Đúng là phản diện có khác.
Những từ này đã đọng lại trong đầu Úc Tưởng rất lâu.
Lần đầu tiên cậu Trữ này xuất hiện trong nguyên tác thì tác giả đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực chỉ để miêu tả anh là một cậu chủ cao quý và thanh lịch đến mức nào. Nói thật thì miêu tả Trữ Lễ Hàn chẳng khác nào một cô phụ.
Cho dù hiệu quả của thuốc đã có tác dụng mạnh nhất nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm Úc Tưởng, từ đầu đến cuối vẫn cố giữ bình tĩnh, thậm chí còn rất lạnh lùng. Mà quần áo của anh vẫn chỉnh tề như ban đầu, không xê không dịch như thể đây là một hành vi rất dâm tục đối với anh.
Hoặc có vẻ như đây là một hành động vô cùng dâm loạn và khinh mạn.
Khi Úc Tưởng đang đánh giá Trữ Lễ Hàn bằng đôi mắt mơ màng thì anh cũng đang nhìn cô.
Nếu chọn cách làm để giải thuốc thì chỉ trong vài giây chớp nhoáng, Trữ Lễ Hàn đã nghĩ đến những chuyện có thể xảy đến và nghĩ luôn cả cách dọn dẹp hậu quả như thế nào....
Cô muốn gì, anh cho đó.
Nhưng nếu vọng tưởng và có âm mưu lớn hơn thì đừng mơ.
Tốt nhất là nên biết suy nghĩ một chút, người sẽ đứng ra giải thích mọi chuyện cho cô sau này sẽ là ai, hay ai sẽ là người gợi ý cho cô.... Gì vậy?
Trữ Lễ Hàn nhìn chăm chăm vào tay Úc Tưởng.
Cánh tay của cô đang chật vật mò mẫm thứ gì đó ở đầu giường một cách yếu ớt.
Trữ Lễ Hàn: "..."
Vẫn còn sức để phân tâm sao?
Trữ Lễ Hàn: "Cô tìm gì?"
Úc Tưởng lôi ra một món gì đó.
Điện thoại.
Vẻ lạnh lùng giữa đôi lông mày của Trữ Lễ Hàn không hề giảm đi, anh thấp giọng: "Cô định báo cáo với người đứng sau rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Úc Tưởng: "Không phải."
Trữ Lễ Hàn im lặng không nói gì nhưng lại âm thầm nắm lấy cổ tay Úc Tưởng.
Anh đang muốn xem thử cô sẽ ngụy biện như thế nào.
Úc Tưởng khẽ nói: "Tôi đặt báo thức."
Trữ Lễ Hàn: ?
Đặt báo thức????
Úc Tưởng không thèm nhìn mặt đối phương, cứ thế ngồi ngay trước mặt anh, khó nhọc lắm mới đặt được báo thức vào lúc sáu rưỡi sáng vì hai mắt đã ngập nước.
Đặt xong thì lại nhét nó xuống dưới gối rồi uể oải nhắm mắt và ngủ thiếp đi.
Trữ Lễ Hàn: "..."
Anh nhìn nhưng đến cuối vẫn không tài nào hiểu nổi ý đồ của cô.
Đêm nay bỗng dài hơn bao giờ hết.
Tiếng điều hoà kêu rất khẽ, kim đồng hồ cũng điểm lúc sáu giờ rưỡi. Nhưng báo thức vừa vang hai tiếng thì Úc Tưởng đã tắt đi.
Cô cầm điện thoại lên và liếc nhìn sang Trữ Lễ Hàn.
Người đàn ông này vẫn đang ngủ say, ánh đèn mờ ảo trong phòng hằn lên đôi lông mày ấy như muốn tô điểm ánh vàng, khiến cho anh càng thêm uy nghiêm và điển trai đến khó tả.
Tiếc thay, anh lại là một phản diện độc ác.
Úc Tưởng muốn vén quần lên.
Chuồn thôi. Nhưng không ngờ vừa mới nhích được một chút thì đã ngã nhào. May mà có tấm thảm lót dày nên Trữ Lễ Hàn mới không tỉnh giấc.
Úc Tưởng: "..."
Có điều hai chân cô cũng mềm oặt rồi, may là không ảnh hưởng mấy đến việc đi lại, ra ăn thêm hai chén cơm nữa thì khỏe lại ngay.
Nghĩ đến đấy, Úc Tưởng lập tức thẳng lưng hướng thẳng về phía cửa, cô đi rất khẽ rồi nhẹ nhàng mở cửa. Tiếng "cạch" vang lên cũng là lúc mà cánh cửa từ từ mở ra.
“Đúng thật…” Úc Tưởng thầm nghĩ.
Theo như nguyên tác, chị gái của nữ chính vì muốn hành hạ nữ chính nên đã cố ý chuốc thuốc vào rượu của cô ấy.
Và đương nhiên, người hứng trọn là bia đỡ đạn.
Đến khi Trữ Lễ Hàn và bia đỡ đạn đã đặt chân vào phòng thì chị gái của nữ chính đã nhanh chóng khoá cửa từ bên ngoài, chắc chắn bọn họ không thể thoát ra được, cũng đảm bảo rằng gạo sẽ nấu thành cơm.
Áng chừng một lúc lâu sau thì cô ta sẽ đến và lặng lẽ mở khoá, phải như thế thì khi đám phóng viên kéo tới mới có thể bắt gặp cảnh tượng kia. Chứ nếu cửa đóng cứng còng thì sao mà phóng viên chụp ảnh được? - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Mà lúc Úc Tưởng đẩy cửa ra ngoài thì đã cố vặn nhẹ ổ khoá hai cái.
Hừ!
Không ngờ chứ gì? Không ngờ rằng tôi sẽ đặt báo thức để dậy sớm! Đến cả đi làm cô còn chưa phải khổ vậy đâu!
Hệ thống quá hồi hộp nên đã che chắn từ nãy đến giờ vì sợ mình nhìn phải thứ không nên nhìn. Cũng vì thế nên nó không hề hay biết rằng Úc Tưởng không chỉ không đánh thức Trữ Lễ Hàn dậy mà còn phủi mông bỏ chạy.
Giờ là bảy rưỡi sáng của mùa thu, trời vẫn còn chưa thấy nắng.
Úc Tưởng cũng nương nhờ màn đêm để rón rén đi ra khỏi khách sạn.
Thảm đỏ ở lối vào vẫn còn y nguyên, những món đồ trang trí từ bữa tiệc rượu đêm qua vẫn còn đó.
Cùng lúc đó, có một số tay săn ảnh đang túc trực bên ngoài cửa khách sạn.
Bọn họ đã lót dép ngồi chờ trước chỗ này suốt cả đêm, đầu bù tóc rối, một tay cầm thuốc lá, một tay cầm bánh mì chấm sữa.
"Chẳng phải có người bảo ở đây có tin chấn động à? Sao giờ còn chưa thấy gì hết?"
"Chờ một chút." Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cúi xuống nhìn điện thoại rồi nói: "Đợi đến chín giờ rồi hẳn vào, đi thẳng lên lầu 13."
Chín giờ.
Thư ký của Trữ Lễ Hàn sẽ đến tìm người để chủ trì hội nghị.
"Vào được sao?" Có người hỏi.
Người đàn ông trung niên kia vẫy vẫy thẻ chìa khoá trong tay: "Yên chí, chúng ta có thứ này rồi."
Mà lúc này, Úc Tưởng lại đang từ từ đi ra cửa khách sạn.
"Ai thế?" Một tay săn ảnh nào đó lên tiếng.
Người đàn ông trung niên kia nhìn thoáng qua, nhưng chỉ có thể thấy mang máng chiếc váy dạ hội được khoác lên cơ thể tuyệt đẹp của người nọ.
Nhưng gu ăn mặc của đối phương thì chẳng ra gì. Một chiếc nơ to tướng nằm ngay trước đường viền cổ của chiếc váy.
Quê mùa.
Người đàn ông kia nhìn một cái cũng chẳng buồn nhìn lại lần hai mà chỉ nói: "Không quan trọng, việc của chúng ta là ngồi chờ."
Những người khác cũng ậm ờ đáp lại rồi tiếp tục ngồi xổm chờ.
Sáng mùa thu thật sự rất lạnh.
Úc Tưởng đã phải rùng mình vài cơn rồi lại đặt lộ trình đến quán ăn sáng cách đó vài trăm mét. Gọi một ly sữa đậu nành, một chén đậu phụ mặn, thêm nửa lồng bánh bao thịt với nửa lồng sủi cảo chiên.
Bà chủ cũng phải quay đầu đánh giá cô vài lần.
Cho dù là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách thì Úc Tưởng vẫn rất xinh đẹp, vì thế nên cô vẫn ung dung và bĩnh tĩnh trước ánh nhìn của người khác, chỉ thản nhiên ngồi đó rồi vừa ăn vừa hỏi mượn bà chủ sợi dây chun.
Buộc tóc lên thì ăn uống mới ngon miệng.
Bà chủ chưa từng thấy chuyện này bao giờ.
Ăn mặc như thể vừa bước ra từ giới thượng lưu, chân mang giày cao gót, mặt đẹp như hoa, đôi mắt nhíu lại cũng thấy rất tinh xảo như đang muốn rù quến ai đó. Khi rũ mắt, người ta còn có thể thấy một vài vệt đỏ li ti trên bờ vai và chiếc cổ trắng nõn của cô như thể vừa bị ai dùng tay véo.
Nhìn không thấy chút dục vọng hay dung tục nào nhưng vô thức tạo ra khung cảnh rúng động lòng người.
Úc Tưởng biết bà chủ đang nghĩ gì, chắc bà sẽ nói gì đó tựa tựa như, có phải trông cô giống yêu tinh lắm không?
Lúc này, cô chỉ nhẹ nhàng ợ một tiếng đã khiến toàn bộ suy nghĩ của bà chủ bị kìm chặt.
"Cảm ơn, gói cái này lại giúp tôi."
"A, được được!"
Úc Tưởng cứ thế bước ra ngoài với một bịch bánh bao trên tay, mà cũng trùng hợp khi chiếc taxi cô đặt vừa đến.
Trong danh bạ của nguyên thân vốn có địa chỉ cố định.
Úc Tưởng chỉ cần nhìn theo danh bạ là có thể trở về nhà của nguyên thân một cách suôn sẻ.
Mà giờ đã là tám giờ.
Thư ký của Trữ Lễ Hàn, thư ký Vương, sẽ đứng ở cửa đợi anh như thường lệ. Nhưng hôm nay, khi đến thì người giúp việc Philippine đã báo rằng hôm qua Trữ Lễ Hàn không về nhà.
Anh ấy chỉ đành quay lại và gọi vào số điện thoại cá nhân của Trữ Lễ Hàn.
Nhưng không có ai bắt máy.
Thư ký Vương lập tức hiểu rõ sắp có chuyện nghiêm trọng.
Có thể là đã xảy ra chuyện gì rồi!
Nên anh ấy đã nhanh chóng liên lạc với vệ sĩ.
"Tối hôm qua cậu chủ hơi say, tâm trạng cũng không tốt nên đã nghỉ lại ở khách sạn một đêm..." Vệ sĩ nói.
Thư ký Vương nghe thế thì mới bĩnh tĩnh và chạy nhanh về khách sạn.
Lên tới phòng 1302, anh ấy bấm chuông.
Một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng cũng đánh thức Trữ Lễ Hàn.
Anh có hơi bực khi rời khỏi giường, nhưng dù sao cũng là người có ăn có học, dù có tức đến mấy cũng không thể đập phá lung tung mà chỉ từ từ ngồi dậy và ấn ấn xuống giường....
Ừm?
Trống không?
Trữ Lễ Hàn quay đầu.
Chỉ thấy nửa giường còn lại trống không.
Anh nhanh chóng đứng dậy, kiểm tra quanh phòng một lượt từ ngoài vào trong rồi mới xác nhận chính xác rằng người phụ nữ kia đã mất tăm.
Sao lại chạy? Có kế gì mới rồi sao?
Mà chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Trữ Lễ Hàn ung dung mang thắt lưng, chiếc khóa thắt lưng bằng đồng phát ra âm thanh lanh lảnh và ngay sau đó, anh lại trở về với dáng vẻ chỉnh tề và đoan trang như ban ngày.
Xong xuôi thì mới chịu đi đến cạnh cửa: "Ai?"
"Cậu chủ, là tôi." Thư ký Vương đáp lời rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa kia cũng mở ra.
Trữ Lễ Hàn đứng ngay đó, nhìn chẳng khác gì so với thường ngày, duy chỉ có cà vạt thì không biết đã lạc đi đâu mất... Hừm... Thư ký Vương nhìn chăm chú, cảm giác như nhìn thoáng cũng có thể thấy được trên cổ của anh có một vết xước mờ.
Mà cậu chủ lại không hề nuôi mèo.
Thư ký Vương ngơ ngác.
Chợt có một toán phóng viên mang theo máy quay đến.
Thư ký Vương: "Này! Mọi người đang làm gì đấy?"
Sắc mặt Trữ Lễ Hàn tối sầm, anh ngước mắt nhìn sang.
Vậy là đã đứng sẵn chờ anh rồi à?
"Cậu Trữ! Có người tung tin rằng ngày hôm qua cậu đã vào phòng với bạn gái của em trai, có phải thật không?" Người đàn ông trung niên kia xông xáo đến trước mặt anh rồi hét lên một cách hưng phấn.
Vệ sĩ cũng nghe được tin tức nên nhanh chóng hành động, vội chạy đến cản người.
Trữ Lễ Hàn không thèm để ý đến bọn họ mà chỉ quay sang hỏi thư ký Vương: "Bây giờ là mấy giờ?"
"Chín giờ mười phút, xin lỗi cậu chủ, tôi không biết tối qua anh ngủ ở đây nên mới tới muộn...."
Chín giờ.
Giờ Trữ Lễ Hàn mới biết vì sao tối qua cô cứ khăng khăng muốn đặt báo thức.
À, tên của cô là gì ấy nhỉ?
Lúc này Trữ Lễ Hàn mới chợt nhận ra, tối qua mình đã tra hỏi một cách vô ích, giờ ngay cả tên của người phụ nữ kia còn chẳng rõ.
Anh nhẹ nhàng đẩy vệ sĩ trước mặt sang một bên rồi cúi nhìn tên đàn ông trung niên kia.
Người này thấp hơn Trữ Lễ Hàn một cái đầu, trong tay đang cầm micro thu âm, trông có vẻ như đang xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Trữ Lễ Hàn bình tĩnh đáp lời: "Tôi còn không có em trai thì lấy đâu ra bạn gái của em trai?"
Người đàn ông kia nói: "Vậy cậu có thể cho bọn tôi vào chụp được không?"
Lúc này Trữ Lễ Hàn đang bực trong người nên chỉ lạnh lùng hỏi một câu: "Chụp lại nơi ở của tôi, các người có biết hậu quả là gì không?"
Người đàn ông kia nghe thế thì hơi rụt người, nhưng chợt nghĩ đến số tiền còn lại trong thẻ khiến tên đó phải thẳng lưng, dù sao chuyện này cùng là do người ta xúi giục.
Người đàn ông trung niên nói: "Cậu không nghĩ đến hậu quả nếu cha mình biết cậu ngủ với bạn gái của em trai à?"
Thư ký Vương nghe thế cũng phải ngừng thở vài giây, trong lòng thầm cảm thán tên này đúng là quá bạo dạn.
Không sợ chết.
Giọng nói của Trữ Lễ Hàn vẫn lạnh lùng: "Thư ký Vương, cứ để họ chụp, chụp xong thì dẫn đến đồn cảnh sát."
Người đàn ông kia nghe thế thì ngớ người... Cho mình vào chụp rồi sao?
Đột nhiên anh ta thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao thì chủ thuê cũng đã hứa với anh ta, cứ đi vào thôi...
Thử nhìn những vết xước trên cổ của cậu chủ Trữ này mà xem, kịch liệt đấy.
Chắc chắn anh đã làm chuyện gì đó và chưa kịp chạy!
Người đàn ông kia chợt thấy tự tin nên đã lao thẳng vào trong.
Nhưng sau đó... lại phải đối mặt với cái giường trống không.
"Sao thế? Anh Từ? Sao anh không ra?" Mấy tay săn ảnh ngoài kia bắt đầu chộn rộn.
Bọn họ thấy người đàn ông trung niên kia đang bất động như trúng tà, không hề nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Có thấy được cảnh gì thú vị không?
Chết tiệt, chủ đề này phải được tung ra!
Nhưng bọn họ còn chưa kịp tưởng tượng đến một tương lai thăng chức thăng lương đầy màu hồng thì người đàn ông đang đứng cứng đờ tại chỗ kia đã quay đầu lại, trong họng cũng lí nhí: "Không, không có người..."
Mấy tay săn ảnh: ?
Mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng chợt thấy ớn lạnh.
Toang rồi.
Bây giờ phải đối phó với cơn giận của cậu chủ Trữ như nào đây?
Mà lúc này, Úc Tưởng đã về đến nhà.
Nhà họ Úc trong nguyên tác đã bắt đầu sự nghiệp kinh doanh từ thời nhà Thanh, nhưng lại bắt đầu suy tàn khi đến thời ông nội của Úc Tưởng. Cũng chính vì thế nên đến thời của cô, nhà họ Úc đã bị bao quanh bởi những kẻ quyền lực đến từ mọi tầng lớp nên cuộc sống có hơi gian nan.
Nhà họ Úc không giỏi gì khác, ngoại trừ việc đẻ con.
Mà sản nghiệp của gia tộc cũng ngày càng xuống dốc, cả gia đình nhà họ Úc chỉ có thể sống tạm trong căn nhà cũ, là một biệt thự phong cách phương Tây cổ kính.
Úc Tưởng bước xuống xe, đi vòng qua đài phun nước thiên thần nhỏ ngay trước sân, qua khỏi một đoạn đường rồi mới đến cửa.
Ngồi trên ghế sô pha của lối vào là một cậu trai, con của chú Úc Tưởng tên là Úc Trung, năm nay mới tốt nghiệp đại học.
Dường như Úc Trung đã thức cả đêm để chơi điện thoại nên khi nghe thấy tiếng bước chân thì đã quay phắt sang nhìn. Thấy Úc Tưởng trở về khiến cậu ta phải sửng sốt một hồi, sau đó thì gân cổ lên mà hét lớn: "Cha! Mẹ! Úc Tưởng ở ngoài cả đêm, ngủ với tên man rợ nào rồi!"
Vừa hét xong thì cậu ta lại quay sang nhìn chằm chằm vào vết xước trên cổ cô và nhíu mày, rồi mắng: "Không biết xấu hổ!"
Giờ thì hay rồi, cả biệt thự đều biết chuyện.
Mà Úc Trung còn chưa chịu để yên, cậu ta cứ nhìn chằm chằm Úc Tưởng một hồi, sau khi thấy trên tay cô đang cầm thứ gì đó thì mới vội vàng nhảy phốc về phía trước: "Còn nhận đồ của người ta à? Không biết xấu hổ..."
Nói được nửa câu thì cậu ta chợt im ru.
...?
Trong tay Úc Tưởng là một bịch bánh bao thịt.
Tên đàn ông nào lại đi tặng bánh bao thịt??
Lúc này, Hệ thống chợt nhận ra bản đồ bị thay đổi nên mới ngừng che chắn.
Không ngờ khi vừa cởi bỏ che chắn thì nó đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Úc Tưởng: "Ngu ngốc."
Hệ thống ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Sao Úc Tưởng lại biết mắng người rồi?
Mà mấy tay săn ảnh đâu?
Còn việc các tay săn ảnh đã chặn cửa như cốt truyện thì sao?
Chết dở!
Nó mới đi làm ngày đầu tiên mà cốt truyện đã bị thay đổi rồi!