Hệ thống: "Đây là đâu?"

Úc Tưởng: [Nhà tôi.]

Hệ thống: "Sao cô có thể về nhà được?"

Úc Tưởng: [Không về nhà thì về đâu? Còn muốn ở lại kéo màn với Trữ Lễ Hàn sao?]

Hệ thống: "..."

Ngay lúc Úc Tưởng và hệ thống đang âm thầm trò chuyện bằng sóng não thì chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía cầu thang.

Hiển nhiên, những người khác trong nhà họ Úc đã bị đứa cháu này gọi đến.

Mà Úc Tưởng thì...

Lẻn đi như một phép lịch sự.

Úc Trung cũng không ngờ Úc Tưởng lại muốn bỏ chạy nên đã hét lên: "Mày đừng đi! Đứng lại đó! Mày đang thấy chột dạ chứ gì? Sao phải chạy?"

Nguyên thân ở dưới lầu một nên Úc Tưởng cũng dễ dàng chạy trốn.

Một khi cô bước vào trong và khóa chặt cửa thì không một ai có thể quấy rầy cô ngủ bù được nữa.

Mà bác cả và bác gái của nhà họ Úc đến muộn rồi, người đã chạy mất hút.

Bác cả hỏi: "Úc Tưởng đâu rồi?"

Úc Trung vẫn còn ngơ ngác: "Vào, vào phòng rồi."

Bác cả nhăn mày và hỏi lại: "Vừa rồi con la hét cái gì?"

"Úc Tưởng đi cả đêm không về, cha, con nghĩ cha phải tra hỏi cô ta kỹ vào, công việc cũng chẳng phải việc gì tốt lành, chắc là đi với tên đàn ông nào nữa đấy, trên cổ vẫn còn dấu..."

Bác cả ngắt lời cậu ta và hỏi: "Không phải hôm qua cô ta có nói mình tham gia tiệc rượu ở khách sạn Hải Li sao?"

Úc Trung: "Ồ! Con biết rồi! Chắc chắn nó lại đến tìm Lăng Sâm Viễn!"

Bác cả nhà họ Úc cười lạnh: "Nếu cô ta thật sự có thể lêu lổng cả đêm với Lăng Sâm Viễn thì tốt biết mấy! Tiếc là cô ta không đủ năng lực... Được rồi, im đi, đừng có khiến căn nhà này nháo nhào vào sáng sớm như vậy."

Úc Trung đành phải ngậm miệng rồi trừng mắt nhìn về phía phòng ngủ của Úc Tưởng.

Cô ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều.

Sau khi bò dậy tắm rửa thì mới bật điện thoại lên và chuẩn bị kiểm tra tin nhắn.

Nhưng biết nói sao giờ?

Nguyên thân ở ngoài cả đêm, lúc về thì ngủ say đến tận hai giờ chiều mà chỉ vọn vẹn có ba tin nhắn chưa đọc, đã thế còn là tin nhắn của cùng một người.

[Cô nương à, đã mười một giờ kém rồi, giờ cô đang ở đâu?]

[Tổng giám đốc Thẩm tức điên rồi, cứu cứu, tôi không muốn ăn mắng thay cô đâu]

[....Nhanh đi]

Người gửi: Liêu Giai Phỉ

Từ tin nhắn "Nhanh đi" cuối cùng ấy, dường như Úc Tưởng có thể nhìn thấy biểu cảm "Lạy Phật" của đối phương.

Úc Tưởng cũng không nhận được toàn bộ ký ức ban đầu của nguyên thân, cô chỉ có thể nắm bắt được những gì mà Hệ thống nhắc nhở, cùng với sự hiểu biết mà cô có về cốt truyện gốc của tiểu thuyết.

Dù sao nguyên thân cũng chỉ là bia đỡ đạn trong cuốn tiểu thuyết này, vai trò của cô cũng chỉ là một công cụ cho truyện. Cũng vì thế nên chắc chắn tác giả sẽ không cần phải miêu tả cô một cách sinh động và cụ thể để làm gì.

Nói chung...

Úc Tưởng cũng không biết Liêu Giai Phỉ hay tổng giám đốc Thẩm kia là ai.

Nhưng đoán từ nội dung của tin nhắn thì đúng là cô đã muộn và gây rắc rối cho đồng nghiệp.

Đều là người trong xã hội, sao cứ phải làm khó nhau làm gì?

Úc Tưởng như đồng cảm với chính mình nên đã phản hồi tin nhắn.

[Ngại quá, hôm qua tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Tôi sẽ giải thích sau với tổng giám đốc Thẩm.]

Mới gửi tin nhắn chưa được bao lâu thì điện thoại Úc Tưởng đã reo lên.

[...Sao ngày nào cô cũng gặp chuyện ngoài ý muốn thế?]

Úc Tưởng biết, chắc lại là cái cớ để nguyên thân trốn việc.

Nhưng cô không thể thừa nhận.

Úc Tưởng đành gõ phím: [Xui xẻo nên ngày nào tôi cũng gặp tai nạn.]

Hệ thống: [...] Cô này tự mắng mình mà không để ý luôn kìa???

Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở: [Cô không thể OOC.]

Úc Tưởng phớt lờ và trực tiếp gửi tin nhắn.

Hệ thống dần ý thức được rằng ký chủ này hơi khó nhai.

Nó chỉ có thể nhắc nhở thêm lần nữa: [Nếu OOC, cô sẽ bị xóa sổ.]

"Ừ." Úc Tưởng bình tĩnh đáp lời rồi hỏi lại: "Vậy nói thử xem, tính cách của cô ấy là như thế nào?" - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

[Cô ấy tham lam, lười biếng, IQ thấp, ngực to và không có đầu óc... Sao lại sờ ngực mình?!] Hệ thống sắp sập.

Úc Tưởng: "À. sờ thử xem xem nó có to thật không ấy mà."

Hệ thống: [...] 

Úc Tưởng: "Không sao, cứ nói đi."

Hệ thống: [...]

Úc Tưởng: "Nói đi, tôi đang chờ để học này."

Hệ thống: [Cô ấy không biết cách che giấu suy nghĩ của mình, mọi chuyện xấu đều bộc lộ ra ngoài nên không bao giờ có chuyện cô ấy nói lời khách sáo với người khác. Cô ấy luôn tự cho chuyện mình làm là đúng tình hợp lý...]

Úc Tưởng: "Ừ, không tệ."

Hệ thống cảnh giác: [Cái gì không tệ?]

Úc Tưởng: "Tôi thấy nhân vật này không tệ."

Hệ thống: ?

Cô có đang nghiêm túc không đấy? Với cái tính cách này, gặp mười ký chủ thì hết chín người đều khóc nháo không muốn làm. Ngay cả chịu đựng để làm nhiệm vụ cũng thất bại toàn tập.

Vậy mà một ký chủ như Úc Tưởng, người không chịu hợp tác ngay từ đầu lại thản nhiên chấp nhận như vậy sao?

Úc Tưởng: "Liệu tôi có bị xóa sổ khi nhân vật đã bị xóa sổ không? Chắc không có chuyện đó đâu nhỉ. Vậy thì các ngươi sẽ mệt mỏi biết bao, ngày ngày phải lên đường xóa sổ ký chủ."

Hệ thống: [Ừ, cô nói đúng. Chuyện này sẽ có mức độ phán định riêng.]

Hệ thống: [Nếu chỉ là một nhân vật phụ không quan trọng, nhưng có hành vi và lời thoại OOC ở mức độ vừa phải thì bị phạt giật điện. Ở trước mặt một nhân vật quan trọng, cường độ OOC thấp thì tiếp nhận hình phạt khiến cả người sẽ đau đớn.]

Hệ thống: [Và có hạn chế số lần! Mức độ vừa phải mười lần, mức độ thấp năm lần. Sau khi hết số lần thì sẽ bị xóa sổ.]

Úc Tưởng: "Ồ."

Cô nhẹ nhàng hỏi: "Vậy quản trị viên, ngươi có bị phạt không?"

Hệ thống chợt im lặng một lúc.

Đây không chỉ là lần đầu có ký chủ kêu tên của nó thay vì gọi "Hệ thống" mà còn là người đầu tiên hỏi nó có bị trừng phạt hay không?

Hệ thống: [Xin lỗi, câu hỏi này không nằm trong phạm vi tôi buộc phải trả lời.]

Úc Tưởng gật đầu nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: quản trị viên nhỏ à, ngươi không thông minh bằng bia đỡ đạn đâu.

Ngươi không trả lời, vậy cũng có nghĩa là ngươi chắc chắn cũng bị phạt.

Úc Tưởng không hỏi lại rằng quá trình phán định sẽ mất bao lâu vì chờ đến lần OOC tới đây cô sẽ tự biết.

Úc Tưởng vui vẻ đứng dậy, sau đó thay quần áo và bước ra cửa.

Nhưng Hệ thống lại không nhịn được: [Sao cô không hỏi tôi khi nào sẽ bị phạt?]

Úc Tưởng chớp chớp mắt và hỏi đầy vô tội: "Gì? Tôi đã làm gì sai à?'

Hệ thống: [Cô ngủ với Trữ Lễ Hàn.]

Nhắc đến chuyện này khiến Hệ thống tức điên.

Hệ thống: [Sao cô có thể, sao cô có thể ngủ cùng anh ta? Cốt truyện đảo điên hết rồi!]

Úc Tưởng không quan tâm mà chỉ hỏi vặn lại: "Ngày hôm qua tôi có OOC không?"

Hệ thống: [...]

Hình như...không? Bởi vì nguyên thân vốn đang nằm trên giường Trữ Lễ Hàn, và dưới tác dụng của thuốc thì buộc phải dùng hết sức để quyến rũ anh.

Úc Tưởng phân tích: "Đấy, ngươi nhìn xem, thật ra người OOC là Trữ Lễ Hàn đúng không?"

Hệ thống: [...]

"Anh ta có Hệ thống không? Anh ta cũng bị xóa sổ sao?" Úc Tưởng thuận miệng hỏi.

Hệ thống khẳng định chắc nịch: "Chắc chắn không thể có chuyện đó được. Vai phản diện độc ác không phải ai cũng có thể làm được, anh ta là một kẻ ác bẩm sinh, thuần túy nên không cần hệ thống!"

Úc Tưởng: "Ồ, tiếc ghê."

Hệ thống: ?

Sao nghe như thể cô đang mong chờ anh bị xóa sổ thế? Người phụ nữ này...

Có ý đó thì chẳng khác nào đang khiêu vũ bên rìa vách đấy, cô biết không? Một khi Trữ Lễ Hàn biết được thì dù cô có chín cái mạng cũng không đủ với anh!

Mà Úc Tưởng còn chưa đi được hai bước thì đã đụng mặt Úc Trung.

Tay trái cậu ta cầm lon coca, tay phải cầm điện thoại và đang nói chuyện với bạn cùng lớp: "Chơi! Cuối tuần chắc chắn phải chơi cùng! Mẹ kiếp, không phải chỉ là du thuyền thôi sao? Tôi lấy cho cậu..."

Úc Trung nói được nửa câu thì nhìn thấy Úc Tưởng.

Cậu ta nhanh chóng cúp điện thoại, đang định chất vấn cô.

Thì Úc Tưởng đã mở miệng trước: "Người giúp việc trong nhà đâu?"

Úc Trung nhíu mày.

Thấy cậu ta không phản bác trong nhà làm gì có người giúp việc khiến Úc Tưởng thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như nhà họ Úc tuy sa sút nhưng vẫn đủ khả năng thuê người.

Úc Tưởng quay đầu đi vào phòng bếp và gọi làm hai món ăn, một món canh.

Dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sự phẫn nộ của Úc Trung, Úc Tưởng thong thả ăn no nê rồi từ từ xách túi đi ra khỏi cửa.

Nguyên thân 24 tuổi, đã tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm.

Liêu Giai Phỉ và tổng giám đốc Thẩm kia là đồng nghiệp và cấp trên của cô.

Nhưng vấn đề là...

Công ty của cô ở đâu?

Hệ thống: [Cô định làm gì?]

Úc Tưởng: "Đến công ty."

Hệ thống: [Cô muốn đi làm?] Âm thanh máy móc kia cũng biểu hiện được sự ngạc nhiên.

Úc Tưởng: "Đương nhiên là để câu cá kiếm tiền."

Hệ thống: [...]

Nó chợt thấy lo lắng.

Không cần thiết phải thể hiện sự lười biếng của nguyên thân một cách sinh động như thế đâu.

Hệ thống hắng giọng, vội vàng thông báo cho cô: [Cô nên đến tìm Trữ Lễ Hàn ngay lập tức.]

Úc Tưởng: "Sao phải làm vậy?"

Hệ thống: [Dựa theo cốt truyện, hai người phải kết hôn.]

Úc Tưởng đồng ý một cách kiên quyết: "Được."

Sau đó cô mở bách khoa toàn thư ra và tìm kiếm, sau khi tìm đến tên công ty của Trữ Lễ Hàn thì nhanh chóng thấy xuất hiện một loạt tên của các ông chủ.

"Chà, lĩnh vực y sinh và chip, ôi trời, có IT nữa cơ. Sao họ còn có cả xưởng lọc dầu và mỏ quặng ở nước ngoài nữa thế này?" Đúng là tiểu thuyết tổng tài bá đạo ngày xưa! Mấy thứ này cũng dám viết!

Úc Tưởng đọc tiếp.

Sau khi cha của Trữ Lễ Hàn qua đời, anh sẽ kế thừa công ty bất động sản, điện ảnh và cả công ty bảo hiểm.

Cô biết cái này.

Úc Tưởng thầm nghĩ, trong nguyên tác có đề cập rằng nam chính đã kế thừa toàn bộ sản nghiệp của gia đình.

Làm phản diện cũng gặp may.

Hệ thống: [Coi xong chưa? Coi xong có thấy phấn khích đến mức muốn kết hôn với Trữ Lễ Hàn ngay và luôn không?]

Úc Tưởng lười biếng mà ngáp một hơi: "Mơ đi, còn chưa kịp hưởng nửa số tài sản sau ly hôn thì tôi đã chầu ông bà rồi."

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [Làm người đừng tiêu cực quá.]

Úc Tưởng không quan tâm mà chỉ với tay bắt taxi rồi báo địa chỉ: "Tòa nhà Quang Minh."

Chỗ này là tòa công ty của nhà họ Trữ.

Toàn bộ cả tòa nhà đều thuộc về gia đình họ.

Trước tòa nhà Quang Minh đều tấp nập người đến kẻ đi.

Úc Tưởng vừa bước đến thì đã thu hút không ít ánh nhìn.

Tòa nhà đúng là khá ấn tượng, sảnh chính ở tầng trệt có diện tích rất lớn và được chia thành nhiều khu. Các công ty nhỏ đến tòa Quang Minh này để bàn chuyện làm ăn đều sẽ chờ ở đây.

Úc Tưởng đi thẳng đến quầy lễ tân: "Xin chào, tôi muốn tìm Trữ Lễ Hàn."

Lễ tân nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn đáp lời rất lịch sự: "Xin chào, cho hỏi cô có hẹn trước không?"

Úc Tưởng: "Không."

"Vậy cô tìm cậu cả Trữ có việc gì?"

"Việc riêng."

Khuôn mặt của lễ tân dần thấy giật giật, trong lòng thầm nghĩ luôn có kẻ quái lạ đến tìm cậu cả của nhà họ vì chuyện riêng.

"Ngại quá, theo quy định, hoặc là cô phải hẹn trước, hoặc là phải liên lạc trực tiếp với cậu cả, cô nghĩ sao?"

Sau khi lễ tân nói xong thì đã chuẩn bị sẵn tâm thế vì người phụ nữ này chuẩn bị làm loạn.

Ồ, nhưng chẳng sao hết, dù sao bảo vệ cũng đã quen rồi.

Úc Tưởng: "Được."

Nói xong thì quay người rời đi.

Lễ tân: "Hả?"

Cứ thế mà đi thôi sao? Vẻ mặt của người phụ nữ này còn rất bình thản, như thể cô chỉ đến để báo danh mà thôi.

Úc Tưởng: "Nhìn xem, không phải tôi không muốn tìm anh ta mà là tôi không đủ tư cách để gặp."

Cô còn chưa kịp đâm thêm một nhát vào tim của Hệ thống thì chợt nghe thấy có ai đó gọi mình: "Úc Tưởng!"

Úc Tưởng quay sang nhìn.

Chỉ thấy người nọ là một người đàn ông, trên người mang vest, dưới chân đi giày da. Khoảng độ ba mươi tuổi, ngoại hình ưa nhìn và trên tay còn cầm một chiếc cặp táp.

Mà đằng sau anh ta còn có một cô gái trẻ.

Trong não Úc Tưởng giờ mới hiện ra hai cái tên.

Thẩm Hải.

Liêu Giai Phỉ.

Cũng chính là cấp trên tổng giám đốc Thẩm và đồng nghiệp đã gửi tin nhắn cho cô.

Hai người nhanh chóng bước đến chỗ cô.

Úc Tưởng chỉ có thể nói: "Thật trùng hợp."

Thẩm Tổng nhìn cô, sau đó quay đầu nhìn sang quầy lễ tân rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Cô có quen ai ở đây à?"

Úc Tưởng lắc đầu, vui vẻ đáp lời: "Không quen." Sau đó hỏi vặn lại: "Anh tới đây làm gì?"

Tổng giám đốc Thẩm: "Ơ."

Liêu Giai Phỉ: "...Cô quên hết rồi à cô chủ? Chúng tôi đến đây để gọi vốn đầu tư! Hôm nay giám đốc mạo hiểm đến đây là để gặp giám đốc của công ty nhà họ Trữ này!"

Có vẻ như tính tình của tổng giám đốc Thẩm kia rất tốt nên anh ta chỉ cười nói: “Đúng vậy, chính nó.”

Úc Tưởng: "Vậy anh cứ đợi."

Tổng giám đốc Thẩm: "..."

"Xin chào, cho hỏi ngài có phải tổng giám đốc Thẩm đến từ công ty văn hóa Khải Tinh không? Giám đốc Lăng của chúng tôi vừa mới đến, tôi phụ trách dẫn mọi người lên lầu." Cô gái ở quầy lễ tân đi tới.

Hệ thống: [Phát hiện nhân vật quan trọng của cốt truyện! Nam chính Lăng Sâm Viễn chỉ cách cô tầm 100 mét! 90 mét! 80 mét...]

Hệ thống: [Mời cô nhanh chóng tiến lên thổ lộ với anh ta.]

Úc Tưởng: Thế có quà để thổ lộ không?

Hệ thống nghẹn ngào: [Không có.]

Hệ thống: [Nhưng, nếu như cô cứ thổ lộ và bị từ chối thì mới có thể ghét cay ghét đắng nữ chính hơn!]

Úc Tưởng: Ngươi nghĩ ta có bị yandere(*) không?

(*)Thuật ngữ này để chỉ tính cách của các nhân vật nữ có tình yêu quá mãnh liệt dành cho đối phương. Từ đó họ bị mất kiểm soát và làm những điều bất chấp mọi thứ.

Hệ thống: ?

Yandere? Nó dần thấy xấu hổ, hay do hệ thống của nó lạc hậu quá rồi sao? Nhưng nó không biểu hiện ra ngoài mà.

Hệ thống vẫn cố gắng hết sức và giữ bình tĩnh: [Cô có ý gì?]

Úc Tưởng: Ví dụ như yêu mà không thành, cầu mà không có là phải cầm tù và tra tấn anh ta đến chết.

Tam quan của Hệ thống vỡ tan tành.

Nó hoảng hốt: [Không, không được.]

Sau khi trò chuyện với Hệ thống một hồi thì nam chính Lăng Sâm Viễn cũng đã đến sảnh chính.

Anh ta khoác lên mình bộ vest đen, khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng.

Theo như mô tả trong nguyên tác thì anh ta có làn da bánh mật, mày kiếm, khuôn mặt tuấn tú và sắc bén như dao. Đã thế có có khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo.

....Nghĩ đến đó đã khiến Úc Tưởng thấy hơi đói bụng.

Ôi vị thần vĩnh cửu của bánh mì!

Tổng giám đốc Thẩm cười nói: "Úc Tưởng, chúng ta đi lên đi. Cô cũng là cô chủ hào môn, chắc chắn đã tiếp xúc qua với những người như giám đốc Lăng rồi."

Úc Tưởng nghe thế thì đã hiểu tại sao nguyên thân trốn việc nhiều như vậy mà ông chủ vẫn không sa thải cô. Hóa ra là thấy thích thú với hào quang hào môn trên đầu Úc Tưởng.

Nhưng anh ta nào có biết nhà họ Úc đang trên bờ vực phá sản.

Những người thuộc tầng lớp thượng lưu bên ngoài xã hội đều không muốn bắt chuyện với họ.

Lễ tân nhanh chóng dẫn họ vào thang máy.

Trong thanh máy chỉ có đúng ba người.

Úc Tưởng lên tiếng: "Thật ra, tốt nhất đừng nên bàn chuyện làm ăn với vị giám đốc Lăng này."

Tổng giám đốc Thẩm kinh ngạc: "Sao thế?...Ồ, cô lo lắng vì thân phận của anh ta đúng không?"

Ông lão nhà họ Trữ đã công khai thừa nhận đứa con ngoài giá thú và giờ không ít người trong giới kinh doanh đã biết đến chuyện này.

Mà đứa con ngoài giá thú này chẳng phải ai khác, chính là Lăng Sâm Viễn.

Tổng giám đốc Thẩm càng thêm tự tin: "Có liên quan gì đâu? Cậu Trữ ngày đêm tất bật tới lui, chúng ta cũng chỉ là một công ty nhỏ hợp tác với giám đốc Lăng, nói đúng hơn thì chúng ta đang hợp tác với Trữ thị. Làm sao mà liên lụy với chúng ta được?"

Vừa dứt lời thì cửa thang máy cũng mở ra.

Lăng Sâm Viễn đang đứng ở ngoài cửa, dường như không nhúc nhích.

Mà đối diện với anh ta chính là dáng người cao lớn, đĩnh bạt của Trữ Lễ Hàn. Anh khoác lên mình bộ vest trắng tỉ mỉ, nhã nhặn khôi ngô, khí chất cao quý, như thể việc cúi đầu cũng là chuyện đáng khinh đối với anh.

Đằng sau Trữ Lễ Hàn có có hai thư ký và ba vệ sĩ, thoạt nhìn như thể muốn đánh Lăng Sâm Viễn lăn đến bệnh viện.

Tổng giám đốc Thẩm không rét mà run.

Mà Hệ thống thì lại không ngờ chuyện đáng ngạc nhiên sẽ đến nhanh như vậy.

Làn sóng này gọi là gì nhỉ?

À, song hỷ lâm môn!(*)

(*) Song hỷ lâm môn chính là 2 niềm vui, niềm hạnh phúc đến cùng một lúc với gia đình.

Nó nghe thấy Úc Tưởng bước ra khỏi thang máy rồi khẽ hỏi nó: "Giờ ta nói trước cho ngươi nghe, ta đến nói với Trữ Lễ Hàn: chúng ta kết hôn đi, rồi sau đó quay lại nói với Lăng Sẫm Viễn: thật ra, tôi đã yêu thầm anh từ lâu. Một công đôi việc hoàn thành luôn hai nhiệm vụ, ngươi thấy thế nào?"

Hệ thống: !

Không!

Chẳng ra gì cả!

Cốt truyện sẽ băng huyết đến mức ngay cả mẹ nó cũng không nhận!

Hệ thống không dám hối thúc cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nữa đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play