Úc Tưởng bước vào.

Cô hỏi lại một lần nữa: “Anh hỏi tôi có quan hệ gì với Lăng Sâm Viễn à?”

Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhìn cô nhưng không lên tiếng.

Úc Tưởng thầm nghĩ tốt thật đấy, ở đây có mỗi hai người, vậy mà cứ nghĩ đối phương là nằm vùng!

Vậy đầu anh bị lừa đá hay sao mà lại muốn kết hôn với mình!

Úc Tưởng rũ mắt, né tránh ánh nhìn của anh.

Hệ thống lại bắt đầu đề phòng.

Cô định giả đáng thương nữa sao?

Vậy chẳng phải càng khiến Trữ Lễ Hàn nghi ngờ thân phận của cô hơn à!

Lúc này, Úc Tưởng mở miệng, cô nói: “Anh đoán đi.”

Vệ sĩ đang đứng phía sau Trữ Lễ Hàn nghe thấy này ba chữ này, mí mắt cũng bắt đầu giật giật.

Trữ Lễ Hàn: “…”

Ngay lúc Trữ Lễ Hàn chẳng biết nói sao thì Úc Tưởng lại mở miệng, cô thừa tanhg xông lên, hỏi: “Sao anh lại kêu tôi đến đây? Chỉ để hỏi chuyện này thôi sao? Anh… Ghen à?”

Úc Tưởng nghĩ thầm, sao cái tên này còn chưa tức giận nữa chứ.

Thế nên cô lại đệm thêm một câu: “Không phải chứ, là ghen thật đấy à”.

Trữ Lễ Hàn: “…”

Mặt Trữ Lễ Hàn chẳng có chút biểu cảm nào, nhàn nhạt hỏi lại: “Cô cảm thấy có thể sao?”

Úc Tưởng: “Tôi đâu phải con giun trong bụng anh đâu làm sao mà biết được chứ?”

Cô thoáng dừng lại một chút, nói: “Như vậy đi, tôi có một đề nghị.”

Trữ Lễ Hàn lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Úc Tưởng: “Hay là chúng ta kết hôn đi.”

Lớp mặt nạ nhã nhặn của Trữ Lễ Hàn lập tức bị tháo xuống, ánh mắt anh sầm xuống, có vẻ hơi âm trầm đáng sợ.

“Dựa vào đâu mà cô nghĩ vậy hử?”

Úc Tưởng: “Dựa vào việc tôi từng ngủ với anh?”

Đám vệ sĩ giật mình: “Khụ khụ khụ khụ khụ.”

Thiếu chút nữa đã bị mấy câu này làm cho sặc chết.

Trữ Lễ Hàn thản nhiên chỉnh lại cổ tay áo, hỏi lại: “Tôi ngủ với ai thì phải cưới người đó à?”

Úc Tưởng: “Vậy anh từng ngủ với bao nhiêu người rồi?”

Động tác của Trữ Lễ Hàn thoáng khựng lại.

Không khí xung quanh như đọng lại thành một khối kỳ dị.

Trước đây…

Chẳng có ai cả.

Không chỉ vì anh có thói ở sạch, lời nói và hành động đều được mẹ dậy dỗ nghiêm khắc mà còn vì dục vọng khống chế của anh rất mạnh nên không thể nào chấp nhận được việc tùy tiện ngủ với một người khác.

Úc Tưởng phớt lờ sắc mặt của anh, tiếp tục nói: “Nếu anh muốn cưới tám hay mười người thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì đâu, nhưng pháp luật không cho phép. Cho nên dừng ở đây thôi, thu tay lại đi cậu chủ Trữ, kết hôn với tôi đi.”

Trữ Lễ Hàn: “…”

Anh thiếu chút nữa đã bị cô chọc giận đến bật cười.

Trữ Lễ Hàn nhàn nhạt nói: “Chờ đến khi nào trong bụng cô Úc có một đứa nhỏ, thì hãy nói.”

Úc Tưởng không nói gì.

Cô đang nói chuyện phiếm với hệ thống.

Úc Tưởng: Nghe thấy chưa?

Hệ thống lấy làm khó hiểu: [Sao lại như vậy chứ? Dựa theo nguyên tác thì anh ta sẽ nhanh chóng kết hôn với cô mà! Đó còn là dưới tình huống cả hai chưa làm gì kìa. Giờ hai người cái gì cần làm cùng làm hết rồi, anh ta lại phủi bỏ trách nhiệm? Sao anh ta có thể làm vậy chứ?]

Úc Tưởng: Ôi, thông cảm cho người ta đi, dù sao người ta cũng là phản diện chính đấy. Phản diện chính sao có thể dễ nói chuyện như vậy chứ?

Hệ thống: [0_o không sao hiểu nổi]

Hệ thống:[Làm sao bây giờ, cốt truyện tiêu hết rồi]

Úc Tưởng: Ngươi đừng vội, nghĩ về mặt tốt của vấn đề đi, ngươi xem, vừa rồi chẳng phải anh ta đã nói rồi sao? Chờ chừng nào trong bụng tôi có thai, vậy thì có thể kết hôn rồi? Đi thôi, về nhà chờ mang thai đi.

Hệ thống:?

Cô đừng gạt tôi đấy à.

Thứ này bộ chờ là có à?

Hệ thống: [Như vậy quá bị động]

Úc Tưởng: Nếu không thì sao? Tôi trèo tường vào nhà họ Trữ trộm sổ hộ khẩu của anh ta à? Hay bây giờ đập anh ta ngất xỉu, rồi trói lại lôi đến cục dân chính? Tôi cảm thấy, khả năng cao là tôi sẽ bị quăng xuống biển trước đấy.

Hệ thống: …

Đúng vậy.

Hệ thống không biết nói gì đành lên tiếng: [Vậy cũng đâu chắc một lần đã trúng…]

Úc Tưởng: Sống thì phải lạc quan, ngươi nhìn ngươi đi, còn tiêu cực hơn tôi. Sao ngươi không nghĩ, anh ta chính là trùm phản diện có thể đối đầu với nam chính đến cuối truyện đó, trâu cỡ nào! Nếu tam quan của anh ta vặn vẹo như vậy mà vẫn không giết chết nữ chính, vậy anh ta có thua gì nam chính đâu chứ? Một người trâu như vậy, thì công năng đó nhất định cũng trâu, đúng chứ. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Khuôn mặt nhỏ của hệ thống đầy màu vàng, đáp khẽ: [… Ừa ]

Úc Tưởng đang hết sức tập trung nói chuyện với hệ thống.

Nhưng trong mắt Trữ Lễ Hàn, cô giống như vừa bị đả kích đến ngây người.

Cô thoạt trông không giống hôm đó lắm, váy dài màu lam làm tôn lên phần cổ xinh đẹp cùng đường cong ở vai hoàn mỹ. Mái tóc đen dài xõa tung, trên mặt không còn lớp trang điểm đậm, lúc cô cúi đầu, có chút gì đó khiến người ta vừa gặp đã yêu.

Đầu ngón tay của Trữ Lễ Hàn hơi gập lại, đè vào lòng bàn tay, anh đang định mở miệng thì Úc Tưởng đã kết thúc cuộc trò chuyện cùng hệ thống.

Cô ngẩng đầu: “Được, tôi biết rồi, tôi đi đây, tạm biệt.”

Sau đó, nói đi là đi.

Trữ Lễ Hàn: “…”

Úc Tưởng vừa đi, vừa tiếp tục trò chuyện với hệ thống: Móa, mệt quá đi. Khi nào mới có thể ăn chứ?

Bởi vì cốt truyện rối tinh rối mù rồi.

Hiện tại hệ thống chẳng còn chút hơi sức nào nữa.

Úc Tưởng thầm than: Đâu thể nào để đứa nhỏ trong bụng bị đói được.

Hệ thống nghe vậy bèn lấy lại tinh thần: [Tôi biết một chỗ có đồ ăn]

Úc Tưởng: Chuyện này mà ngươi cũng biết à?

Hệ thống: [Sau khi vào phần chính của cốt truyện, bản đồ chứa các sự kiện đều chứa trong não của tôi]

Úc Tưởng: Vậy phiền ngươi chỉ đường.

Úc Tưởng chân mang giày cao gót, gian nan bước xuống.

Chờ đến khi xuống đến bậc thang cuối cùng, chị họ đột nhiên xuất hiện nắm lấy cổ tay cô.

Úc Tưởng:?

Sao vậy? Sao hôm nay ai cũng thích kéo tay tôi hết vậy nè?

“Em đi đâu thế? Tìm em hơn nữa ngày rồi! Bác cả kêu em qua đó, Mau đi đi.” Chị họ nói xong, cũng không đợi Úc Tưởng mở miệng mà đã kéo Úc Tưởng lôi đi.

Úc Tưởng: “…”

Có để người ta đi ăn không đây?

Nhưng mà cũng may, Úc Tưởng đã tìm được cơ hội rồi.

Trên đường cô đi, vừa khéo có ngang qua một cái bàn đặt rất nhiều bánh kem đựng trong ly giấy, cô bèn thuận tay cầm một cái. Nếu không phải bị chị họ kéo thì cô đã tiện tay lấy thêm một ly nước trái cây, khỏi lo bị nghẹn.

“Úc Tưởng.” Bác cả đứng cách đó không xa vừa thấy cô đã vội vẫy tay: “Lại đây.”

Bác cả và bác gái đều đứng ở đấy.

Đối diện là hai cha con.

Người lớn tuổi mặc tây trang màu đỏ tím, gu thẩm mỹ quá tệ. Nhưng viên bảo thạch đỏ đeo trên ngón tay lại vô cùng chói mắt.

Người trẻ tuổi mặc áo bành tô trắng, tóc vuốt lên, khẽ mỉm cười, ngũ quan đoan chính, dáng vẻ trông rất lễ phép.

Chờ Úc Tưởng đi đến trước mặt, bác cả lập tức kéo cô qua, giới thiệu với hai cha con kia: “Đây là cháu gái của tôi, Úc Tưởng. Chắc giám đốc Hà đã từng gặp qua cha mẹ của con bé rồi.”

Giám đốc Hà, cũng chính là người lớn tuổi, lập tức cười lớn, liên tục khen: “Không ngờ hai người họ lại có đứa con gái đẹp như vậy đó. Cứ gọi chú là chú Hà đi.”

Nói xong, ông ta lại chỉ người trẻ tuổi đang đứng bên cạnh: “Đây là Hà Vân Trác, lớn hơn con chừng hai tuổi. Mới từ nước ngoài về…”

Úc Tưởng:?

Hệ thống: [Bọn họ định để cô đi xem mắt à??]

Úc Tưởng: Hình như là vậy.

Cô im lặng một lát.

Ôi, mấy lời mình nói với Lăng Sâm Viễn ban nãy chỉ là nói bừa thôi. Ai ngờ, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Lúc này hệ thống sắp phát điên rồi.

Loạn loạn, đều loạn hết rồi.

Trong nguyên tác không có xem mắt hay gì hết! Bởi vì ngay hôm sau cả thế giới đều biết Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn là một đôi! Sau đó nhà họ Úc vui vẻ đợi kết thông gia với nhà họ Trữ.

Úc Tưởng: Ngươi đừng quá đau lòng, chắc anh ta cũng chỉ là người qua đường ở tuyến mười tám thôi, không có ảnh hưởng gì với cốt truyện đâu.

Hệ thống: [……]

Hệ thống: [ Anh ta là nam phụ đó ]

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng:???

Hệ thống: [ Cô có biết vì sao chị của nữ chính là phản diện phụ, nhưng còn sống lâu hơn cả cô không? ]

Úc Tưởng: Tôi biết, bởi vì cô ta biết ngụy trang. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hệ thống: [ Không chỉ như vậy, là do cô ta có người trợ giúp. Hà Vân Trác, tên tiếng Anh là Danny……]

Nói vậy, Úc Tưởng đã nhớ ra.

Danny là một hacker.

Anh ta rất thích chị của nữ chính, giai đoạn đầu cũng thường giúp cô ta ức hiếp nữ chính. Sau đó mới quay đầu là bờ, trở thành một nam phụ yên lặng yêu thầm nữ chính.

Úc Tưởng:…… Tôi muốn ngất.

Hệ thống: [ Tôi cũng muốn ngất ]

“Vân Trác, mấy người trẻ tuổi bọn con cứ nói chuyện đi. Không phải lần này về nước con định mở một công ty về công nghệ à? Vừa khéo tiểu Úc rất rành khoản này đó, con đưa danh thiếp cho tiểu Úc đi.” Giám đốc Hà nói.

Hà Vân Trác không chút do dự, lấy một tấm danh thiếp đưa cho Úc Tưởng.

Úc Tưởng nhận lấy, từ nãy đến giờ cô chẳng nói gì cả.

Nhưng ngược lại càng khiến vị giám đốc Hà kia vừa lòng, còn cảm thấy đó là do tính tình cô trầm tĩnh.

Lúc này bác cả mới chợt nhớ ra gì đó, bèn lắm miệng hỏi một câu: “Ban nãy cháu đi đâu? Để chị hai tìm suốt nửa ngày thế.”

Chị họ vội mách: “Con tìm khắp nơi, vừa quay đầu liền thấy em ấy bước từ lầu hai xuống.”

Bác cả cùng vị giám đốc Hà kia cùng biến sắc.

“Lầu hai? Nó lên lầu hai à?” Bác cả lạnh giọng hỏi.

Người chị hai họ này thấy hơi khó hiểu bèn nói: “Đúng, là như vậy đó, lúc con quay lại liền thấy nó đi từ trên lầu xuống……”

Bác cả nghiến răng nghiến lợi, mắng một câu: “Không hiểu quy củ gì cả! Sao cháu dám lên trên đó? Nếu lát nữa giám đốc Kim hỏi, để coi cháu trả lời kiểu gì?”

Úc Tưởng quyết định mình phải làm một người thành thật.

Thế nên cô nói: “Trữ Lễ Hàn mời cháu lên.”

Bác cả giận đến bật cười: “Ngài ấy mời cháu lên làm gì?”

Nói dối cũng phải tìm cái cớ hợp lý một chút chứ!

Nếu không phải ở đây còn nhiều người như vậy, ông ta chỉ muốn tát cô hai bạt tai cho tỉnh.

Úc Tưởng thành thật đáp: “Hỏi cháu có quan hệ gì với Lăng Sâm Viễn?”

Giám đốc Hà sửng sốt.

Này nghe…… hơi phức tạp nhỉ?

Bác cả càng nghe càng tức, ông ta hoàn toàn không tin lời Úc Tưởng nói, sắc mặt trầm xuống dặn chị hai: “Con đỡ Úc Tưởng qua bên kia nghĩ ngơi đi.”

Chị hai nhanh chóng chạy đến dẫn Úc Tưởng đi.

Lúc này người bác cả mới quay đầu: “Xin lỗi, để mọi người chê cười rồi. Úc Tưởng ấy à, quả thật là đứa con gái đẹp nhất trong nhà chúng tôi, vừa rồi mọi người cũng thấy đấy. Chẳng qua là lúc trước, học đại học ở một cái trường không có tiếng tăm gì, không giống con ngài tốt nghiệp trường danh tiếng.”

Giám đốc Hà nghe đến đó, không chỉ không ghét bỏ mà ngược lại còn cười nói: “Con gái mà, học ít cũng tốt thôi. Ngốc có phúc của người ngốc!”

Bên này người chị họ chợt rút tay về: “Mới nãy em ăn nói bậy bạ gì đó? Cậu chủ Trữ có thể mời em à?…… Chị biết em cố tình nói vậy là không muốn người nhà họ Hà coi trọng mình, phải không? Nhưng chị nói em nghe, người nhà họ Hà ấy, chỉ muốn tìm người đẹp thôi, trong đầu có rơm rạ hay phân chó thì cũng chẳng sao đâu."

Úc Tưởng: “…”

Úc Tưởng: Người nhà này có bệnh à?

Hệ thống: [ Đúng ]

Giờ phút này, nó vô cùng kiên định đứng cùng một chiến tuyến với Úc Tưởng.

Úc Tưởng cúi đầu cắn một miếng bánh kem đựng trong ly giấy, sau đó mới ngẩng đầu nhìn chị ta: “Trong đầu em toàn rơm, trong đầu chị thì toàn phân chó, vì sao không chọn chị? À, vì chị xấu phải không?”

Cô chị họ phát hiện mình nói không lại, đành tức giận xoay người đi mách.

Úc Tưởng chẳng thèm nhìn đến cô ta mà chỉ lo ăn bánh kem, sau đó lại đi lấy thêm hai cái.

Úc Tưởng tiếp tục trò chuyện cùng hệ thống: Không phải hôm nay ngươi nói sẽ có nữ chính xuất hiện à?

Hệ thống cạn lời.

Hệ thống: [ Cô thật sự không để ý đến chuyện cốt truyện bị xáo trộn à? ]

Úc Tưởng: Cho nên ta hỏi ngươi nữ chính ở đâu rồi, để lát nữa ta đi ức hiếp cô ta, vậy ít nhiều gì cũng hoàn thành một cái nhiệm vụ?

Hệ thống: [ Cô quên rồi sao? Giờ chưa đến lúc cô bắt nạt nữ chính. ]

Úc Tưởng: Đệch.

Úc Tưởng: Vậy giờ tôi phải thay nữ chính chịu đựng bị chị nữ chính bắt nạt à?

Hệ thống: [ Đúng rồi đó ]

Bên này mới than thở xong.

Bên kia lại đột nhiên trở nên náo nhiệt, hóa ra hôn lễ sắp chính thức bắt đầu, mọi người đều rời khỏi nhà ra bãi cỏ bên ngoài.

Bãi cỏ này rất rộng, đủ để chứa rất nhiều người.

Phía trước còn đặt sẵn hơn mười chiếc ghế tựa.

Rất rõ ràng, chỗ ngồi đó là dành cho những người có địa vị và thân phận, những người khách khác chỉ có thể đứng phía sau, hoặc ở hai bên.

Lúc này đã có vài người bắt đầu giơ di động lên để chụp ảnh.

Cũng có vài hot bloger, bắt đầu làm vlog.

Người đang phát trực tiếp kia giờ cũng đứng trong đám động, cô ta đưa camera nhắm ngay sân khấu đặt cách đó không xa.

“Thấy chưa? Người ngồi trước dương cầm đó chính là cô chủ của nhà họ Ninh! Chắc mọi người đều biết nhà họ Ninh nhỉ? Chuyên về sản xuất. Người ta là bạch phú mỹ hàng thật giá thật đó!”

“Ừa, cô ấy là bạn thân của con gái nhà họ Kim.”

Lúc này màn ảnh lại xoay, rồi chợt dừng lại.

Hot bloger khẽ hít vào một hơi, nói: “Thấy chưa? Bóng dáng kia kìa? Đó chính là Trữ Lễ Hàn.”

[ Hàng ghế đầu trừ cha mẹ cô dâu và chú rễ ra thì chính là anh ta và ông cụ Chu ]

[ Móa, nhìn dáng thôi là biết đẹp trai rồi ]

[ Rất có phong cách nha, có thể quay chính diện không ]

“Tôi không dám quay chính diện đâu, mọi người đợi sau này xem video hôn lễ của nhà họ Kim nha, có thể sẽ đăng đó.”

Bloger nói xong, lại bắt đầu quay xung quanh.

Nhưng không thể tìm thấy bóng dáng của Úc Tưởng ở hàng ghế khách mời.

Cô ta nghĩ thầm, người này cũng thật thần bí.

Nếu nói cô là giả thì lại có thể được mời lên lầu hai.

Nếu nói cô là thật, thì đến lúc chứng minh địa vị lại chẳng hề thấy bóng dáng đâu.

Bên này, Úc Tưởng cũng đang nhìn cô gái trẻ đang chơi dương cầm.

Cô ta chính là Ninh Nhạn, chị của nữ chính.

Cô ta mặc trang phục phù dâu màu hồng nhạt, tóc quấn cao, bộ dáng cao quý xuất trần, lúc đàn dương cầm hơi nghiêng mặt, để lộ đường cong nhu mỹ. Là nhân vật cấp nữ thần.

Nếu không phải đã biết rõ ràng cốt truyện, Úc Tưởng sẽ tin cô ta là một cô gái tốt.

Khó trách nguyên thân bị bẫy thê thảm như vậy.

Quả thật không ai không biết ngụy trang.

Cô dâu chú rễ nhanh chóng đọc lời thề rồi trao nhẫn và hôn môi.

Lúc sau bọn họ bước từ trên bục xuống, quỳ gối trước mặt cha mẹ, cảm ơn vì công dưỡng dục. Chẳng qua phân đoạn này có thêm một tình tiết.

Cô dâu chú rễ nâng chén rượu, quỳ gối trước mặt Trữ Lễ Hàn và kính rượu.

Trữ Lễ Hàn nhận nhưng không uống.

Cô dâu chú rễ cũng chẳng thấy có gì kỳ quái, chỉ cười rồi đứng lên.

Bởi vì mọi người đều biết, lúc trước, không biết vì sao khách sạn Hải Lệ đã đắc tội Trữ Lễ Hàn, sau này Trữ Lễ Hàn cũng ít khi nào động đến đồ ăn bên ngoài.

Bên này Úc Tưởng có hơi khiếp sợ.

Úc Tưởng: Vì sao bọn họ còn kính rượu Trữ Lễ Hàn? Sao vậy chứ, Trữ Lễ Hàn là ông nội của họ à? 

Hệ thống: [……]

Bên này bloger cũng đang giải thích trên kênh phát sóng trực tiếp: “Chắc mọi người có nghe vài tin tức ngoài lề rồi chứ, nghe đồn ông chủ Kim cùng cậu Trữ là bạn vong niên. Cho nên cậu cả Trữ cũng xem như bạn đồng lứa với ông chủ Kim. Con gái của ông ta gặp cậu Trữ còn phải kêu bằng chú đó. Nói thật chứ cậu Trữ năm nay cũng chỉ mới 29 thôi."

[ Nhà họ Trữ đúng đỉnh luôn ]

[ Cũng không hẳn là vậy đâu, do mẹ Trữ Lễ Hàn quá đỉnh, nên anh ta cũng trâu bò thế thôi ]

[ Ây da, tôi muốn nhìn trực diện anh ta một lần thôi, sao lại khó vậy chứ? ]

Hôn lễ đã tiến hành đến phần sau, bọn họ lại vào nhà dùng tiệc rượu.

Lúc này, dưới sân khấu là các vị khách đang dùng cơm, trên sân khấu là các vị minh tinh do ông Kim mời đến biểu diễn.

Những minh tinh này vừa xuất hiện, phòng phát sóng trực tiếp của cô cô hot bloger bùng nổ rồi.

Nhất thời, chẳng còn ai quan tâm đến việc Úc Tưởng là thật hay giả nữa.

Úc Tưởng ăn uống no đủ, lại nói với hệ thống: Chúng ta đi thôi.

Hệ thống: [ Cô không gặp nữ chính à? ]

Úc Tưởng: Có thấy cô ta ở đâu đâu.

Hệ thống: [ Cô đợi thêm chút nữa đi ]

Hệ thống: [ Hình như là đang ở chung với Lăng Sâm Viễn ]

Úc Tưởng: Hiezz, tôi thì mệt như vậy còn bọn họ đang làm gì chứ? Đánh nhau à? Còn định đánh bao lâu nữa đây?

Úc Tưởng nói xong, lại nhịn không được bèn ngáp một cái.

Hệ thống: [ Chắc chừng ba tiếng nữa, chị của nữ chính mới rãnh tay quay qua hại nữ chính, lúc đó cô phải xuất hiện. ]

Hết cách, hôm nay chị của nữ chính là phù dâu phải theo suốt hành trình.

Úc Tưởng:……

Úc Tưởng: Đợi ba tiếng chỉ để đi chịu tội à? Không bằng chết luôn cho xong.

Úc Tưởng đứng dậy rời đi.

Hệ thống: [ Thiết lập nhân vật……]

Úc Tưởng đi thẳng mà không thèm quay đầu lại.

Bên ngoài đã là buổi chiều.

Buổi tối còn có tiệc tối, nhưng ai thích thì cứ đi, còn Úc Tưởng lười tham dự.

Úc Tưởng vừa đi thẳng ra ngoài, vừa móc điện thoại chuẩn bị sử dụng phần mềm đặt xe.

Hệ thống còn đang khuyên Úc Tưởng: [ Cốt truyện bây giờ đã sắp hỏng rồi, tôi sợ lát nữa nữ phản diện ra tay tàn nhẫn với nữ chính, cô không cản, lỡ nữ chính bị gì thì phải làm sao đây? ]

Úc Tưởng ngáp.

Cô nhíu mày: “Chỗ này tệ quá, sao lâu vậy còn chưa có xe?”

Đợi hơn nửa tiếng rồi.

Hệ thống khuyên không được Úc Tưởng.

Úc Tưởng lười biếng nói: Tôi phải về dưỡng thai, gen của Trữ Lễ Hàn rất trâu, chắc sẽ trúng, đúng không nào? Giờ tôi đang mang giày cao gót, mặc lễ phụ dạ hội trong thời tiết đầu thu thế này, bị lạnh sẽ sảy thai đó.

Hệ thống thật sự cảm thấy có thể trong bụng của Úc Tưởng đã có bé con, giờ nghe cô nói như vậy, thoáng chốc cũng trở nên do dự.

Hệ thống: [ Nhưng tôi sợ cô sẽ bị cho là không tích cực làm nhiệm vụ, phải bị trừng phạt đấy]

Úc Tưởng ngồi xổm xuống, cô tìm một chỗ tương đối thoải mái, phủi bụi rồi dựa vào.

Thật ra cô cũng rất muốn biết biết, mức độ trừng phạt rốt cuộc là như thế nào, để tiện hơn cho việc phán đoán tình trạng của mình.

Sau đó Úc Tưởng cảm thấy thấy đau.

Cô khẽ rên lên một tiếng.

Lúc này, hệ thống trông hệt như một con gà mái già vội vàng quan tâm: [ Cô xem cô kìa, tôi đã nói là khoan hãy đi rồi. Có phải sảy thai rồi không?]

Úc Tưởng trợn tròn mắt, bắt đầu nói cho qua chuyện: Không sao đâu, mất đứa này còn đứa khác.

Hệ thống sắp phát điên rồi: [ Ở đâu ra đứa khác? Cô định ở với người khác à, Trữ Lễ Hàn mà phát hiện thì sẽ lột da cô đó]

Lúc này, ở một nơi khác, Trữ Lễ Hàn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng anh lại chẳng bao giờ biểu hiện ra mặt.

Anh kêu thư ký Vương lấy xe, rồi dẫn theo vệ sĩ chậm rãi bước ra ngoài.

Giám đốc Kim không dám cản, chỉ nói: “Xin lỗi nhé, hôm nay phiền cậu nhiều rồi”, sau đó liền đưa mấy món quà kỷ niệm quý giá cho vệ sĩ cầm, tự mình tiễn người ra cửa.

Trữ Lễ Hàn chưa đi được bao xa đã thấy Úc Tưởng ngồi xổm trên mặt đất.

Cơ thể của Úc Tưởng đang run nhẹ, như có căn bệnh cấp tính nào đó đang phát tác.

Lúc này thư ký Vương cũng lái xe tới đây.

Lúc thư ký Vương quẹo sang bên này cũng thấy Úc Tưởng. Anh ấy chưa từng gặp Úc Tưởng, chỉ là không nỡ nhìn một cô gái xinh đẹp đang run rẫy bèn vội vàng hạ cửa sổ xe, hỏi: “Cô có sao không?”

Trữ Lễ Hàn chậm rãi bước đến, liền thấy Úc Tưởng đang từ từ ngẩng đầu lên.

Sắc mặt cô có chút trắng bệch, hơi thở dường như cũng trở nên suy yếu, đôi hàng mi cong dài nhẹ nhàng run rẩy, gương mặt tinh xảo đến mức làm người không dời mắt được.

Thư ký Vương lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Cô lạnh à?”

Anh ta nghĩ dù sao mình cũng đang ở trong xe, rất ấm áp. Vì thế bèn giơ tay định cởi áo khoác, phát huy phong độ của một người đàn ông.

Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhìn cảnh ấy.

Anh không có ý gì với Úc Tưởng nhưng dù sao cũng từng có quan hệ thân mật, giờ thấy thư ký Vương cởi áo định đưa cho cô, trông cứ sao sao ấy?

Trữ Lễ Hàn bèn nhấc tay, nhanh chóng cởi cúc áo.

Sau đó anh bước tới, đem áo khoác ngoài âu phục phủ lên người Úc Tưởng.

Thư ký Vương sững sờ: “Trữ, cậu Trữ… Hay là để tôi…”

Anh ta không nhịn nỗi bèn nói thầm trong lòng.

Cậu chủ biết yêu thương từ khi nào thế?

Bên này, Úc Tưởng nhịn không được khẽ hắt xì, cô kéo áo khoác và ló đầu ra.

Trông có chút đáng thương.

Cô ngẩng đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.

Trong chớp mắt, nhìn từ góc độ này, Trữ Lễ Hàn cảm thấy hình như mình đã gặp một đôi mắt thật trong sáng, long lanh như hạt châu.

Có chút lạnh lùng, lại có chút xinh đẹp.

Mang một vẻ đẹp khác với lúc cô cười rộ lên.

Anh nghe cô không kiên nhẫn nói: “Chưa thấy đau bụng kinh bao giờ à?”

Trữ Lễ Hàn: “…”

Trữ Lễ Hàn: “Còn biết đau bụng kinh, vậy xem ra nguyện vọng của cô không thể đạt được rồi.”

Đại khái bởi vì lại gặp được nhân vật có liên quan đến cốt truyện chính nên chút đau đớn do trừng phạt mang đến đã nhanh chóng tiêu tan trong xương cốt Úc Tưởng.

Còn không lâu bằng kỳ kinh của mình vào đời trước.

Úc Tưởng thầm khinh bỉ Chủ Thần.

Ngón tay trắng nõn của cô nắm chặt áo khoác tây trang, đen trắng nổi bật.

Rõ ràng là ngồi nhưng khi ngước mắt nhìn lại vẫn như cao cao tại thượng quyến rũ người khác.

Úc Tưởng không chút ngượng ngùng, nói: “Ồ, vậy ngủ thêm lần nữa thì được rồi?”

Thư ký Vương:!!!

Vệ sĩ:!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play