Nữ Phụ Ác Độc Muốn Sống Tốt

Chap 1


8 tháng


Tôi thân làm nữ phụ độc ác trong truyện ngược, đã thức tỉnh.

Sau một giấc mơ dài, ý thức được mình là nữ phụ độc ác trong một quyển tiểu thuyết, chỉ có giúp nam nữ chính tu thành chánh quả thì mới có thể thay đổi vận mệnh.

Thế là tôi để mắt tới nam phụ trà xanh tâm cơ trong truyện gốc, Thẩm Ký Bạch.

Trong truyện, nhà Thẩm Ký Bạch nghèo khổ.

Thân làm lớp trưởng, sau khi nữ chính biết được thì đã bảo bố mẹ mình bỏ tiền ra giúp đỡ Thẩm Ký Bạch.

Tiếng Anh của Thẩm Ký Bạch không tốt, nữ chính thỉnh thoảng rảnh rỗi còn có thể thuận tay giúp đỡ Thẩm Ký Bạch không có tiền mời gia sư luyện tiếng Anh.

Không ngờ rằng có lòng tốt như vậy, cuối cùng lại “Dẫn sói vào nhà”.

Sau khi nam nữ chính đính hôn, Thẩm Ký Bạch không hề chán nản rời sân, ở nơi xa yên lặng chúc phúc bảo vệ nữ chính giống như nam phụ thâm tình trong tiểu thuyết bình thường.

Ngược lại, cậu ấy lựa chọn châm ngòi ly gián.

Rất nhiều hiểu lầm giữa nam nữ chính đều do cậu ấy mà ra.

Vốn dĩ mấy chục chương là có thể kể xong câu chuyện, bởi vì cậu ấy, cùng với bạn gái cũ của nam chính ác độc lại có tiền, là tôi đây, cứ thế kéo dài câu chuyện ra hai ba trăm chương.

Sau khi thức tỉnh, vì thoát khỏi vận mệnh bi thảm của nữ phụ ác độc, tôi nhất định phải nghĩ cách giúp nữ chính thu hút cậu ta.

*

Trong sách, tôi và Thẩm Ký Bạch chưa bao giờ chạm mặt.

Nhưng lại vô cùng ăn ý.

Một người dây dưa với nam chính, một người dây dưa với nữ chính.

Cuối cùng đều không có kết cục tốt.

May mà tôi thức tỉnh sớm.

Nữ chính chưa giúp đỡ Thẩm Ký Bạch, hai người vẫn chưa quen thân với nhau.

Nam chính đi học ở nước ngoài, mấy năm sau mới về nước.

Mà tôi thì sắp theo bố mẹ ra nước ngoài, tình cờ gặp nam chính ở trường học tại nước ngoài, trở thành bạn gái mối tình đầu của cậu ta.

Nhưng bây giờ, tôi không có ý định đi theo quỹ đạo của sách gốc nữa.

Sau khi tiễn bố mẹ lên máy bay, tôi quả quyết làm thủ tục chuyển trường.

Ôm một chồng sách thật dày, đi theo sau lưng giáo viên vào phòng học.

Thông qua phiếu điểm và sơ đồ chỗ ngồi dán bên ngoài phòng học.

Tôi liếc mắt đã khóa chặt Thẩm Ký Bạch ngồi ở hàng cuối cùng.

Chỉ vào vị trí trống bên cạnh cậu ấy: “Thưa thầy, đó chính là bạn học Thẩm Ký Bạch lần trước thi Toán được hạng nhất đúng không ạ? Em học lệch một Toán, chi bằng ngồi bên cạnh bạn học Thẩm đi ạ.”

Sau khi thức tỉnh, tôi đã nghiêm túc suy tư.

Nếu như muốn tác hợp nam nữ chính, “Bạn gái mối tình đầu” là tôi đây rất không cần phải ra nước ngoài gặp gỡ nam chính.

Ngoài ra, tôi còn phải nghĩ cách ngăn cản Thẩm Ký Bạch gây trở ngại đến sự phát triển tình cảm của nam nữ chính.

Thế là, tôi quyết định ở lại trong nước.

Dự định cắt đứt khả năng Thẩm Ký Bạch cản trở tình cảm của nam nữ chính từ gốc rễ: Chỉ cần có thể nghĩ cách làm giảm sự tiếp xúc của Thẩm Ký Bạch và nữ chính, phòng ngừa cậu ấy thích nữ chính thì đương nhiên sẽ không có chuyện sau này.

Không phải chỉ là thiếu tiền thôi sao?

Thân làm thiên kim nhà giàu, tôi có nhiều lắm!

*

Lúc tôi ôm sách đi đến hàng cuối cùng.

Thẩm Ký Bạch đang nằm sấp trên bàn ngủ bù.

Trong truyện, nếu không có nữ chính giúp đỡ, Thẩm Ký Bạch luôn làm thêm suốt đêm ở cửa hàng tiện lợi vào mỗi tối, ban ngày thì ngủ bù trong giờ nghỉ giữa các môn.

Tôi tặc lưỡi cảm thán, tiếp tục như vậy thì cơ thể sớm muộn gì cũng sụp đổ mất.

Nhưng mà không sao, tôi có nhiều tiền.

Chỉ cần có thể giúp đỡ Thẩm Ký Bạch sớm hơn nữ chính, đương nhiên cậu ấy không cần khổ cực như vậy nữa.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Thẩm Ký Bạch là một người có lòng tự trọng rất mạnh.

Trong sách, thân làm lớp trưởng kiêm chị gái nhà bên, nữ chính cũng đã phí hết miệng lưỡi mới khiến cậu ấy tạm thời chấp nhận giúp đỡ.

Bây giờ một người lạ như tôi, nên thuyết phục cậu ấy như thế nào để cậu ấy nhận tiền của tôi mà không ngượng ngùng đây?

Trong giờ nghỉ ngắn ngủi, tôi đã suy nghĩ ra vô số loại phương pháp để có quan hệ tốt với “Bạn cùng bàn tương lai”.

Vào lúc chuông vào lớp vang lên, trong khoảnh khắc Thẩm Ký Bạch mê man ngẩng đầu, tôi đã bị phá lớp phòng ngự.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc đó, biểu cảm trên mặt suýt nữa không chống đỡ được.

Đây… Đây không phải là “tùy tùng” mỗi ngày dính sau lưng tôi, sau đó gia đình phá sản nên chuyển đi sao?!

Trên khuôn mặt tuấn tú vẫn có thể nhìn thấy được bóng dáng khi còn nhỏ!

Tôi vẫn nhớ lúc trước khi chuyển đi, cậu ấy đã đến tìm tôi.

Bị tôi tưởng lầm là đến vay tiền.

Thế là tôi giận đùng đùng ném tiền tiêu vặt lên mặt cậu ấy, liếc mắt nhìn cậu ấy: “Có đủ không? Đồ đáng ghét, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Lúc đó Thẩm Ký Bạch đã sửng sốt rất lâu, cuối cùng lặng lẽ nhặt từng tờ tiền rơi tán loạn trên mặt đất, nhét vào tay tôi rồi quay đầu đi mà không nói một lời.

Bây giờ tôi đã biết cốt truyện gốc.

Mới ý thức được có lẽ lúc trước cậu ấy chỉ tới tìm tôi nói lời tạm biệt thôi.

Dù sao năm đó cũng là bố Thẩm mượn tiền nhà tôi rồi ôm tiền chạy mất, Thẩm Ký Bạch bị vứt lại cho bà nội có lẽ chẳng biết gì cả.

Chỉ biết là tiểu đồng bọn ngày xưa đột nhiên trở mặt…

Nhớ lại “chuyện tốt” mà mình từng làm, tôi lặng quay đầu đi, cầm sách che mặt, cầu nguyện sẽ không bị nhận ra.

*

Thẩm Ký Bạch vừa tỉnh dậy rõ ràng đã chú ý tới có bạn cùng bàn mới, cậu ấy liếc tôi một cái, cúi đầu tìm kiếm sách vở trong hộc bàn, không để ý đến tôi.

Trông dáng vẻ như không nhận ra tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Lời nói đã được chuẩn bị đầy bụng trong giờ nghỉ cũng bị nghẹn lại.

Tôi lấy lại bình tĩnh, cũng lấy sách vở ra học trước đã.

Tiết này là Toán học.

Nhưng đợi đến khi chuông hết giờ học vang lên, tôi đã bình tĩnh nguyên một tiết, tâm tư lại trở nên lung lay.

Nghĩ đến Thẩm Ký Bạch chính là nam phụ tâm cơ không từ thủ đoạn, cướp đi nữ chính trong sách, trong lòng tôi luôn cảm thấy có chút là lạ.

Nhưng cũng không trở ngại việc tôi nhất định phải tiếp cận cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ.

Tốt nhất là trước khi cậu ấy nhận ra tôi.

Thế là tôi lập tức di chuyển sách về phía Thẩm Ký Bạch, muốn bắt chuyện với cậu ấy: “Bạn học, cái đề này ban nãy thầy giảng —”

“Nhường cái.”

Thẩm Ký Bạch không cho tôi cơ hội nói hết lời.

Nhanh chóng đứng dậy, cụp mắt, xem ra cậu ấy muốn ra khỏi phòng học.

Tôi ngượng ngùng nuốt lại lời đã nói được một nửa, dịch chuyển chiếc ghế về phía trước nhường đường cho cậu ấy.

Tôi thầm nghĩ không vội, dù sao vẫn còn lâu mới tan học, vẫn còn cơ hội trong ba giờ nghỉ giữa tiết nữa.

Nhưng đợi đến giờ nghỉ giữa tiết thứ ba, Thẩm Ký Bạch vẫn muốn chạy ra ngoài sau giờ học, nụ cười trên mặt tôi không kiềm được nữa.

Cái tên này… Không phải còn trẻ đã đi tiểu nhiều lần thì chính là đã sớm nhận ra tôi rồi!

Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Ký Bạch làm bộ bình tĩnh, lại nhìn giáo viên trên bục, cắn răng nhịn đến khi tan học…

Thẩm Ký Bạch nhanh chóng dọn dẹp cặp sách rồi đứng dậy, lúc cậu ấy sải bước định đi ra ngoài thì tôi duỗi chân ra, cản đường của cậu ấy.

Thẩm Ký Bạch nhăn mày lại: “Làm gì?”

Tôi nghiến răng giả vờ cười: “Không có gì chỉ là muốn nhờ bạn học Thẩm dạy cho mấy đề bài thôi.”

Vẻ mặt cậu ấy lạnh lùng: “Ngại quá tôi không có thời gian.”

Vừa nói vừa muốn đi ra ngoài.

Tôi nhìn các bạn học trong phòng đã đi gần hết, dứt khoát đứng dậy ngăn cậu ấy lại, nói thẳng vào chủ đề: “Nếu như tôi đoán không sai, bạn học Thẩm vội đi làm thêm kiếm tiền đúng không?”

Trên mặt Thẩm Ký Bạch tràn đầy vẻ “Không liên quan đến cậu”.

Tôi cười với cậu ấy.

Móc ví tiền, lấy ra một xấp tiền mặt đỏ thật dày rồi đặt lên bàn: “Cần tiền thì tìm tôi, tôi có tiền.”

Thẩm Ký Bạch liếc mắt nhìn tiền trên bàn, cũng không giả vờ nữa.

Cậu ấy châm chọc mà nhếch khóe miệng: “Từ Duyên Duyên, năm đó cậu cũng ném tiền lên mặt tôi sỉ nhục tôi đúng không? Cùng một chiêu dùng đến lần thứ hai thú vị lắm sao?”

Nói xong, cậu ấy quay đầu bước đi.

“Này — Bạn học Thẩm tuyệt đối đừng hiểu lầm!” Tôi vội vàng lấy ra quyển sách bài tập Toán từ trong hộc bàn, chặn trước mặt cậu ấy.

Vẻ mặt thành khẩn: “Số tiền này chỉ là muốn mời cậu làm gia sư, giúp tôi kèm môn Toán thôi.”

Thẩm Ký Bạch nhướng mày, hơi bất ngờ nhìn về phía tôi.

Mà tôi ngoài mặt thì thành khẩn, thật ra là do tình thế bắt buộc.

Nói đùa à, có tiền mà không cầm là đồ khốn đấy!

Huống chi ngay cả cái cớ tôi cũng lấy giúp cậu ấy luôn rồi.

*

Không ngờ Thẩm Ký Bạch thật sự là “đồ khốn”.

Đối diện với nhiều tiền như vậy mà mí mắt chẳng chớp lấy một cái.

Đi mà không quay đầu lại.

Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy mà nghiến răng.

Nhưng mà sao cũng được, tôi sẽ dây dưa đến chết luôn

Thẩm Ký Bạch rót nước, tôi quơ lấy ly nước, rót đến giọt nước cuối cùng của bình nước.

Thẩm Ký Bạch học thuộc lòng, tôi cũng học cùng một bài với cậu ấy, giọng còn to hơn cậu ấy.

Thẩm Ký Bạch làm đề, tôi ở bên cạnh lớn tiếng đọc đáp án.

Cuối cùng, Thẩm Ký Bạch nắm chặt cây bút trong tay, nhìn về phía tôi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Tôi cười để lộ hàm răng với cậu ấy: “Không có gì, nếu bạn học Thẩm đã không chịu dạy kèm tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình nỗ lực học tập!”

Thẩm Ký Bạch nhíu mày: “Sao tôi làm gì cậu cũng cứ phải làm theo y chang vậy?”

Tôi giả vờ vô tội: “Tôi vừa tới chưa quen lắm, không tìm được tiết tấu học tập riêng, đành phải học theo bạn học Thẩm thôi.”

Cứ nhẫn nhịn tôi hai ngày như vậy, Thẩm Ký Bạch không nhịn nổi nữa.

Mặt tối sầm lại đi đến văn phòng giáo viên.

Trông dáng vẻ là chịu không nổi, dự định đi tìm giáo viên đổi chỗ ngồi.

Nhưng mà sao cũng được, tôi đã chuẩn bị trước tôi.

Tôi bình tĩnh nhìn bóng lưng cậu ấy, lại đếm tiền trong ví.

Suy nghĩ xem lát nữa nên thuyết phục cậu ấy tới cửa dạy kèm như thế nào, trời nóng bức thế này tôi lười chạy đi khắp nơi lắm.

Đợi đến khi Thẩm Ký Bạch lại đen mặt quay về, tôi nở nụ cười với cậu ấy, vỗ vào cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”

Thẩm Ký Bạch hít một hơi thật sâu: “Rốt cuộc cậu đã nói gì với thầy?”

Tôi vô tội chớp mắt: “Nói gì chứ, chỉ là bày tỏ với thầy về nguyện vọng muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn với cậu, học tập theo bạn học ưu tú mà thôi, sau khi thầy nghe được thì vui mừng lắm!”

Thẩm Ký Bạch lộ ra nét mặt cạn lời, mở sách ra, dáng vẻ không có ý định để ý đến tôi nữa.

Tôi nhận cơ hội lấn tới: “Thật ra muốn bảo tôi không làm phiền cậu thì cũng dễ lắm, cậu tới dạy kèm cho tôi đi. Thành tích tăng lên, đương nhiên tôi cũng không cần quấy rầy cậu nữa.”

Tôi cười càng thêm xán lạn: “Nếu bạn học Thẩm ngại cầm tiền của tôi cũng không sao, cứ xem như là làm việc tốt đi.”

“Bạn học Thẩm lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, nhất định sẽ không ngồi nhìn mặc kệ bạn cũ đâu đúng không?”

Thẩm Ký Bạch ngoài cười nhưng trong không cười: “Mấy năm không gặp, da mặt của cô Từ ngược lại đã dày thêm không ít, hơn nữa còn học được cách ăn quỵt rồi…”

Cậu ấy nhướng mày: “Dạy kèm thì được, thu phí theo giá thị trường.”

Tôi lập tức hào sảng đánh nhịp: “Không thành vấn đề! Tôi thêm gấp đôi, làm phiền thầy Thẩm tới nhà dạy kèm.”

Thẩm Ký Bạch giật giật lông mày, không phản bác nữa.

Có lẽ là cậu ấy thấy, dù sao cũng là dạy kèm, đến đâu dạy chẳng như nhau?

Đợi đến khi cậu ấy cúi đầu xuống làm bài tập, tôi mới lộ ra nụ cười vì mưu kế được như ý.

Quả nhiên, chuyện gì mà tiền không giải quyết được thì cứ “bắt cóc đạo đức”!

Không cam tâm tình nguyện à?

Sao cũng được, tôi sẽ dạy cho cậu ấy biết cái gì gọi là “Xã hội hiểm ác”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play