Úc Tưởng nằm trong bệnh viện tư nhân.

Nhưng vì là bệnh viện công cấp ba nên có quá ít giường!

Úc Tưởng thấy mình cũng chẳng bị gì nặng nên khi thư ký Vương đưa cô đến bệnh viện tư nhân thì cô đã chậc lưỡi và nói với Hệ thống: Chân thực quá, không hề bá đạo chút nào.

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [Cái này không phải trọng điểm.]

Úc Tưởng: Thế là gì?

Hệ thống: [Nữ chính bị giam giữ.]

Úc Tưởng: Lăng Sâm Viễn sẽ sớm cứu cô ấy thôi, ngươi lo làm gì?

Hệ thống nghẹn họng.

Đúng thật.

Tại sao bia đỡ đạn phải chịu trách nhiệm khi mà mọi chuyện lại do chị gái của nữ chính làm ra?

Úc Tưởng nhướng mi, giọng nói có hơi lạnh lùng: Nếu không ai tin lời tôi nói, thậm chí còn coi tôi như kẻ mất trí thì tôi sẽ trực tiếp nói cho Lăng Sâm Viễn biết người đứng sau chính là Ninh Nhạn.

Trong nguyên tác, Lăng Sâm Viễn và Trữ Lễ Hàn đều đa nghi.

Chỉ có bia đỡ đạn là ngu ngốc nên không đáng để người ta chơi cùng.

Hệ thống nghe xong, quyết định tạm thời không nhắc đến nữ chính với Úc Tưởng.

Tránh chọc tức cô rồi lại kích thích quá độ, đến mức cô còn muốn trở thành phản diện với Trữ Lễ Hàn.

Hệ thống: [Cô...]

Úc Tưởng ngắt lời: Ngươi không báo cáo số liệu sao?

Hệ thống: [Ý của cô là sao?]

Úc Tưởng: Theo như cốt truyện, hẳn là ta nên gánh trách nhiệm thay cho nữ chính, nhưng giờ ta thoát được, còn nữ chính thì bị giam. Không phải ta nên chịu trừng phạt sao? Vì hình phạt chưa tới nên ta nghĩ là do ngươi chưa báo cáo.

Hệ thống không nói gì.

Úc Tưởng mỉm cười: Bảo bối à, ta biết trái tim ngươi đã hướng về ta rồi.

Hệ thống lạnh lùng đáp: [Hệ thống không có trái tim.]

Úc Tưởng: Nhưng Hệ thống có đánh iá hiện trạng.

Hệ thống: [...]

Hệ thống lại đề cập vấn đề khác với Úc Tưởng: [Người nổi tiếng Tử Hi kia không biết vì sao mà lại thuê một lượng lớn người trên mạng xã hội để mắng cô, cô không muốn xử lý chuyện này sao?]

Úc Tưởng mở TV và lấy điện thoại ra chơi game.

Cô từ chối một cách dứt khoát: Không cần.

Hệ thống: ?

Hệ thống: [Cô ta sỉ nhục thanh danh của cô, chà đạp lên sự trong trắng của cô mà.]

Úc Tưởng mở trò chơi.

Hệ thống nhìn thấy.

Mẹ nó, cạn lời, game nông trại.

Úc Tưởng bấm vào màn hình điện thoại, cũng chẳng thèm ngẩng đầu mà chỉ nói: Ta không cần sự trong trắng hay thanh thuần. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [Không phải phụ nữ coi trọng thứ đó nhất sao?]

Úc Tưởng: Ta không sống vì sự bình phẩm của người khác.

Hệ thống: [Nhỡ như có người nào chơi cô...]

Úc Tưởng: Nhà họ Úc sẽ là người nổi giận đầu tiên, và họ sẽ kiện ra tòa.

Hệ thống phục rồi. Cô đúng là lười ở một cảnh giới mới.

Hệ thống không khỏi chỉ trỏ: [Không thể chơi game đòi hỏi kỹ thuật chút được sao?]

Úc Tưởng: Ngươi không biết đâu, trong suốt hai năm làm việc, ta đều suy nghĩ phải làm sao để trở thành một người vô ưu nhược trí mà không phải lo cơm ăn áo mặc.

Hệ thống nghẹn lời.

Hơn nữa, sự căm ghét công việc của Úc Tưởng đang ngày càng lớn và rồi bia đỡ đạn sẽ không muốn làm việc nữa.

Úc Tưởng giờ đang chơi game giải trí dành cho người chậm phát triển trí tuệ.

Mà nhà họ Úc thì đang phát điên khi thấy bài đăng.

Em họ của Úc Tưởng còn vui sướng mà thêm dầu vào lửa: "Con đã nói rồi, phải quản nó đi, giờ nhìn xem, xảy ra chuyện rồi đó..."

Bác cả quay sang mắng: "Câm mồm!"

Úc Trung vẫn không hiểu.

Úc Tưởng làm sai, sao lại mắng cậu ta?

Bác cả ôm ngực, thở hổn hển: "Gọi cho cậu hai, bảo hai vợ chồng nó về đây! Nhà họ Úc giờ không còn như xưa nữa, thế mà còn bị gièm pha như thế thì nhà họ Hà nghĩ gì bây giờ? Con gái nhà họ Úc làm sao mà kết hôn được?"

Chị họ ở bên cạnh gật đầu lia lịa, trong lòng thầm mắng Úc Tưởng xối xả.

"Tìm luật sư, phải tìm luật sư, viết cho mỗi người một bức thư, kiện ra tòa hết!" Bác cả lạnh lùng nói: "Kiện tội phỉ báng!"

Chú ba lên tiếng: "Vậy giờ gọi cho Úc Tưởng bảo nó chạy đi xử lý!”

Bác cả quay đầu: "Mày thấy nó có bản lĩnh không? Giờ còn để chuyện lớn hơn nữa thì tan tác hết đấy."

Chú ba đành nghiến răng đồng ý.

Những người trẻ vẫn chưa hiểu chuyện nên không rõ ràng như Úc Tưởng.

Đặc biệt là chị họ của cô, sao cô ta có thể chịu đựng chuyện này được nên đã gọi cho Úc Tưởng. Nếu không phải vì không có số của Hà Vân Trác thì cô ta đã gọi cho anh ta luôn rồi.

Cô chị họ gọi đến hai ba lần mới thấy đối phương bắt máy.

Cô ta lập tức mở miệng chất vấn: "Úc Tưởng, mày đang làm gì vậy? Sao không nghe điện thoại?"

Úc Tưởng: "Chơi game."

Chị họ nghe thế thì huyết áp cũng tăng nhanh.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Mày có biết chuyện bê bối của mày giờ đã nát tung nát bét hết rồi không? Bây giờ cả nhà đang phải dọn dẹp đống bừa bộn của mày đây?"

Úc Tưởng dừng một chút rồi nghiêng đầu: "Ừ, thế tôi cảm ơn nhé?"

Chị họ nghe thế thì sôi máu.

Úc Tưởng không biết sợ sao? Cô không biết xấu hổ sao?

"Tối nhất là cô nên xử lý chuyện này càng nhanh càng tốt. "

"Ồ, giờ tôi đang ở bệnh viện, không rảnh."

"Ở bệnh viện dưỡng thai à??" Giọng của chị chợt to lên: "Tao thấy tốt nhất là mày nên phá thai càng sớm càng tốt, sau đó đi thuê luật sư cho mình đi."

Úc Tưởng: "Được thôi, thế chị họ cho tôi mượn chút tiền đi, tôi đi liền."

Nghe thấy mượn tiền thì chị ta không những không tức điên mà còn cúp máy ngay như thể bị người khác giẫm phải đuôi.

Thật quá quắt, sao cô còn dám mở miệng xin tiền tôi?

Chị họ tức muốn chết, nhưng Úc Tưởng lại không bị gì.

Hệ thống: [...]

Cuối cùng nó cũng hiểu thế nào gọi là ngầu.

Scandal ở ngay trước mắt, nếu bạn không tức giận thì người giận sẽ là kẻ khác.

Hệ thống còn tay mơ quá.

Nó không biết rằng, sau khi Hà Vân Trác cũng sẽ nhìn thấy những tin tức nóng hổi trên mạng xã hội.

Một số cư dân mạng còn chỉ trích rằng Úc Tưởng không phải người tốt, một vài người thì đang hả hê khi người khác gặp họa và hỏi ai là người bị bắt giữ.

Ngoài ra còn có một bộ phận cư dân mạng than thở rằng chỉ có những người lương thiện như chúng ta mới khổ.

Nhưng trong mắt Hà Vân Trác, từng chữ tách ra đều đang nhắm vào anh ta, mà từng chữ ghép lại cũng đang mắng anh ta.

Anh ta biết, Tưởng Hi sẽ không im lặng.

Sắc mặt Hà Vân Trác tối sầm, anh ta vội vàng gọi điện thoại: "Ừ, tìm người tên Tưởng Hi, tôi muốn biết công ty của cô ta là gì...Không cần, trực tiếp gây áp lực lên cho tôi."

Sau đó cúp máy.

Việc xóa hàng loạt các bài đăng trên mạng đã được bắt đầu.

Một số anh hùng bàn phím cũng rất hèn hạ.

Tôi có thể bôi nhọ cô, nhưng cô không thể xóa bài viết của tôi, càng xóa tôi sẽ càng uất ức và càng gây sự.

Dần dần, có một số người đã vào tài khoản của Úc Tưởng để khủng bố.

[Tại sao cô không lên tiếng?]

[Thật đáng thất vọng, sao cô có thể là người như vậy chứ?]

[Xóa bài viết của tôi sao? Sao tôi không thể nói về cô?]

Đúng lúc này.

Úc Tưởng cập nhật Weibo.

Mọi người lập tức ùa vào, dường như muốn rỉa chút dưa từ kẻ trong cuộc. Dù là mắng mỏ cư dân mạng, hay giả ngu giả ngơ, mà dù có than thở khóc lóc thì đều hấp dẫn được họ.

Nhưng họ đã thấy cô đổi mới giao diện.

Ngư Ngư 323: Tôi chơi "Người nông dân trong mơ", địa chỉ web: http...Chia sẻ để nhận được 500 thể lực và 300 ánh nắng~

[...]

[Cô ấy đang làm gì thế? Đang chơi game à???]

[Đã thế còn là trò chơi cho người chậm phát triển trí tuệ...]

[Chết tiệt, tôi tức rồi đấy, cảm giác như vừa đấm vào bông ấy.]

[Cô ấy không biết giờ mọi người đang bàn tán về cô ấy trên khắp các trang mạng sao?]

[Nói đúng hơn là, cộng đồng mạng đang ném đá cô ấy. Nhưng tôi không mắng, chỉ nói lý một chút thôi, dù sao tôi cũng không nên lấy chuyện riêng tư của người khác ra để bàn tán, với cả phán xét người ta thì có gì hay? Cô ấy còn trẻ, còn ngây dại nên chọn nhầm người, nhưng cô ấy không ngoại tình cũng chẳng lừa dối ai. Cư dân mạng nên đứng ra bảo vệ sự trong trắng thay cho cô chứ.]

[Thật ra. Nếu giờ vẫn còn tâm trạng để chơi game thì thực sự đáng để khâm phục-]

Tưởng Hi chợt thấy tài khoản mạng của Úc Tưởng.

Cô ta nhanh chóng quay sang nhìn quản lý Triệu Sướng: "Không phải anh nói chỉ cần đăng bài này lên thì Úc Tưởng sẽ khó quay đầu sao?"

Triệu Sướng: "Đúng!"

Tưởng Hi hỏi thêm: "Có phải anh chưa mạnh tay không?"

Triệu Sướng: "Vậy còn chưa mạnh sao? Chúng ta đã ngốn hết bao nhiêu tiền để mua ảnh trong bệnh viện từ tay fan của cô. Nếu có thể thì tôi đã đấm chết cô ta rồi! Nhưng thế thì cô phải đi tù."

Tưởng Hi: "..." "Vậy sao cô ta..."

Triệu Sướng cũng không nói nên lời: "Có lẽ cô ta... là trường hợp đặc biệt. Được rồi, đừng đọc nữa, cô ta có quan tâm cô nghĩ thế nào đâu? Cư dân mạng phản ứng dữ dội là được."

Tưởng Hi thấy cũng đúng.

Triệu Sướng dứt lời thì nhanh chóng gọi điện thoại.

Đến khi cúp máy thì anh ta mới ngẩng đầu và nói với Tưởng Hi: "Lát nữa cô đừng đi vội, hôm nay ông chủ sẽ đến kiểm tra công ty, cô nhớ xuất hiện trước mặt ông ấy." ( truyện trên app T𝕪T )

Tưởng Hi gật đầu.

Khoảng nửa giờ sau, ông chủ đến và chỉ đích danh muốn gặp cô ta.

Khoảng cách giữa những người nổi tiếng đứng ra nâng đỡ công ty và những người nổi tiếng không được thiên vị chênh lệch rất lớn.

Đương nhiên Tưởng Hi phải hy vọng ông chủ càng để ý đến mình nhiều hơn thì càng tốt.

Cô ta đẩy cửa và bước vào văn phòng, vừa đi vừa cười rồi bước đến ghế ngồi.

"Phòng phát sóng trực tiếp của cô tạm thời phải ngừng hoạt động."

Nét cười trên mặt Tưởng Hi cứng đờ: "Vì sao?"

"Nghi ngờ có dính dáng tới pháp luật. Phải khắc phục ngay và luôn, nếu như công ty bị phạt tiền thì cô phải bỏ tiền túi ra đền bù."

"Tôi vi phạm cái gì?"

Đối phương không những không trả lời câu hỏi của cô mà còn nói thêm: "Fans có thể buộc tội cô chuyện cô quảng cáo sai sự thật và lừa gạt fans mua sản phẩm."

Đối phương ngừng lại một chút và ném một xấp đồ ngay trước mặt Tưởng Hi: "Đây là thư của luật sư Hàm. Có người kiện cô tội phỉ báng và xúc phạm, yêu cầu cô đến toà án để xử lý."

Tưởng Hi sững sờ.

Đây có phải đòn phản công của Ngư Ngư không? Nhưng sao cô lại có bản lĩnh thế được?

Cô ta chợt nghĩ đến người đàn ông đã tặng cho Ngư Ngư một chiếc túi Hermes vào ngày hôm đó.

Chẳng lẽ là do người đàn ông kia đáng gờm?

Nhưng cho dù có đáng gờm cách mấy thì cũng sẽ không tồn tại người đàn ông nào, sau khi thấy tin tức như thế mà vẫn thờ ơ và sẵn lòng nuôi con người khác mà phải không?

Tưởng Hi không hiểu nổi.

Cô ta ngẩng đầu nhìn: "Công ty không còn muốn giúp tôi nữa không?"

"Giúp cô?" Đối phương cười lạnh: "Tôi không lấy hết tài nguyên của cô đã là tốt lắm rồi. Đây là thư từ luật sư Hàm của nhà họ Úc..." Người nọ chỉ vào ống nghe điện thoại ở bên cạnh: "Còn có cuộc gọi tới từ cậu Hà, cô có biết đó là ai không?"

Tưởng Hi buột miệng nói: "Hà Vân Trác?"

"Này, vậy là các người quen nhau à? Tôi nói cho cô biết, không biết cô đã làm sai gì với anh ta nhưng phải tỉnh táo một chút, đừng để anh ta chơi chết cô."

Tưởng Hi nghe thế thì cứng đờ.

Hoá ra ngày hôm đó Hà Vân Trác hỏi tên cô ta không phải vì có ý gì, mà là muốn bịt chặt miệng cô ta lại để cô ta không thể nói bậy nữa.

Nhưng giờ cô ta đã nói ra hết rồi...

Điều gì sẽ xảy ra với Hà Vân Trác?

Tưởng Hi chợt nghĩ đến những thông tin cô ta tìm được về Hà Vân Trác.

Lúc ấy cô ta ngạc nhiên chừng nào thì giờ hoảng sợ chừng nấy.

Tưởng Hi cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh trai tôi là Tương Thành Nghiệp, là cấp dưới của cậu Trữ. Chắc ông cũng biết Trữ Lễ Hàn chứ nhỉ? Ngày đó anh ấy còn tiếp chuyện với cậu Trữ. Vả lại, tôi cũng đã đem tiền về cho công ty thì công ty phải bảo vệ tôi."

Tưởng Hi nhắc đến Trữ Lễ Hàn, mà giờ anh cũng đang xem bài đăng.

Thư ký Vương nói: "Có nhiều cái miệng thật bẩn thỉu, giờ còn đoán mò rằng cô Úc đang tìm người tốt để đổ vỏ."

Anh ấy nhếch môi: "Trúng độc đến bệnh viện cũng có thể nói thành khám thai. Thật đúng là, tung tin đồn cũng không tốn sức...."

Trữ Lễ Hàn nói: "Úc Tưởng xuất viện chưa?"

Thư ký Vương: "Vẫn chưa."

Trữ Lễ Hàn nhìn đồng hồ rồi nói: "Lái xe qua đó."

Thư ký Vương vội đáp: "Vâng!"

Nhưng trong lòng anh ấy lại thầm lẩm bà lẩm bẩm.

Người đàn ông trong ảnh là cậu Trữ đúng không nhỉ? Ngày đó cậu Trữ đã bế Úc Tưởng đến bệnh viện, giờ phải xử lý chuyện này như nào?

Dù sao cũng không thể để cậu Trữ đích thân nhận đó là mình được?

Tại một phòng bệnh trong bệnh viện tư.

Cô y tá dịu dàng xinh đẹp đang bưng trà chiều, nước trái cây và trái cây xoài, kiwi, nho đủ loại đến cho Úc Tưởng.

"Cô Úc có thấy khó chịu không?" Y tá hỏi.

Úc Tưởng lắc đầu: "Không có, tôi không sao."

Cô chưa bao giờ thấy khoẻ như bây giờ.

Có tiền lương, nằm ăn ngủ nghỉ đã đời trong bệnh viện mà còn được chị đẹp đến an ủi đúng giờ.

Hệ thống: [...]

Người nổi tiếng trên mạng Hi Hi Tử kia đang tức điên.

"À, xin chào, cho hỏi ngài tìm ai?" Ngoài cửa chợt có giọng nói.

"Tôi tìm Úc Tưởng."

Lúc này, cô y tá kia mới thò đầu vào hỏi cô: "Cô Úc có biết vị này không?"

Cô ấy vừa dứt lời thì người đàn ông đó cũng bước vào phòng bệnh.

Thân hình của anh rất cao lớn, người mặc vest, áo sơ mi cài cúc đến tận xương đòn.

Anh rất điển trai nhưng sắc mặt không tốt lắm.

Là Lăng Sâm Viễn.

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: Anh ta có bệnh à? Sao không đi bảo lãnh cho nữ chính đi, còn ở đây làm gì?

Hệ thống: [Không cần anh ta phải ra mặt để bảo lãnh, cử người đi là được rồi.]

Úc Tưởng: Sao lúc nãy ngươi không cảnh báo rằng có nhân vật quan trọng của cốt truyện sắp đến gần? Này, quản trị viên nhỏ, ngươi còn giận ta sao?

Hệ thống: [...Không có.]

Đương nhiên nó sẽ không nói là do Úc Tưởng ham chơi game nên mới không chú ý đâu.

"Cô ấy sao rồi?" Lăng Sâm Viễn hỏi y tá.

Ý tá hơi nghi ngờ, nhưng cũng nhìn anh ta và nói: "Không sao, cô ấy khá ổn."

Sau đó Lăng Sâm Viễn cũng đi đến giường bệnh và ngồi xuống.

Úc Tưởng tranh thủ liếc nhìn anh ta, môi cô đã trắng bệch rồi.

Lăng Sâm Viễn vẫn không biểu cảm gì mấy, anh ta chỉ nói: "Ngày hôm đó, cô cũng tới tòa nhà Ánh Dương sao?"

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng hỏi hệ thống với vẻ nghi ngờ: Bạn tốt ơi, chẳng lẽ anh ta còn nghi ngờ ta sao? Giờ muốn đến bắt ta chịu tội thay nữ chính nữa à?

Hệ thống: [Chắc vậy.]

Úc Tưởng từ từ trả lời: "Ừ, ừ, sao vậy?"

"Cô trúng độc nặng lắm sao?"

"Ừ, tôi chỉ uống một ngụm thôi. Sau đó tôi có nghe nói là trên muỗng có độc, đúng không? Chắc là khi tôi khuấy lên thì thuốc đã gần hết rồi." Úc Tưởng cũng không thèm ngừng tay, vẫn chăm chỉ xây nhà trong trò chơi và thu thập tiền vàng.

Ghét ghê.

Không có tiền vàng krypon!

Lăng Sâm Viễn liếc nhìn màn hình điện thoại của cô.

....Chơi game?

Người mình thích ngồi trước mặt mà còn có thể chơi game sao?

Lăng Sâm Viễn: "Phần lớn thuốc đều nằm trong miệng tôi rồi."

Úc Tưởng: "Cái gì?"

"Anh đáng thương thế!" Giọng điệu của cô không quá làm màu, cũng chẳng đủ buồn, như thể cô không hề lo lắng. Giống như NPC trong trò chơi do hệ thống thiết lập, chỉ nói lời thoại của mình cho chính xác là được.

Lăng Sâm Viễn: "Có vẻ như cô Úc rất vui khi thấy tôi trúng độc thì phải?"

Giờ Úc Tưởng mới chịu đặt điện thoại xuống và ngẩng đầu nhìn anh ta.

Giọng điệu của cô rất nghiêm túc: "Không, chẳng qua là vì bộ dạng của anh Lăng bây giờ... thoạt nhìn có vẻ đỡ hung dữ hơn trước, chỉ thấy điển trai. Ừ, tôi càng thích anh hơn rồi."

Chỉ trong một cuộc nói chuyện ngắn ngủi mà Lăng Sâm Viễn đã có thể xác nhận được rằng Úc Tưởng không hề liên quan đến vụ đầu độc.

Hiện tại Lăng Sâm Viễn không được nhìn thấy Ninh Ninh mà cũng không dám để cô ấy đến phòng bệnh của anh ta.

Nhỡ như có người nhìn thấy Ninh Ninh đến phòng anh ta thì lại biết điểm yếu của anh ta là gì.

Nhưng Lăng Viễn Sâm sẽ không biết rằng...

Tất cả mọi chuyện đều do chính tay Ninh Nhạn làm ra để khiến Ninh Ninh mất việc, hoặc thậm chí là đẩy cô ấy vào tù.

Nhưng Ninh Nhạn lại không ngờ, bỗng dưng giám đốc Trữ lại dẫn Lăng Sâm Viễn đến họp. Vì vốn dĩ, người có thể đại diện tham dự vào hội nghị đại biểu của Trữ thị chỉ có Trữ Lễ Hàn.

Cánh bướm của Úc Tưởng đã làm thay đổi cốt truyện.

Bây giờ chỉ còn những thiết lập có thể ngoan cường duy trì cốt truyện một cách bền vững.

Ánh mắt của Lăng Sâm Viễn chợt nhìn thoáng qua người Úc Tưởng, sau đó anh ta mới thấp giọng: "Bây giờ tôi còn chưa khỏi hẳn, cô Úc sẽ chăm sóc tôi như nào?"

Úc Tưởng chẳng thèm nghĩ cũng biết là Lăng Sâm Viễn đang nghi ngờ có kẻ muốn tấn công anh ta, nên trước hết anh ta phải tự tạo ra cho mình một điểm yếu giả để dụ kẻ thù ra khỏi hố.

Úc Tưởng tựa vào đầu giường và khẽ nói: "Tôi cũng muốn chăm sóc anh lắm, nhưng tôi không có tiền."

Lăng Sâm Viễn: ?

Lăng Sâm Viễn: "Tiền bạc gì ở đây? Chẳng phải việc này chỉ dựa vào tấm lòng của cô Úc thôi sao?"

Úc Tưởng tự tin đáp lời: "Tôi không có tiền để thuê người về chăm sóc! Hay bây giờ anh Lăng đây cho tôi mượn trước một ít đi, sau đó tôi sẽ thuê người về chăm sóc anh Lăng, thế nào?"

Lăng Sâm Viễn: "..."

Tôi cho cô cơ hội để chăm sóc tôi nhưng cô lại muốn bòn tiền của tôi?

Lăng Sâm Viễn trầm giọng: "Nếu cô Úc tự làm thì chẳng phải sẽ chân thành hơn sao? Có lẽ tôi sẽ cảm động rồi kết hôn với cô Úc cũng nên?"

Úc Tưởng xòe tay ra cho anh ta nhìn: "Nhìn đôi bàn tay này mà xem, mười ngón tay không dính nước xuân, được nuông chiều từ bé. Sao tôi có thể làm những việc nặng nhọc đó được?"

Lăng Sâm Viễn: "..."

Anh ta vô thức nhìn xuống.

Bàn tay đó đúng là rất đẹp.

Mảnh mai, trắng nõn, không hề thô ráp.

Lăng Sâm Viễn là đứa con ngoài giá thú nên đã chịu không biết bao nhiêu cực khổ ở nước ngoài. Trên tay anh ta không chỉ có những vết chai do luyện quyền mà còn chi chít những vết sẹo do đánh nhau với người khác thuở niên thiếu.

Đôi tay của họ đặt cùng một chỗ, đúng là không hợp mắt.

Tay của Ninh Ninh thì không giống vậy.

Tuy cô ấy là con gái nhà họ Ninh nhưng lại bị thất lạc từ khi còn nhỏ. Kể từ đó cũng đi theo cha mẹ nuôi làm nghề thủ công nên đôi tay cũng dần thô ráp theo thời gian.

Nhưng trước mắt anh ta bây giờ chính là cô chủ của một nhà hào môn sắp lụi bại...

Lăng Sâm Viễn thầm mỉa mai.

Nói thích anh ta chắc cũng chỉ là lời gió thoảng mây bay thôi nhỉ?

Rẻ rúng như cách mà cha Lăng Sâm Viễn từng nói về mẹ anh ta.

Nhưng Úc Tưởng lại không hề hay biết, chỉ trong vài phút ngắn ngủn mà Lăng Sâm Viễn đã trải qua diễn biến cảm xúc phức tạp như thế.

Anh ta tựa vào ghế và trầm giọng: "Tôi cho cô..." Anh ta hỏi: "Nửa triệu đủ không? Thuê người chăm sóc chắc vẫn còn dư dả."

Úc Tưởng như trộm được thức ăn chỉ bằng đôi bàn tay.

Cô hỏi Hệ thống: Anh ta bị điên à?

Hệ thống muốn cười nhưng lại không dám cười.

Vì nghĩ đến trách nhiệm của mình nên nó chỉ đành nín lại. Nhất là khi nghĩ đến cảnh sau này Úc Tưởng có thể sẽ quay lại trả thù nó nên nó càng nhịn sâu hơn.

Hệ thống: [Ừm.]

Hệ thống: [Chắc là do cô đã nâng nỗi hận của anh ta lên cao quá nên giờ anh ta đang muốn thúc đẩy tình cảm, sau đó tra tấn cô bằng cách kết hôn với cô.]

Úc Tưởng: ???

Kết hôn cũng là một cách tra tấn sao?

Cô suy nghĩ cẩn thận.

Sau khi kết hôn và sinh con, ngoại hình, sự lạnh nhạt và bạo lực trong hôn nhân...

Chết tiệt.

Đúng là tra tấn.

Úc Tưởng nghiêng đầu và nhẹ nhàng hỏi: "Nửa triệu?"

Lăng Sâm Viễn: "..."

Lăng Sâm Viễn: "Không đủ sao?"

Lần đầu khi gặp Ninh Ninh thì anh ta đã muốn hỗ trợ tiền cho cô ấy, nhưng lại bị chế giễu rằng tiền không làm được gì cả.

Úc Tưởng chỉ chớp mắt một cái rồi im ru, để Lăng Sâm Viễn tự hiểu lấy.

Anh ta rũ mi, như muốn che đi vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt: "Một triệu để thuê người chăm sóc, chắc là đủ rồi nhỉ?"

Úc Tưởng: Thế này là không phải tổng tài bá đạo rồi. Mấy cuốn tiểu thuyết từ mấy năm về trước là phải ném vào mặt nữ phụ tầm năm triệu và lạnh lùng bảo cô ấy đừng bao giờ đến tìm tôi nữa. Vậy bây giờ anh ta muốn bắt đầu trước với một triệu chứ gì?

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [Chắc do cô không phải nữ chính.]

Úc Tưởng: ???

Hệ thống: [Có lẽ anh ta muốn giữ cô bên cạnh, không chỉ cho cô tiền mà còn bắt cô chịu đựng sự tra tấn từ lời nói. Cho cô thêm mười nghìn nữa thì sẽ khiến cô thấy tội lỗi với chính cô.]

Úc Tưởng: ?

Hệ thống chợt nhận ra mình nói hơi nhiều nên đã nhanh chóng im lặng, tránh kẻo bị cô ghim thù.

Lăng Sâm Viễn thì vẫn đang suy nghĩ.

Người phụ này tham lam đến vậy sao?

Lăng Sâm Viễn cười không ra tiếng: "Muốn năm triệu sao? Vì muốn lấp đầy lỗ hổng trong nhà họ Úc hả? Nhưng với tình hình hiện tại của nhà họ Úc thì năm triệu cũng không cứu nổi."

Úc Tưởng lắc đầu: "Lấp lỗ hổng cái gì? Trước hết, tôi sẽ thuê người chăm sóc cho anh, sau đó tự mua cho bản thân tám mươi cái túi. Việc đó có thể giúp xoa dịu tâm hồn bé bỏng của tôi khi thấy anh đang thoi thóp trên giường bệnh."

Lăng Sâm Viễn: "...?"

Chợt, điện thoại Úc Tưởng reo lên.

Mấy hôm nay, Úc Tưởng rất lười trả lời điện thoại, cô không muốn tốn sức để quan tâm đến những người không liên quan đến mình.

Nhưng cô vẫn cúi đầu nhìn thoáng qua và khựng lại.

ID người gọi.

Mẹ.

Úc Tưởng chợt thấy hoảng hốt.

Đừng nói về nguyên thân nữa, nói đến cô này, bây giờ ký ức của cô về mẹ rất mơ hồ. Vì mẹ cô đã qua đời từ rất sớm.

Úc Tưởng suy nghĩ một hồi rồi cũng quyết định nhấc máy: "Alo."

Đầu bên kia chợt có tiếng kêu hoảng loạn của một người phụ nữ: "Giờ con đang ở bệnh viện nào? Mẹ với cha đang trên máy bay để về đây? Sao tự dưng con lại mắc bệnh thế?"

Úc Tưởng mím môi và khẽ báo địa chỉ bệnh viện cho họ.

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nghe thế thì hơi sửng sốt, nhưng sau đó cũng nhanh chóng đáp lời: "Được, cha mẹ sẽ đến gặp con ngay."

Sau khi cúp mắt, Lăng Sâm Viễn thấp giọng hỏi: "Ai thế?"

Úc Tưởng ngẩng đầu: "Mẹ tôi. Bây giờ anh Lăng có thể về trước không? Cảm ơn vì anh Lăng đã đến thăm tôi hôm nay."

Đương nhiên, cả hai đều thầm hiểu, hôm nay Lăng Sâm Viễn chỉ đến để thử cô.

Anh ta ngồi yên trên ghế, hoàn toàn không có ý định sẽ đứng dậy.

Anh ta nói: "Gặp dì một chút thì có sao đâu?"

Lăng Sâm Viễn cũng muốn biết liệu người nhà Úc là người như thế nào mà có thể nuôi Úc Tưởng thành như ngày hôm nay được?

Úc Tưởng cạn lời.

Nhưng Lăng Sâm Viễn vẫn không rời đi, mà cô cũng không đủ sức để ném anh ta xuống cửa sổ.

Thôi, cứ ngồi và nếu có bản lĩnh thì chốc nữa nhớ đưa cô năm triệu!

Úc Tưởng tựa vào tường và bắt đầu chơi điện thoại.

Thật ra cô có hơi lo lắng.

Cha mẹ cô đã qua đời khi cô lên bốn nên giờ cô không biết phải làm sao để hòa hợp với cha mẹ... Ừm, chắc là cô nên thân thiết hơn? Nhìn cách mẹ nguyên thân nói chuyện thì chắc bọn họ cũng thân thiết mà nhỉ?

Trong lúc chờ.

Lăng Sâm Viễn đã gọi điện thoại.

Người gọi là Trữ Sơn, ông ta hỏi tại sao anh ta không ở bệnh viện.

Lăng Sâm Viễn cười nói: "Ngày hôm đó, con không phải là người duy nhất trúng độc, giờ con đang đến gặp cô ấy."

Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn.

Cô thấy ánh mắt của người đàn ông này rất lạnh lẽo nhưng vẫn không ảnh hưởng đến nụ cười của anh ta khi nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

Hóa ra những người trong cuốn tiểu thuyết này đều rất đáng sợ.

Úc Tưởng chậc lưỡi.

Giám đốc Trữ ở đầu dây bên kia chợt khựng lại, ông ta hỏi: "Là nhân viên sao?"

Lăng Sâm Viễn: "Không phải."

Trữ Sơn cười nói: "Chẳng lẽ là phụ nữ?"

Lăng Sâm Viễn dừng một chút rồi đáp: "Đúng vậy."

Giám đốc Trữ lại hỏi tiếp: "Là người mà con thích sao?"

Lần này, Lăng Sâm Viễn không trả lời.

Giám đốc Trữ cũng không hỏi gì thêm nữa mà chỉ bắt chước một "người cha tốt" và cười nói: "Được, khi về cha sẽ cho thư ký Lưu lái xe đến đón con. Cơ thể con giờ không được khỏe, đừng chạy lung tung. Cha sẽ dặn đầu bếp trong nhà nấu súp gà rồi gửi qua cho con..."

Lăng Sâm Viễn vâng dạ rồi cúp máy.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài cửa .

Ngay sau đó, có một người phụ nữ trung niên, nhìn có vẻ long đong và rất mệt mỏi, đang bước vào.

Y tá đã kêu "này" trước khi hỏi tên của đối phương nhưng lại không ngăn bà kịp.

Người phụ nữ trung niên đó đi đến cạnh giường và ôm chầm lấy Úc Tưởng: "Con không sao chứ?"

Úc Tưởng khẽ chớp mắt.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Úc Tưởng khẽ nói: "Con không sao."

Lăng Sâm Viễn liếc nhìn cô.

Lúc này, trông Úc Tưởng rất thanh tú, đến nỗi dù là một cái nhướng mi cũng thấy cô xán lạn.

Người phụ nữ kia buông cô ra và hỏi: "Đã có chuyện gì?"

Úc Tưởng nhìn bà.

Khóe mắt của người phụ nữ này có những vết chân chim dài, thậm chí là cả những vệt đồi mồi trên má, nhưng từ những đường nét trên khuôn mặt cũng có thể biết rằng, bà từng là một người rất xinh đẹp.

Nguyên thân rất giống bà.

Thậm chí, Úc Tưởng còn cảm thấy mẹ mình cũng giống bà.

Dù sao nguyên thân cũng giống cô.

Lúc này, thông tin của người phụ nữ đó mới hiện ra trong đầu cô.

Bà tên là Quan Kim Mỹ, năm nay 47 tuổi.

Nhưng nhìn chẳng khác nào 50.

Giọng của bà run run: "Mẹ nghe bác của con nói...con có thai?"

Lăng Sâm Viễn ngồi thẳng dậy: ?!

Xảy ra từ khi nào?

Úc Tưởng còn chưa kịp lên tiếng thì ngoài cửa lại có tiếng bước chân.

Người bước vào là bác cả của nhà họ Úc, giọng nói nghiêm khắc, lạnh như băng: "Cậu hai và vợ vào đây mà nhìn con gái của hai người đã làm gì đi này! Bây giờ tôi còn thấy xấu mặt khi gặp nhà họ Hà đấy!"

Tất cả thành viên của nhà họ Úc đều tới.

Dẫn đầu cả đoàn gần chục người là bác cả của nhà họ, cứ thế chen chúc trong phòng bệnh của Úc Tưởng.

Úc Tưởng: ???

Bác cả còn lấy ra một bức ảnh đã được đóng dấu và ném thẳng ngay trước mặt Úc Tưởng: "Nói đi, người đàn ông đang bế mày là ai? Không cần nghĩ đến nhà họ Hà nữa đâu. Bây giờ, hoặc là khai ra tên người đàn ông này! Hoặc là nói rõ ràng xem đứa con trong bụng là của ai! Chọn một người để kết hôn ngay và luôn, danh tiếng của nhà họ Úc không thể bị sỉ nhục như này được!!"

"Bác, bác cả?" Người bên cạnh nhỏ giọng: "Đó chẳng phải là Lăng Sâm Viễn sao?"

Bác cả cố kìm cơn giận lại thì mới nhìn thấy Lăng Sâm Viễn đang ngồi ở bên kia.

Mà lúc này, Trữ Lễ Hàn cũng vừa đến bệnh viện.

Anh bước tới trước cửa phòng bệnh của Úc Tưởng thì đã có một y tá niềm nở chạy đến: "Vừa nãy có rất nhiều người hùng hổ bước vào đây, tôi cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nếu chúng tôi không cản họ lại thì e là cô Úc sẽ gặp rắc rối."

Sắc mặt thư ký Vương chợt biến đổi: "Chẳng lẽ những người đăng bài trên mạng còn dám đến tìm cô Úc sao?"

Trữ Lễ Hàn không lên tiếng.

Anh đẩy cửa phòng bệnh.

Tiếng cửa kêu "kẽo kẹt" một tiếng đã thu hút ánh nhìn của những người trong phòng.

Nhà họ Úc sửng sốt.

Đây là... cậu... cậu Trữ!

Vẻ mặt của Lăng Sâm Viễn cũng dần trở nên lạnh lùng.

Sao Trữ Lễ Hàn cũng ở đây?

Trữ Lễ Hàn nhìn Lăng Sâm Viễn một cái rồi bước vào, chỉ trong thoáng chốc mà phòng bệnh đã lặng như tờ, không còn tiếng mắng chửi xối xả như ban nãy nữa.

Lúc này, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng của Úc Tưởng vang lên.

Tay trái cô chỉ vào Lăng Sâm Viễn, tay phải thì chỉ sang Trữ Lễ Hàn.

"Hai người bọn họ." Úc Tưởng mạnh dạn nói: "Mọi người quyết định xem thích người nào thì chọn nhé?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play