“…”

Trong chớp mắt, Trữ Lễ Hàn còn tưởng mình nghe lầm.

Cô ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao?

“Nếu cô Úc không sao thì đừng ở đây làm vướng tay vướng chân nữa.” Trữ Lễ Hàn lạnh nhạt nói.

Bộ tưởng mình xinh đẹp, nên chuyện gì cũng được như mình muốn hay sao?

Lúc này di động của Úc Tưởng đột ngột reo lên.

Cô nhanh chóng bắt máy: “A lô, tôi đang ở đây, có thấy chiếc Rolls-Royce hay không? Ừ… Tôi sẽ ở yên một chỗ mà, còn đang ngồi đợi này.”

Úc Tưởng vừa nói vừa đứng lên.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi cũng vừa quẹo qua.

Mãi đến bây giờ, Úc Tưởng mới nhìn sang Trữ Lễ Hàn: “Tôi ở đây đợi xe, chứ không phải đặc biệt đứng chờ cậu cả Trữ đâu.”

Úc Tưởng nói xong thì phủi váy, bước qua chỗ chiếc xe kia.

Đó là một chiếc xe hơi màu đen rất phổ thông.

Trữ Lễ Hàn liếc mắt nhìn qua, chỉ mơ hồ thấy tài xế là một người đàn ông.

Trữ Lễ Hàn lên tiếng: “Cô Úc, lời ban nãy cô nói là có ý gì?”

“Có ý gì là sao?”

Trữ Lễ Hàn nhìn cô, cố tỏ vẻ lễ phép rồi nói: “Nếu cô Úc chỉ ở đây để chờ xe, vậy tại sao còn phải nói mấy câu đấy?” Ánh nhìn lạnh băng của anh rơi trên người Úc Tưởng.

Úc Tưởng thầm nghĩ nếu tên này cứ ép mãi thế kia thì xe chạy thật đó.

Úc Tưởng thở dài: “Cậu cả Trữ biết cái gì gọi là giăng lưới hay không? Tôi cũng chỉ là tiện tay rải mồi thôi.” Ai kêu anh cắn câu làm gì?

Trữ Lễ Hàn:...

Anh là cá à?

Trữ Lễ Hàn lại nhìn về phía chiếc xe màu đen trông rất phổ thông kia: “Cô Úc định tiếp tục rải mồi trong cái lưới này à?”

Úc Tưởng:???

Ồ, vậy là anh đã hiểu lầm rồi, tưởng là bạn trai của cô tới đón.

Úc Tưởng: “Đặt xe trên mạng, chưa thấy qua à?”

Nói xong, Úc Tưởng đi nhanh về phía trước, kéo cửa xe và ngồi vào trong.

Người tài xế lại nhấn ga một cái, khói xe phụt ra, sau đó liền biến mất khỏi tầm mắt Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn: “……”

Trữ Lễ Hàn mím môi, có chút xấu hổ. Đó là biểu hiện lúng túng khi nhận ra mình vừa làm một hành động vô phép.

Thư ký Vương chưa biết rõ về quan hệ giữa Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn, nhưng qua cuộc đối thoại vừa rồi, có thể là tương đối thân mật?

Vậy chắc canh không nên để cậu cả Trữ hiểu lầm!

Vì thế thư ký Vương do dự mở miệng: “Cái đó đúng là xe đặt qua app đó, phía trên còn dán bốn chữ ghi tên của app đặt xe kìa.”

Trữ Lễ Hàn: “……”

Trữ Lễ Hàn: “Tôi biết rồi.”

Sau đó Trữ Lễ Hàn cũng nhanh chóng lên xe.

Thư ký Vương còn đang do dự không biết có nên hỏi rõ quan hệ của cô chủ kia cùng cậu cả Trữ hay không? Dù sao trước giờ, chưa có cô gái nào có quan hệ thân mật với cậu cả Trữ như vậy. Biết rõ quan hệ, kỳ thật cũng tiện cho việc làm việc, tránh xảy ra tâm tư không nên có, làm rối mọi việc. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Thư ký Vương do dự một lúc, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu chủ, Cô Úc là……”

Ngược lại, Trữ Lễ Hàn cũng không định giấu giếm.

Dù sao ngay từ lúc bắt đầu, chuyện này cũng do có người nham hiểm núp ở sau lưng tính kế.

Trữ Lễ Hàn thản nhiên đáp: “Cô ấy chính là người ở khách sạn Hải Lệ vào ngày ấy.”

Thư ký Vương vừa nghe đã hiểu.

Sắc mặt anh ấy lập tức thay đổi, không còn nhắc đến cô Úc này nữa.

Dù sao việc hôm đó Trữ Lễ Hàn trúng kế, đối với anh mà nói là một sự sỉ nhục.

Thư ký Vương nhớ lại dáng vẻ của Úc Tưởng, thầm tự nhủ đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, lần gặp lại này, sao cô ta lại lớn gan như vậy chứ?

“Có cần tôi điều tra cô ấy hay không……”

Thật ra Trữ Lễ Hàn cũng đã đoán được rằng chuyện lần này không liên quan đến Úc Tưởng.

Không cần.

Hai chữ vừa tới bên miệng, lại đổi thành: “Theo dõi đi, có thể cô ta có quan hệ với Lăng Sâm Viễn.”

Thư ký Vương lên tinh thần: “Dạ!”

Quan hệ này thật phức tạp.

Cô gái này đỉnh thật sự luôn đấy, lấy tiền của Lăng Sâm Viễn tới tiếp cận cậu cả Trữ à?

“Đúng rồi, áo khoác của anh…” Thư ký Vương chợt nhớ ra.

Trữ Lễ Hàn: “Coi như làm mất rồi.”

Nhưng mà có lẽ Úc Tưởng sẽ lấy nó làm cái cớ, để tìm anh trả lại.

Bên này, Úc Tưởng cũng đang trò chuyện với hệ thống: Ngươi xem anh ta thật lạnh lùng vô tình, tôi đã chủ động mời như vậy rồi mà anh ta còn từ chối.

Hệ thống: [……]

Hệ thống: [ Anh ta luôn giữ trạng thái trầm ổn tâm không loạn mà]

Úc Tưởng: Ngươi có bao giờ nghĩ tới, có phải là phương diện đó của anh ta có vấn đề rồi không?

Hệ thống sắp phát điên: [ Cái này chẳng phải cô là người rõ nhất hay sao!!! ]

Đâu phải nó ngủ với anh ta đâu chứ!

Úc Tưởng chậc lưỡi: Chẳng lẽ sức quyến rũ của tôi không rù quến nổi anh ta à?

Hệ thống bình tĩnh hơn một chút, nói: [ Chẳng lẽ cô quyến rũ lắm à? Dù nguyên thân có là bình hoa bao cỏ gì đi nữa, chỉ cần không mở miệng thì còn có thể hấp dẫn hai ba gã đàn ông. Còn cô vừa mở miệng, nhất định có thể tức chết một đám đàn ông. ]

Thật ra chỉ là Úc Tưởng cảm thấy khá nhàm chán.

Biệt thự cổ cách nội thành quá xa, dù sao đi lâu như vậy thì cũng phải kiếm gì đó để làm chứ.

Vì thế Úc Tưởng tiếp tục hỏi: Vậy phải làm sao bây giờ? Không quyến rũ, nếu lỡ đứa nhỏ bị sảy thì sao Trữ Lễ Hàn có thể kết hôn với tôi?

Hệ thống: [ Hay là cô học hỏi Ninh Nhạn đi? Mấy nam phụ trước khi thích nữ chính thì đều một lòng một dạ với Ninh Nhạn đó ]

Úc Tưởng: Vậy không được, lỡ như học giỏi quá, bọn họ quay hết sang thích tôi thì phải làm sao? Nữ chính tiêu luôn rồi à.

Hệ thống không hề cười nhạo cô nghĩ quá nhiều, hai người kia đều là loại thanh thuần, cao quý, còn cô là tiểu yêu tinh, có liên quan xíu nào đâu.

Hệ thống vậy mà lại thật sự ngây thơ, nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Sau đó hệ thống lại nặng nề thở dài nói: [ Thôi cô cứ là chính mình đi, đừng OOC ]

Úc Tưởng: Hiezz.

Hệ thống không muốn chơi cùng thế nên Úc Tưởng liền dứt khoát dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Ở một nơi khác trong biệt thự cổ.

Quần áo của nữ chính đột nhiên bị hỏng, suýt chút nữa đã mất mặt trước bao nhiêu người.

Hà Vân Trác lịch sự tiến lên khoác áo khoác lên người cô ta.

Nam chính Lăng Sâm Viễn hoàn toàn không có cơ hội nhúng tay vào.

Thật ra lần này là do chị của nữ chính, Ninh Nhạn làm.

Hà Vân Trác cũng là do cô ta sai khiến.

Bởi vì nửa giờ sau, quần áo của Ninh Nhạn cũng xảy ra vấn đề, cô ta như một con thiên nga trắng đầy cao ngạo, luống cuống đứng yên một chỗ, ngay lập tức khiến cho không ít người đồng tình.

Điều mà Ninh Nhạn muốn chính là vu oan cho nữ chính.

Khiến mọi người cho rằng đây đều là do nữ chính làm, mà ngay từ đầu nữ chính đã chuẩn bị người giúp mình che canh trước khi xảy ra tình huống xấu hổ như vậy.

Ninh Nhạn bị cô ta hại thảm, trở thành người duy nhất bị mất mặt.

Dựa theo cốt truyện vốn có, cái nồi này vốn là do pháo hôi Úc Tưởng trời xui đất khiến gánh hết, nhưng lần này Úc Tưởng lại không có ở đây.

Biệt thự cổ nhanh chóng trở nên rối loạn.

Còn Lăng Sâm Viễn hiện đang làm gì?

Anh ta đang đứng ở bên ngoài của lớn của biệt thự cổ chặn đường một cô gái.

Trong tay cô gái kia còn cầm một cái gậy selfie.

Lăng Sâm Viễn nhìn thoáng qua, hỏi: “Live stream à?”

Cô cô hot bloger có hơi căng thẳng, vội vàng gật đầu.

“Cô quay cái gì đấy?” Lăng Sâm Viễn hỏi.

“Tôi, tôi chỉ quay lại một vài cảnh trong hôn lễ hôm nay thôi…”

“Tôi hỏi vừa rồi cô ở chỗ này, quay được cái gì rồi.” Lăng Sâm Viễn sầm mặt, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt càng tạo áp lực lớn hơn.

Cô gái ấy đành phải đưa di động ra, khô khan nói: “Tôi quay được… cảnh cậu cả Trữ, cùng, cùng một cô gái…”

Lăng Sâm Viễn mở ra, có ảnh chụp, còn có cả video.

Trong video, Trữ Lễ Hàn bước qua chỗ Úc Tưởng, anh cởi áo khoác tây trang và phủ lên người Úc Tưởng.

Úc Tưởng cùng anh trai của mình, thật sự có quan hệ. Hơn nữa đấy có vẻ là một quan hệ sâu đậm.

Lăng Sâm Viễn nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tôi trả cho cô hai mươi vạn, mua lại cái di động này. Tốt nhất cô nên quên thứ mình vừa thấy đi, cũng quên luôn cái cô vừa quay chụp được.”

“Dạ, dạ……”

Sau đó Lăng Sâm Viễn mới quay trở về biệt thự cổ.

Mà lúc này, nữ chính quật cường đứng đấy, đáy mắt rưng rưng, môi gần như bị cắn nát, cô ta cố gắng giải thích một cách yếu ớt: “Tôi không có làm……”

Sắc mặt Lăng Sâm Viễn tối sầm lại, nhưng không thể trực tiếp ra mặt.

Anh ta nhanh chóng bí mật gọi một cuộc điện thoại, kêu người giải quyết chuyện này.

Nửa tiếng sau, cái nồi này do một cô gái khác ở nhà họ Ninh hứng chịu.

Trong nguyên tác.

Tuy bề ngoài nam chính đối xử rất lạnh nhạt với nữ chính, sau này còn nói vài lời nhục nhã cô ta, thậm chí đuổi cô ta đi. Nhưng cuối cùng tác giả mới tiết lộ, hóa ra nam chính luôn lẳng lặng ẩn mình phía sau, giải quyết rất nhiều phiền phức cho nữ chính, thật sự đã làm rất nhiều độc giả cảm động.

Nhưng mấy thứ này chẳng liên quan gì đến Úc Tưởng đã về nhà ngủ cả. ( truyện trên app T𝕪T )

Cô thay quần áo ra, nhanh chóng đi tắm nước ấm, sau đó mới cảm thấy mình đã trở lại bình thường.

Rạng sáng hôm sau, người nhà họ Úc mới trở về.

Lúc này mới có người nhớ ra là Úc Tưởng không về cùng bọn họ.

Khóe miệng Úc Trung giật giật: “Đừng nói là chị ta theo thằng nào đi cả đêm không về nhé?”

Cô giúp việc vội nói: “Cô tư đã về lâu rồi ạ, có lẽ là hơi mệt nên đi ngủ rồi.”

Trên Úc Tưởng còn ba người chị họ, cô xếp thứ tư.

“Không biết lớn nhỏ, lại bỏ về sớm như vậy.” Bác cả lại oán trách một câu, nhưng mà ông ta cũng không tìm Úc Tưởng gây sự.

Bởi vì giờ đây cả nhà họ Úc đều trông cậy vào cuộc hôn nhân với nhà họ Hà, cho nên phải tranh thủ dỗ dành Úc Tưởng.

Rất nhanh đã đến hôm sau.

Úc Tưởng: Chào buổi sáng Tiểu Viên.

Úc Tưởng: Đừng nói là ngươi còn chưa khởi động máy đó?

Úc Tưởng: Ngươi lại trốn ở đâu rồi hả?

Hỏi một lượt ba câu, thế mà trong đầu cô lại chẳng thấy tiếng trả lời của hệ thống.

Nếu đổi là người khác chắc đã cho rằng có thể mình đã nằm mơ, hoặc đầu óc của mình có chút vấn đề, nhưng Úc Tưởng đã nhanh chóng đoán được lý do.

Cốt truyện sụp đổ rồi, nhưng cô vẫn chưa phải chịu phạt.

Phía trên hệ thống còn có các cấp quản lý, có Chủ Thần. Như vậy, lúc này chắc hệ thống đã bị gọi lên mắng mỏ rồi.

Đối với người từng đi làm như Úc Tưởng, cô tương đối có kinh nghiệm về mấy đại hội kiểm điểm kiểu này.

Nói không chừng hệ thống còn có KPI nữa đấy.

Úc Tưởng chép miệng.

Cô rời giường, đánh răng và rửa mặt, sau đó xuống nhà ăn bữa sáng, ăn đến no nê rồi mới đi làm.

Cô biết bây giờ công ty có tên là công ty Khải Tinh, vậy chẳng phải nhập tên vào thanh tìm kiếm thì sẽ biết ngay vị trí rồi sao?

Công ty Khải Tinh nằm trong một tòa nhà văn phòng nhỏ tại khu Tam Hoàn, họ chỉ thuê có nửa tầng, nhiều hơn thì thuê không nỗi nữa. Cũng may tòa nhà văn phòng này tương đối nhỏ, công ty cũng ít. Nếu không thì chỉ mỗi việc chờ thang máy cũng đã khiến Úc Tưởng chờ đến chết luôn rồi.

Cô nhanh chóng đến lầu mười, quét thẻ, cô gái đứng trước bàn tiếp tân vui sướng nhìn cô, nhiệt tình gọi lớn: “Úc Tưởng cô đến rồi à?!”

Úc Tưởng không hiểu ra sao, đành đáp: “Ừ.”

Chỉ trong chốc lát, mấy ô cửa kính trong văn phòng đều mở tung ra và có vài nhân viên khác bước ra ngoài, có nam có nữ, cũng không đông lắm, ai nấy đều có biểu hiện của mấy kẻ hay thức đêm tăng ca như hói đầu, quầng thâm, mập mạp, thậm chí còn có người bị cận.

“Úc Tưởng cuối cùng cô cũng đến rồi! Giám đốc Thẩm chờ cô lâu rồi đó!”

“Quá đỉnh luôn đấy, Úc Tưởng, tài khoản của cô hot rồi!”

Tài khoản của tôi???

Úc Tưởng tự hỏi chuyện này là sao chứ.

Úc Tưởng hỏi: “Văn phòng của giám đốc Thẩm ở đâu vậy?”

Các đồng nghiệp đều cạn lời, tự nhủ nhìn cô ta đi, bỏ việc lâu đến nỗi chẳng còn nhớ gì luôn. Có điều chẳng ai thấy có gì kỳ lạ, cứ thế dẫn Úc Tưởng đi.

Lúc đẩy cửa vào.

Điện thoại của Úc Tưởng đặt ở túi quần chợt run lên.

Cô lấy ra nhìn lướt qua, là thông báo của WeChat.

“AC” muốn kết bạn.

Ai đây?

Úc Tưởng nhấn vào xem thì mới phát hiện mấy lời mời kết bạn lúc trước đều là của “AC” gửi qua nhưng cô cũng mặc kệ.

Úc Tưởng click vào ảnh đại diện, là một ông cụ người ngoại quốc.

Không quen.

Cũng không muốn quen.

Úc Tưởng lập tức nhấn “Từ chối”.

Mà vị giám đốc Thẩm đang ngồi trên ghế giám đốc lại cũng rất có kiên nhẫn đợi cô bấm điện thoại xong. Mãi đến khi Úc Tưởng ngẩng đầu lên, anh ta mới chỉ vào vị trí trước mặt, nói: “Tới đây đi, mời ngồi.”

Úc Tưởng bước tới và ngồi xuống, lúc này di động lại vang lên.

Cô vừa nhìn, là số lạ.

Mình có đặt cơm hay gọi xe gì đâu nhỉ.

Cuộc gọi này không phải quấy rối thì cũng là lừa đảo rồi.

Úc Tưởng cúp máy.

Giám đốc Thẩm thấy thế bèn cười hỏi: “Là ai vậy? Bạn trai à?”

Úc Tưởng lắc đầu, điện thoại lại reo lên.

Lần này còn vô cùng cố chấp reo đến tận hai lần.

Giám đốc Thẩm sắp ngồi không yên nữa: “Hay là cô nghe thử đi?”

Anh ta thầm tự nhủ, nếu không phải Lăng Sâm Viễn thì chắc là… Cậu cả Trữ gọi tới?

Úc Tưởng bắt máy: “A lô, cảm ơn, tôi không có nhu cầu vay vốn, cũng không định mua gì, con tôi cũng không cần học thêm, người nhà bệnh hết rồi, không có ai bị tai nạn xe hết, tài khoản tới giờ chỉ mới có ba đồng ba thôi…”

Giám đốc Thẩm: “……”

Người ở đầu dây bên kia: “…”

Ngay khi Úc Tưởng chuẩn bị cúp điện thoại thì ở đầu dây bên kia chợt vang lên một tiếng cười thật khẽ, nói: “Cô Úc thực sự rất thú vị.”

Úc Tưởng: “… Anh là?”

“Cô Úc không lưu số của tôi sao?”

Anh là Thần Tài hay sao mà tôi phải lưu số?

Úc Tưởng thầm nói, bộ không thể trực tiếp nói tên luôn à? Y chang mấy tin nhắn trên mạng xã hội, hỏi hơn ba chục lần đúng một câu, có ở đấy không, nhưng lại chẳng chịu nói mình đang cần gì, phiền muốn chết.

Đại khái là đối phương thấy Úc Tưởng yên lặng, sợ cô sẽ lại tắt máy. Vì thế, không đợi Úc Tưởng mở miệng, người ở đầu dây bên kia đã nói tiếp: “Cô Úc lấy danh thiếp của tôi rồi đợi đến khi về nhà thì quăng mất luôn à?”

Lần này, Úc Tưởng đã biết đó là ai.

Người đưa danh thiếp chính là kẻ đang ái mộ chị của nữ chính, sau này chuyển qua yêu nữ chính, Hà Vân Trác.

Úc Tưởng thầm nói đâu cần đợi đến khi về nhà, cô vừa bước ra khỏi cổng đã đưa luôn tấm danh thiếp đó cho tài xế rồi.

Hà Vân Trác không thấy cô lên tiếng, đành phải tiếp tục nói: “Giờ cô Úc có ở nhà không? Hôm qua tôi có nói với ông Úc, là sẽ đón cô Úc đến câu lạc bộ chơi.”

Ông Úc này chắc là chỉ bác cả của Úc Tưởng.

Úc Tưởng không còn gì để nói.

Mấy người có hỏi ý kiến của tôi chưa đấy?

Úc Tưởng: “Ở công ty, đang đi làm.”

Hà Vân Trác kinh ngạc, sau đó nói: “Vậy cô Úc có thể xin nghỉ không?”

Úc Tưởng: “Xin lỗi nhé, tôi xin nghỉ nhiều quá, hết phép luôn rồi, à, ông chủ của tôi còn đang ngồi đối diện với tôi đây này, tôi cúp máy trước nhé.” Nói xong cô cúp điện thoại luôn.

Hà Vân Trác: “…”

Cô còn phiền phức hơn mình tưởng.

Hà Vân Trác có chút bực bội, anh ta nhíu mày, đẩy tách cà phê ra và đứng lên.

Giám đốc Hà hỏi: “Đi đón Úc Tưởng à?”

Hà Vân Trác: “Đến công ty, xin nghỉ giúp em ấy.”

Ở bên này, giám đốc Thẩm thiếu chút quỳ trước mặt Úc Tưởng.

Đầu dây bên kia rốt cuộc là ai?

Sao Úc Tưởng lại từ chối? Cái nồi này mình gánh không nổi đâu!

“Giám đốc Lăng gọi à?” Giám đốc Thẩm cười gượng bắt đầu nói bóng nói gió.

“Không phải.”

“Vậy… Đó là ai? Nếu có chuyện quan trọng thì cô cứ đi đi.”

Úc Tưởng: “Không, tôi muốn nghiêm túc làm việc.”

Giám đốc Thẩm nghẹn cứng họng: “Ý tôi là, lỡ như, nếu đó là cậu cả Trữ thì chỗ bọn tôi không dám đắc tội đâu.”

Úc Tưởng trả lời dứt khoát: “Không phải anh ấy đâu.”

Giám đốc Thẩm thở một hơi, thả lỏng.

Anh ta vội vàng lấy hợp đồng trong tay đưa cho Úc Tưởng: “Tôi định tăng lương cho cô, cô thấy thế nào……”

Úc Tưởng mỉm cười: “Tôi thấy tốt lắm.”

Cô nhận hợp đồng và cúi đầu xem.

Suốt mười phút.

Mà mười phút sau, có người gõ cửa phòng giám đốc: “Giám đốc Thẩm, có người đến tìm Úc Tưởng.”

Giám đốc Thẩm: “Ai vậy?”

“Xin chào, tôi tên là Hà Vân Trác.”

Giám đốc Thẩm tự nhủ, cái tên này nghe hơi quen tai.

Hả… Người này không phải là con trai lớn vừa về nước của giám đốc công ty bất động sản Hoành Tuấn sao?!

Giám đốc Thẩm quay đầu nhìn Úc Tưởng, đầu óc có chút mơ hồ.

Sao cô không nói với tôi là người này chứ?

Móa! Ngoài trừ Lăng Sâm Viễn và cậu cả Trữ ra thì rốt cuộc cô còn quen ai nữa hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play