau đến mức tôi không muốn động đậy, ngay cả sau đó người ta nói gì cũng không nghe được nữa.

Chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Thẩm Ký Bạch.

Một lúc sau, số người vây trước bảng điểm đã giảm đi không ít, nhưng tôi đau bụng đến mức không đứng dậy nổi.

Vào lúc tôi đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, trước mắt hiện ra đom đóm, tôi mơ hồ nhìn thấy Thẩm Ký Bạch không có biểu cảm gì đi về phía tôi.

“Từ Duyên Duyên có phải cậu đang đùa tôi không?”

“Gì cơ?”

Tôi ráng chống đỡ ngẩng đầu, yếu ớt đáp một tiếng,  không nghe rõ cậu ấy nói gì.

“Cậu thi hạng…”

Thẩm Ký Bạch cắn răng nghiến lợi nói được một nửa, nhận ra sự bất thường của tôi thì sắc mặt thay đổi.

“Cậu sao vậy?!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play