Úc Tưởng ôm chặt chiếc túi Hermes trong tay trông có vẻ rất đáng thương và bất lực.

Trữ Lễ Hàn nhìn thấy dáng vẻ của cô như thế thì hơi buồn cười.

Không phải cười vì giận.

Mà là thích thú nên mới cười.

Dù khi nói chuyện cô có điên cuồng đến mức nào đi nữa thì vẫn là một cô gái trẻ.

Sau đó, anh chợt nghe thấy Úc Tưởng nói: "Đừng đập nát chén đĩa của tôi được không..."

Giọng điệu rất đáng thương.

Nhưng câu chữ lại khiến đối phương muốn tăng huyết áp.

Úc Tưởng: "Nó quý lắm..."

Trữ Lễ Hàn rũ mắt nhìn chiếc túi trong ngực cô: "Tôi nhờ thư ký Vương chọn quà cho cô, cậu ấy chọn thứ này à?"

Úc Tưởng: "Còn có một cái túi nữa, cũng không được lấy." Cô nói thêm.

Trữ Lễ Hàn nhanh chóng giơ tay chỉ về một hướng: "Cô nhìn thấy gì không? Tất cả những khu thương mại sầm uất trong khu vực này đều tập trung ở đó.... Nếu bị hỏng có thể đến đó đổi lại, nhiều thứ để chọn lắm."

Úc Tưởng: ...

Úc Tưởng: Hình như anh ấy đang tưởng thật?

Hệ thống lạnh lùng đáp: [Tôi không hiểu, giờ tôi không biết gì hết.]

Suy nghĩ của Úc Tưởng chợt thay đổi.

Nếu đã không thể từ chối thì cứ tham gia với anh! Nếu không thể phản kháng thì cứ nằm yên!

Úc Tưởng đặt tay lên đùi Trữ Lễ Hàn.

Mí mắt anh chợt nhảy dựng lên.

Thật ra, anh không quen với sự thân mật như này, cho dù đã từng có kinh nghiệm ở khách sạn.

Cơ đùi của Trữ Lễ Hàn chợt căng cứng.

Ngay khi Úc Tưởng đang suy nghĩ liệu anh sẽ cởi nút áo sơ mi trước, hay kéo khóa quần tây trước hoặc là liệu chất lượng quần áo của anh có tốt đến mức không thể xé ra hay không....

"Cô muốn làm gì?" Vệ sĩ ở bên ngoài hét lên một cách giận dữ.

Úc Tưởng lập tức rút tay về như kẻ trộm bị bắt gian.

Cô thu mình lại.

Trữ Lễ Hàn liếc sang thì thấy từ tai cho đến cổ cô đều đang đỏ ửng.

Lúc này, ngoài xe chợt vang lên một giọng nói rất nhẹ nhàng: "Anh ơi, tôi có thể chụp ảnh được không? Không có ý gì đâu, chỉ là đăng lên mạng chút thôi... Tôi chưa từng thấy qua chiếc xe nào tuyệt như vậy."

Úc Tưởng chợt học được điều gì đó!

Cố lấy điện thoại ra: "Tôi cũng muốn chụp!"

Thử xem anh có sợ không! Nếu giờ tóc tôi rối tung rối mù thì danh tiếng của anh sẽ bị hủy hoại đúng không?

Trữ Lễ Hàn liếc xéo cô một cái, ánh mắt thờ ơ như có ý cười nhàn nhạt.

Anh quay đầu lại, di chuyển ngón tay và kéo cửa kính xuống.

Úc Tưởng chợt thấy căng thẳng.

Cô không muốn bị nhìn thấy.

Chỉ cần người nổi tiếng trên mạng này chụp được cô và đăng lên mạng thì mọi chuyện sẽ bung bét.

Cô không hề suy nghĩ mà nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhưng trên cổ lại bị thứ gì đó níu lại. Úc Tưởng chợt phát hiện ra, đai an toàn, nó chặt đến mức cô không thể ngồi xổm được. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Cô không còn cách nào khác, chỉ đành nghiêng người sang một bên, cho đến khi người nổi tiếng kia nhìn thấy cô thì nhanh chóng nép mình vào người Trữ Lễ Hàn.

Sắc mặt anh chợt thay đổi.

Cơ đùi cũng căng cứng.

"Xin, xin chào." Người nổi tiếng ngoài xe thấy Trữ Lễ Hàn thì vô thức lắp ba lắp bắp.

Cô ấy chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh, còn ở bên dưới thì chẳng thấy gì.

Và tất nhiên cũng chẳng thể thấy Úc Tưởng.

Trữ Lễ Hàn không thèm nhìn lại mà chỉ lạnh lùng nói: "Mời cô đi cho."

Vệ sĩ lập tức phản ứng lại và làm động tác "mời" với người nổi tiếng kia.

"Vương Lịch." Trữ Lễ Hàn ra lệnh.

Thư ký Vương ở ngoài xe lập tức đáp lời

"Lái xe."

"Vâng."

Thư ký Vương đi vào xe, anh ấy ngồi vào ghế lái, sau đó quay đầu và lặng lẽ đánh giá Úc Tưởng một hồi.

Anh ấy không hiểu.

Tại sao cậu Trữ lại muốn gặp riêng cô Úc đây để làm gì? Vì định đưa cô đi đâu sao?

Mà người nổi tiếng mới bị mời đi còn đang phàn nàn: "Ài, tôi chỉ muốn chụp chút thôi mà, không cần phải hung dữ thế đâu? Có tiền là ghê lắm à!"

Giọng nói của cô ta cũng nhỏ dần.

Chẳng mấy chốc đã có người đến và túm cô ta lại.

"Đừng nói nữa, vừa rồi người tổ chức sự kiện đã nhận ra người ngồi trong xe." Người bên cạnh khuyên nhủ.

"Xe của ai?"

"Trữ Lễ Hàn."

"Trữ... cậu Trữ?" Người nổi tiếng trố mắt.

"Vậy người phụ nữ trong xe anh ta là ai?" Người bên cạnh ngắt lời.

Người nổi tiếng kia đáp: "Tôi có nhìn thấy người phụ nữ nào đâu?"

"Sao? Thật sao? Vừa nãy, hình như tôi thấy có một người phụ nữ đứng trong dàn vệ sĩ mà..."

Bên trong hội trường.

Tổng giám đốc Thẩm và Tưởng Hi vẫn đang trò chuyện với người đại diện Triệu Sướng ở trên lối thoát hiểm của cầu thang.

"...Đại khái là thế, anh hiểu ý chưa?" Triệu Sướng hỏi sau khi nói một hơi dài.

Giờ anh ta mới thấy khát nước, nhưng chỉ có thể thầm mắng khốn nạn! Ngư Ngư đã liên lạc và đã đồng ý từ trước rồi nên không cần anh ta phải lãng phí công sức như thế nữa.

"Tôi đi lấy nước." Triệu Sướng vừa nói vừa ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt của tổng giám đốc Thẩm rất lạnh lùng, thậm chí còn rất hung dữ khi nhìn anh ta.

Như thể đang nhìn kẻ thù giết cha của mình, hay một tên cướp của cướp công của người khác.

Triệu Sướng: ?

Thẩm Hải nghiến răng nghiến lợi: "Anh cho rằng Úc Tưởng muốn hợp tác bán thiết kế với loại người như anh sao? Chỉ cần quên chuyện trước đây bị fan công kích là mọi chuyện xong xuôi rồi sao?...Có cái đéo! Cút cho tôi! Công ty của anh là cái gì? À thôi, cũng không cần nói cho tôi biết, tôi sẽ liên hệ trực tiếp đến luật sư của các anh!"

Triệu Sướng há hốc mồm.

Sao vẫn còn kích động thế này?

Úc Tưởng là Ngư Ngư á hả?

Cô là mẹ anh ta à?

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ của Úc Tưởng, Triệu Sướng chợt nghĩ...

Anh ta nhanh chóng đổi sắc mặt rồi nói: "Ai gửi thư cho luật sư của ai thì còn chưa biết? Anh cho rằng chúng tôi sợ anh sao?"

Trong mấy năm nay, những người nổi tiếng gần đây đã gửi thư cho luật sư hệt như gửi giấy vệ sinh, không một ai coi trọng chuyện này.

Tổng giám đốc Thẩm chỉ thẳng vào mặt anh ta: "Cứ chờ xem chúng tôi có đang nói nghiêm túc không?"

Đùa đấy!

Việc anh ta có thể bảo vệ được Úc Tưởng hay không còn phải phụ thuộc và quyết định của cậu Trữ, Lăng Sâm Viện, ờm... còn hình tượng gì đó nữa.

Thẩm Hải mắng xong thì quay người rời đi trông rất khẳng khái.

Triệu Sướng tức điên người, anh ta vác mặt tối sầm mà đi ra ngoài, miệng còn rất hùng hổ: "Công ty này bị ngu hết rồi sao? Đôi bên cùng có lợi không phải tốt hơn à? Đúng là muốn cá chết lưới rách mà."

Vừa mới đi ra, anh ta chợt phát hiện mọi người đang nhìn về phía cổng của sự kiện.

"Sao thế? Có chuyện gì?" Triệu Sướng giữ bừa một người để hỏi.

"Hình như tôi vừa thấy Trữ Lễ Hàn." Ai đó nói.

Triệu Sướng sửng sốt.

Đương nhiên là anh ta đã từng nghe nói đến cái tên Trữ Lễ Hàn, nhưng người đó không phải tầng lớp đơn giản để anh ta có thể tiếp cận được.

Triệu Sướng nhanh chóng quay lại tìm Tương Hi.

Đến mắng Úc Tưởng và ông chủ của Úc Tưởng với cô ta! Mẹ nó!

Chỉ có Thẩm Hải là đang chết lặng.

Bởi vì anh ta nhận ra... không thấy Úc Tưởng đâu nữa.

Anh ta nhanh chóng nhấc máy gọi cho cô.

Chuông điện thoại reo lên đã khiến sự im lặng trong xe bị phá vỡ.

Úc Tưởng vẫn đang nép vào lòng Trữ Lễ Hàn.

Cô định ngồi dậy nghe điện thoại... thì bị anh giữ lại. Đôi bàn tay to lớn kia đè chặt sau gáy cô, giữ để khiến cô ngồi yên trên đầu gối anh.

Lực tay không nhẹ cũng không nặng, nhưng đủ để khiến cô không thể đứng dậy, mà cũng không thể cúi xuống.

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: ???

Úc Tưởng: Anh ta đúng là không phải người người tốt thật!

Hệ thống: [Ha! Đây chẳng phải điều mà hàng triệu độc giả đều biết sao?]

Úc Tưởng: "..."

Có điều cô chính là người luôn bình tĩnh nhanh hơn so với người khác.

Úc Tưởng: "Tôi không thể lấy điện thoại được, nếu cậu Trữ không muốn để tôi đi thì đành nhờ cậu Trữ nhấc máy giúp vậy."

Thư ký Vương ngồi trên ghế lái thầm nghĩ: Sao không trực tiếp nghe điện thoại?

Thế sao không để tôi giúp...

Thư ký Vương đạp phanh sau đó quay đầu lại nhìn, thì thấy Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng đang ngồi với tư thế hết sức kỳ lạ.

Thư ký Vương đành im lặng và quay đầu về, sau đó nhấn ga chạy tiếp.

Trữ Lễ Hàn chậm rãi cúi xuống nhặt chiếc điện thoại rơi dưới chân mình lên.

ID người gọi hiện trên màn hình.

"ATM vô tình"

Trữ Lễ Hàn: ?

Trữ Lễ Hàn: "ATM vô tình là ai?"

"Ông chủ tôi." Úc Tưởng đáp.

Lúc này, Trữ Lễ Hàn mới chịu nhấn nghe.

"Này! Này! Làm tôi sợ chết khiếp, may là cô nhấc máy! Giờ cô đang ở đâu? Có phải Hi Hi Tử đang làm khó cô không?" Giọng nói của Thẩm Hải truyền đến từ đầu dây bên kia.

Sau đó, anh ta chợt nghe thấy giọng nói của đàn ông hỏi: "Hi Hi Tử là ai?"

Tổng giám đốc Thẩm giật thót, chỉ có thể thầm hỏi trong lòng: Ai thế?

Úc Tưởng: "Bạn tôi."

Thẩm Hải chỉ có thể nghe thấy giọng của Úc Tưởng rất nhỏ, rất xa.

Rõ ràng là điện thoại không nằm trong tay cô.

Vậy người nhấc máy.... Thẩm Hải thấy giọng của đối phương quen quen nhưng lại không dám nhận ra.

"Hiện tại cô ấy đang ở trong xe tôi." Trữ Lễ Hàn nói với tổng giám đốc Thẩm.

Xe?

Thẩm Hải chợt nhận ra.

Đó là chiếc xe Maybach ở ngoài cửa mà mọi người vừa nói!

Không lẽ lại là chiếc xe đó?

"Nếu có việc gấp thì giờ cô ấy không thể quay về được."

"Ồ, ồ, được..." Thẩm Hải không dám nói không. May là hôm nay Úc Tưởng không có phần trong sự kiện trao giải nên anh ta cũng không cần phải sầu bi gì mấy.

Trữ Lễ Hàn cúp máy.

Xe cũng dừng lại.

Anh nhanh chóng thả lỏng tay.

Úc Tưởng nhanh chóng ngồi dậy, sau đó quay đầu nhìn thì thấy xe đang đậu trước một tòa nhà.

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: Anh bạn à, biết cách chơi đấy, giờ đang muốn cầm tù tôi trong phòng làm việc để ngày đêm chơi đùa à?

Hệ thống nghẹn họng.

Hệ thống: [Có bản lĩnh thì thử nói ra với Trữ Lễ Hàn luôn đi.]

Úc Tưởng tự tin đáp: Không có.

Vệ sĩ mở cửa từ bên ngoài.

Trữ Lễ Hàn: "Đợi trong xe đi."

Úc Tưởng: "Từ từ, tôi phải chờ bao lâu nữa?"

Thư ký Vương cười nói: "Điều đó còn phụ thuộc vào cuộc họp của cậu Trữ sẽ kéo dài bao lâu."

Tình cảm dành cho cuộc họp?

Úc Tưởng chặc lưỡi: Làm việc nghiêm túc thế, thậm chí còn chẳng làm chuyện người lớn với tôi như mấy tổng tài bá đạo khác, đúng là hiếm có khó tìm. ( truyện trên app T𝕪T )

Hệ thống: [Dù sao anh ta cũng chỉ là phản diện, anh ta còn có trách nhiệm, công việc riêng. Chỉ có nam chính mới phụ trách chuyện tình ái.]

Cô thấy thư ký Vương cũng xuống xe.

Úc Tưởng: "Đừng, anh dẫn tôi đi cùng với. Anh chưa xem tin tức một cô bé mười bảy tuổi bị bỏ quên trong xe, vì nhiệt độ cao và ngạt thở mà tử vong sao?"

Thư ký Vương nhịn cười không được.

Cô Úc này đúng là đáo để ghê.

Trữ Lễ Hàn rũ mắt nhìn cô: "Tôi dẫn thư ký và vệ sĩ theo chứ dẫn cô theo làm gì?"

"Định làm vợ nhỏ đáng yêu."

Thư ký Vương: "khụ khụ khụ..."

Trữ Lễ Hàn: "..."

Bây giờ anh biết, hoặc là phải khâu miệng Úc Tưởng lại, hoặc là khiến cô phải phục tùng, chứ nếu không thì cô sẽ bay xa luôn đấy.

Chỉ dọa thôi thì không được.

Trữ Lễ Hàn: "Đi thôi."

Úc Tưởng nhanh chóng xuống xe.

Thật ra, người như Trữ Lễ Hàn thì ngồi trên xe của anh cũng không an toàn.

Nam chính cũng vậy.

Trong nguyên tác, xe của họ đâm nhau phải ba ngày một lần, đôi khi còn vô tình đâm trúng ai đó.

Dù sao đi nữa, thế giới của họ cũng đẫy rẫy máu tanh.

Hệ thống không nhịn được, bèn hỏi: [Sao giờ lại sợ chết?]

Úc Tưởng: Chủ yếu là muốn chết một cách tử tế và thỏa đáng nhất. Nếu giờ tôi chết vì phóng túng thì cũng không lỗ. Nhưng nếu chết ngạt ở trong xe, hoặc có người cho rằng người ngồi trong xe là Trữ Lễ Hàn nên ra tay thì chẳng phải lỗ rồi sao. Quá mất mát.

Hệ thống: ?

Gì cô cũng nói được.

Úc Tưởng: Ngươi nghĩ thế nào về chuyện ta nói lần trước?

Hệ thống: [...Chẳng ra gì.]

Úc Tưởng: Hôm nay, ta chợt có ý tưởng mới.

Hệ thống: [Cái gì?]

Cảm giác tồi tệ đó lại đến nữa rồi.

Úc Tưởng: Nhìn đi, Trữ Lễ Hàn là phản diện, là người có quyền thế và tài phú tuyệt đối. Mà ta thì biết được cốt truyện, nếu giờ ta dứt khoát tham gia để hai ta hợp lại thành một liên minh phản diện, rồi cùng nhau giết chết nam chính, nữ chính và nữ phụ thì sao?

Hệ thống: !

Hệ thống: [Cô điên à?]

Nếu thế thì không những lệch khỏi cốt truyện.

Mà thế giới này cũng tan tác.

Đến lúc đó, hình phạt là gì... nó cũng không dám nghĩ đến.

Hệ thống: [Đừng có nói bậy, bây giờ không cưới Trữ Lễ Hàn cũng được, chỉ cần đừng để cốt truyện đổi hướng. Thật ra, cô cũng đã nhìn thấy Trữ Lễ Hàn khó đối phó đến mức nào. Hơn nữa, anh ta vốn đa nghi từ nhỏ. Kiếm soán cô dễ như ăn cháo... Vả lại, nói không chừng cô sẽ chết khi cốt truyện còn chưa được nửa chặng!]

Úc Tưởng: Không, tôi phải làm với anh ta. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy mười năm nữa anh ta sẽ buồn vì tôi như thế nào.

Hệ thống: [...?]

Sao cô ám ảnh với cốt truyện thế?

Hệ thống khựng lại, đột nhiên nghiêm túc: [Phát hiện nhân vật chính của cốt truyện.]

Lần này, nó không dám giấu nữa, cuối cùng rồi cũng tự nó lừa chính mình thôi.

Hệ thống: [Là Lăng Sâm Viễn và nữ chính Ninh Ninh.]

Lúc này, Úc Tưởng đang vào thang máy với Trữ Lễ Hàn.

Thư ký Vương đến phòng trà rồi sắp xếp cho cô qua đó.

Có đồ uống và đồ ăn nhẹ trong phòng.

Úc Tưởng thấy cũng không tệ.

Hệ thống: [Cô không đi gặp Lăng Sâm Viễn sao?]

Úc Tưởng: Không cần, mệt rồi, nghỉ chút đi.

Đối mặt với Trữ Lễ Hàn đúng là quá mệt mỏi.

Hệ thống: [Vậy để tôi kể cho cô nghe bên đó đã xảy ra chuyện gì.]

Úc Tưởng phớt lờ nó.

Hệ thống chỉ có thể tự nói tiếp, vừa rồi là ai khiến nó cười lớn ở trong xe như thế.

Hệ thống: [Trữ Lễ Hàn đang rất không vui, lát nữa cô đừng trêu chọc anh ta. Trong phòng hội nghị, anh ta đã thấy giám đốc Trữ dắt theo Lăng Sâm Viễn vào, tình cảnh rất đáng xấu hổ. Giám đốc Trữ đang có ý định đưa Lăng Sâm Viễn bước vào giới kinh doanh luôn...]

Âm thanh của Hệ thống chợt tắt ngúm.

Cửa cũng bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài.

Người tới "Hả" một tiếng rồi hét lên một cách ngạc nhiên: "Đàn chị!"

Úc Tưởng lười nhìn lại.

Người đến là một cô gái trẻ, đôi mắt hơi tròn, khóe miệng hơi nhếch lên, dù không biểu cảm nhưng vẫn biết rõ cô ấy đang cười.

Đối phương mặc một chiếc váy công sở có vẻ không vừa vặn lắm, mặt mày rất thanh thuần.

....Là nữ chính Ninh Ninh.

Đúng vậy, nguyên thân và Ninh Ninh tốt nghiệp cùng một trường.

Cho nên sau này, khi Ninh Ninh biết được bia đỡ đạn thích Lăng Sâm Viễn thì đã cảm thấy tự ti mà chủ động rời xa anh ta.

Lăng Sâm Viễn đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu bia đỡ đạn.

Úc Tưởng chỉ biết nói rằng, hai người yêu mà nhiều người chết.

"Sao đàn chị lại ở đây?" Ninh Ninh đi đến trước mặt cô và hỏi.

Úc Tưởng: "Đi với người khác."

Ninh Ninh bật máy pha cà phê lên: "Bạn trai của chị sao?'

Úc Tưởng: "Không phải, bạn giường."

Ninh Ninh bỗng đỏ mặt tía tai: "À, cái này, ra là vậy."

"Tôi pha cà phê xong rồi." Ninh Ninh nói xong thì nhanh chóng rời đi với tách cà phê.

Không dám nói thêm với cô câu nào nữa.

Hệ thống phục sát đất.

Nhưng chợt, Úc Tưởng nhớ đến chuyện gì đó.

Bây giờ gặp lại nữ chính, hoặc là cô ấy đang nhận lỗi, hoặc là đang chịu trách nhiệm...

Úc Tưởng: Cô ấy đưa cà phê đến đâu?

Hệ thống: [Phòng họp, làm sao vậy?]

Đoạn này được viết trong nguyên tác.

Theo như cốt truyện, nữ chính Ninh Ninh pha cà phê rồi đi vào, nhưng bất cẩn làm đổ hết lên người của một giám đốc điều hành cấp cao.

Người giám đốc đó thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ.

Lăng Sâm Viễn không thể trực tiếp bảo vệ nên chỉ có thể nhìn quản lý cấp cao làm nhục cô ấy. Sau đó, người giám đốc điều hành kia bỗng dưng nhảy khỏi tòa nhà và chết ngay trong sáng hôm ấy.

Nhưng bây giờ, cô đã nhúng tay vào hiện trường với tư cách là bia đỡ đạn.

Liệu đôi cánh bướm của cốt truyện có vỗ cánh được không đây?

Nếu lúc này, cô đứng ra chịu trách nhiệm thay cho nữ chính.

Vậy chỉ có thể là... cà phê.

Cô không phải nhân viên ở đây, và cô cũng sẽ không thể làm đổ cà phê.

Vậy chỉ có thể là... cà phê.

Úc Tưởng: [Trong cà phê có độc.]

Hệ thống: ?

Hệ thống: [Cô nói gì thế? Sao cà phê lại có độc?]

Nó vẫn không thể theo kịp nhịp độ của Úc Tưởng.

Úc Tưởng bật máy pha cà phê và đẩy ly về phía trước để cà phê chảy vào ly.

Hệ thống: [Cô làm gì thế?]

Úc Tưởng hỏi: Ninh Ninh đã vào phòng họp chưa?

Hệ thống: [Vào rồi.]

Úc Tưởng hỏi: Cô ấy làm đổ cà phê sao?

Hệ thống: [Không có, cô ấy đưa cho Lăng Sâm Viễn, anh ta chuẩn bị uống.]

Hệ thống: Anh ta uống chưa?

Hệ thống: [Uống rồi.]

Úc Tưởng: Được.

Úc Tưởng quăng vỡ ly cà phê khiến cả phòng trà chấn động.

Toàn bộ tòa nhà cũng rung chuyển.

Hệ thống choáng váng.

Úc Tưởng ngồi đó, như thể cô không làm gì cả nhưng cũng như cô là người đã làm hết mọi chuyện.

"Sao thế?" Phòng họp nháo nhào một phen: "Cháy ở đâu?"

Mọi người đẩy ghế ra và đứng phắt dậy.

Chỉ có Lăng Sâm Viễn là ngồi đó, sắc mặt trắng bệch.

Có người đẩy cửa phòng họp ra: "Hình như là chuông báo cháy trong phòng trà. Cậu Trữ, giám đốc Trữ, giám đốc Lý có muốn sơ tán không..."

"Dập lửa trước đã." Giám đốc Trữ bĩnh tĩnh nói.

"Cậu nói phòng trà sao?" Trữ Lễ Hàn đột nhiên ngắt lời.

"Vâng thưa cậu..."

Sắc mặt thư ký Vương chợt biến đổi: "Cô Úc?"

Lăng Sâm Viễn nghe thế thì ngẩng đầu lên.

Cô Úc? Úc Tưởng?

Ninh Ninh cũng ngơ ngác: "Đàn chị gặp chuyện gì sao?"

Cô ấy choáng váng khiến ly cà phê trong tay đổ sang một bên. Vị giám đốc điều hành kia cũng bắt đầu chửi mắng.

Lăng Sâm Viễn vẫn lạnh lùng như thế, nhưng cảm giác khó chịu đã lấn át anh ta từ lâu.

Trữ Lễ Hàn cũng không thèm để ý đến mà chỉ đứng dậy và đi ra ngoài, đi thẳng đến phòng trà.

Bên trong cánh cửa.

Úc Tưởng nhận ly nước ấm từ tay trợ lý và uống một ngụm.

Trữ Lễ Hàn đi vào: "Có chuyện gì?"

Úc Tưởng chỉ vào những mảnh vỡ của cốc cà phê trên mặt đất: "Không có gì, tôi bị choáng, không gọi được ai nên chỉ đành bấm chuông báo cháy."

"Choáng?"

"Ừ, có lẽ do tôi nhạy cảm với mùi của hiệu cà phê này."

Thư ký Vương xen vào: "Tốt nhất là nên đến bệnh viện kiểm tra."

Nhỡ như có thai thật thì sao?

Một phôi thai mới hai tháng tuổi thì dễ bóp chết hơn nhiều.

Trữ Lễ Hàn dừng một chút rồi bình tĩnh nói: "Vương Lịch, đưa số điện thoại cho cô ấy."

Thư ký Vương sửng sốt rồi nhanh chóng đưa số cho Úc Tưởng.

Anh ta dần dần hiểu được ý của Trữ Lễ Hàn nên vội nói: "Cô có biết thiết lập cuộc gọi khẩn chỉ bằng một cú nhấn không? Hay để tôi thiết lập giúp cô?"

Bên này vừa nói chuyện xong.

Thì bên kia bắt đầu loạn cào cào.

"Mau lên! Gọi xe cứu thương!" Có người hét lớn.

Trữ Lễ Hàn quay sang nhìn.

Chợt thấy giám đốc Trữ đang hoảng sợ đỡ Lăng Sâm Viễn ra ngoài, sắc mặt của anh ta rất khó coi.

Chợt có nhân viên bước vào quét dọn phòng trà.

Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói: "Đừng cử động. Tạm thời phong tỏa phòng trà và phòng họp, lập tức gọi cho cảnh sát báo rằng chúng ta nghi ngờ có người đầu độc."

Nhân viên cũng choáng váng.

Hệ thống cũng choáng váng: !

Hệ thống: [Thật sự có độc sao? Sao cô biết được?]

Úc Tưởng: Đoán.

Hệ thống: [Từ từ...Vậy nếu giờ hỗn loạn như thế này, người đưa cà phê là nữ chính thì mọi người sẽ nghi ngờ nữ chính... cô ...]

Úc Tường: Ờ, phải việc của tôi không?

Hệ thống: [Cô đã rửa sạch mọi hiềm nghi của mình... thế còn nữ chính thì sao?]

Úc Tưởng đợi trong phòng trà lâu nhất.

Nếu Trữ Lễ Hàn và những người của anh bị trúng độc thì cô chính là người dễ hắt nước bẩn nhất.

Nhưng Úc Tưởng không chịu.

Hệ thống ngơ ngác: [Không không, đoạn này không có trong cốt truyện...Sao có thể...]

Úc Tưởng suy đoán, thế giới này có khả năng tự điều chỉnh.

Cốt truyện sẽ không ngừng tạo ra cơ hội để cô trở thành một công cụ đúng chuẩn và để thúc đẩy tình cảm giữa nam nữ chính.

Nhưng Úc Tưởng không nói với Hệ thống.

Hệ thống này còn quá non, thấy vừa sắp bị lừa cũng không thể để củi ba năm thiêu một giờ được. Cô làm con cá mặn vui vẻ nhất như thế liệu Hệ thống có quay lưng với cô không.

Giọng nói của Trữ Lễ Hàn chợt vang lên.

Anh hỏi: "Đi được không?"

Úc Tưởng: "Anh cõng tôi à?"

Thư ký Vương ho nhẹ: "Hay để tôi."

Cõng....

Từ cuối còn chưa được nói ra.

Thì Trữ Lễ Hàn đã cúi xuống bế cô lên.

Các nhân viên cũng ngơ người, thậm chí còn sốc hơn cả khi thấy Lăng Sâm Viễn trúng độc, phải nói là quá khiếp sợ.

Trữ Lễ Hàn không quan tâm đến người khác.

Anh ôm Úc Tưởng lên xe, sau đó thư ký Vương cũng nhanh chóng đạp ga và phóng thẳng tới bệnh viện.

Sau khi đến nơi.

"Xin lỗi, tổng giám đốc Trữ đã bao hết tầng 4 rồi, giờ bác sĩ của bệnh viện đều đang ở đó. Hay bây giờ tôi dẫn ngài lên đó nhé?" Ý tá lắp bắp.

Úc Tưởng: "..."

Không hổ là lão tổng tài bá đạo trong truyện tổng tài bá đạo.

Lăng Sâm Viễn chỉ mới trúng độc mà đã cho người bao hết cả tầng lầu rồi điều hết bác sĩ qua đó.

Giống trong nguyên tác, sau khi Ninh Ninh bị bệnh thì Lăng Sâm Viễn đã buộc cả bệnh viện phải phục vụ một mình cô ấy.

Úc Tưởng ngẩng đầu.

Cô thoáng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn: "Bệnh viện công lập gần nhất cách đây bao xa?"

Đương nhiên anh có thể cưỡng chế yêu cầu bệnh viện rút hết nguồn lực.

Nhưng trong mắt người ngoài, anh vẫn là con ruột của giám đốc Trữ.

Hai cha con tranh giành thì người khác cũng chẳng biết phải làm sao. Cứ như thế, anh có thể giết chết Lăng Sâm Viễn, nhưng cũng có thể giết luôn cả Úc Tưởng.

Nếu đã là độc thì sẽ giết chết một người mà không mất nhiều thời gian.

Ít nhất là bây giờ anh không mong Úc Tưởng sẽ chết.

Thư ký Vương cũng sốt ruột, anh ấy nhanh chóng lật tìm bản đồ: "Cách đây một km có một bệnh viện công lập cao cấp! Chúng ta đến đó đi."

Trữ Lễ Hàn lại bế Úc Tưởng lên và đi vào thang máy.

Úc Tưởng thì vẫn đang trò chuyện với Hệ thống: Lần đầu tôi thấy sự tồn tại của bệnh viện công lập trong truyện tổng tài bá đạo đấy.

Hệ thống: [Còn không phải sao?]

Mỗi năm, Trữ Lễ Hàn sẽ quyên tặng nhiều thiết bị y tế cho các bệnh viện.

Bệnh viện cũng hợp tác với những công ty con do anh đứng tên, để mua thuốc, mua trang thiết bị...

Trữ Lễ Hàn vừa đến nơi thì viện trưởng đã ra đón tiếp anh.

Nhưng dù sao đây cũng không hoành tráng như bệnh viện tư, tất cả bác sĩ đều chỉ phục vụ một người.

Úc Tưởng dù có quý giá đến đâu thì cũng chỉ có một bác sĩ và một y tá chăm sóc cấp cứu cho cô.

Trữ Lễ Hàn đứng ngoài, thấp giọng nói chuyện với viện trưởng.

Anh vô tình liếc nhìn qua cánh cửa...

Úc Tưởng đang dựa vào lưng ghế, trông rất ngoan ngoãn.

Cô sợ bác sĩ còn hơn sợ anh.

Kết quả kiểm tra đã có.

Cảnh sát cũng liên hệ với bọn họ.

"Đó là digitalis. Nó có trên cốc và thìa. Chỉ cần khuấy cà phê thì thuốc sẽ ngấm vào cà phê. Người bình thường sau khi uống vào dễ gây nôn mửa, đau bụng, rối loạn nhịp tim và cuối cùng là tử vong do rung tâm thất quá độ. Những người khác thì không sao nhưng tình trạng của cậu Lăng Sâm Viễn hơi nghiêm trọng ”.

Trữ Lễ Hàn đưa điện thoại cho thư ký Vương nghe, còn mình thì đi đến cửa và hỏi cô: "Thế nào rồi?"

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ có một lượng nhỏ ở trong miệng. Dựa theo liều lượng thì sẽ không có tác dụng."

"Ừ, cảm ơn."

Hệ thống giờ mới chất vấn Úc Tưởng: [Có phải cô cố ý chờ Lăng Sâm Viễn uống xong một ngụm rồi mới bấm chuông không?]

Cà phê do chính tay Ninh Ninh pha nên anh ta mới không đề phòng mà uống cả ngụm lớn.

Phần lớn thuốc độc ở trên thìa đều đã ngấm vào ly cà phê của anh ta.

Hệ thống muốn nôn.

Bây giờ nó cảm thấy, Úc Tưởng không phải là người có thể đóng vai một kẻ yêu thầm Lăng Sâm Viễn.

Có cảm giác nếu như cô cứ hành động như vậy thì mọi người sẽ chết hết.

Úc Tưởng vô tội: Tôi không có.

Trữ Lễ Hàn còn có việc phải làm nên đã bảo thư ký Vương sắp xếp cho Úc Tưởng nằm viện ba ngày, sau ba ngày thấy không có vấn đề gì thì cho xuất viện.

Sau đó thì anh cũng rời đi.

Úc Tưởng cứ thể được nghỉ ba ngày.

Thư ký Vương sợ tổng giám đốc Thẩm không cho phép nên đã đích thân gọi đến.

Thẩm Hải ở đầu bên kia cũng không hiểu, sao mới sáng cô còn ngồi trên xe của cậu Trữ mà giờ lại nằm trong bệnh viện rồi...

Nghe thấy giọng của thư ký Vương, anh ta không chỉ cho nghỉ ba ngày.

"Nghỉ năm ngày luôn đi!" Tổng giám đốc Thẩm nói: "Vẫn phát lương!"

Thẩm Hải cúp máy.

Liêu Giai Phỉ cầm điện thoại vào.

"Sao anh không nhìn xem..."

Tổng giám đốc Thẩm: "Cái gì?"

Liêu Gia Phỉ: "Nhìn là biết ngay Úc Tưởng đang ở đâu? Sao anh không về cùng cô ấy? Cô ấy nên tự xem."

Thẩm Hải nhìn xuống và thấy.

[Người nổi tiếng Ngư Ngư, chưa lập gia đình mà đã có thai, tình yêu và thù hận với sát nhân]

[Tôi nghi ngờ không biết nhà cô ấy còn tiền hay không.]

[Nhưng ở sự kiện trao giải, cô đã công khai con mình là của tên sát nhân. Hơn nữa, cô còn đang chuẩn bị tìm cha cho đứa nhỏ. Hi Hi Tử thật sự không cần phải xin lỗi một người phụ nữ như thế.]

[Ngư Ngư không hề có đạo đức.]

[Hi Hi Tử phát hiện sự thật còn bị ông chủ đe dọa sẽ gửi thư luật sư đến để làm đẹp mặt Hi Hi Tử.]

[Tôi nói điều này, hy vọng có thể khiến đa số đàn ông đừng dính phải Ngư Ngư, đừng bao giờ tìm đến cô ấy!]

[Loại phụ nữ không có lòng tự trọng này... ai mà thích được chứ?]

[Đúng là rất đẹp, làm người yêu thì được nhưng không cưới về làm vợ được.]

[Ở làng chúng tôi, người như thế họ không cho gả.]

Thẩm Hải thấy thế thì huyết áp cũng tăng cao.

Nhưng phía dưới vẫn có nhiều người không tin.

[Để đạn bay một lúc đi, cô ấy có thể đến đám cưới nhà họ Kim thì vẫn rất ngầu đấy]

[Bay cái quái gì? Hôm nay vừa đến bệnh, tiện tay chụp một bức ảnh. Cô ấy đây? Có phải người đàn ông kia đang bế cô ấy đi khám thai không? Tôi nghi rằng đời sống cá nhân của cô ấy rất bung bét.]

Thẩm Hải nhìn bức ảnh.

Trên ảnh chụp rõ khuôn mặt của Úc Tưởng nhưng chỉ có thể thấy bóng lưng người đàn ông đang ôm cô.

Nhưng bóng dáng này...

Mẹ kiếp!

Chẳng phải là cậu Trữ đấy sao?

Bây giờ tổng giám đốc Thẩm không tức giận nữa.

Anh ta lướt từng bài viết và thấy vừa buồn cười vừa tức giận.

Các người nói cậu Trữ là sát nhân sao? Hay là người đổ vỏ?

Cả hai đều không phải.

Ai đó trong nhà họ Úc cũng đã thấy bài đăng.

Mà lúc này, ở phía bên kia của quán cà phê.

Hà Vân Trác đã đợi được năm tiếng rồi.

Anh ta chưa từng hạ thấp mình như thế nhưng anh ta vẫn không thể đợi được Úc Tưởng.

Hà Vân Trác không tài nào hiểu nổi.

Thậm chí còn đang sắp tự kỷ đến nơi.

Úc Tưởng rơi vào hoàn cảnh như thế thì liệu có còn lựa chọn nào khác không?

Chẳng lẽ anh ta không tốt bằng một tên sát nhân sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play