Có Không Giữ

Chap 4


8 tháng


31

 Tôi và Lục Chinh ở bên ngoài rất lâu.

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, tôi cúp điện thoại lần thứ ba gọi tới.

 Cậu ấy ngước mắt lên nhìn sang: “Cậu không nghe điện thoại à?”

 Tôi thản nhiên nói: “Đã đến nước này rồi. Nên giải quyết việc tố cáo như nào, chắc chắn Bùi Chấp đã làm khá nhiều việc lắm đây. Nghe điện thoại làm gì? Có muốn bị chửi không?”

 Lục Chinh phì cười: “Sao trước đây tôi không nhìn ra cậu có tính cách như vậy?”

 Chúng tôi tìm một quán thịt nướng ngồi xuống, định ăn khuya.

 Tôi không mang theo tiền, toàn bộ đều dựa vào Lục Chinh, tên ngốc thế hệ hai của gia chủ địa chủ.

 “Ồ, học sinh giỏi cũng uống rượu à?”

 Trên bàn có hai chai bia.

 Tôi lắc đầu: “Chủ quán tặng.”

 “Tặng? Hai thúng ta thoạt nhìn cũng không giống học sinh trung học lắm hả?"

 “Cậu nhìn giống *nhị thế tổ trốn học để trông em gái.”

 Lục Chinh lại cười rộ lên.

 Tôi cũng không nhịn được nhếch khóe môi.

 Cậu ấy mở chai, rót hai ly: “Vậy để bản *nhị thế tổ sẽ dẫn cậu đi làm một việc mà nhị thế tổ nên làm nha.”

*Nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế chỉ thế hệ thứ hai ăn chơi sa đọa trong gia đình giàu có quyền thế.

 Bia không dễ uống lắm.

 Tôi hơi sặc, giữa mùi thịt nướng và đám đông ồn ào náo động, tôi nghe thấy Lục Chinh đặt ly xuống:

 “Tôi cũng không thể nhịn được cậu ta nữa.”

 32

 “Tôi và cậu ta là thanh mai trúc mã hơn 10 năm... Kỳ thật, Bùi Chấp trước kia không phải như vậy, cậu ta chỉ có chút kiêu ngạo, thích nói trái lòng, mạnh miệng, cũng không cố ý khinh dễ người khác." .

 “Tôi nhớ hồi còn bé tôi từng bị khinh dễ, để trả thù cho tôi, cậu ta bị đánh một thân bầm tím. Tôi đi hỏi cậu ta nhưng cậu ta nhất quyết sống chết cũng không nói, ba cậu ta thì tính tình bạo lực. Nếu như không phải tôi đến nhà cậu ta khóc, tôi sợ cậu ta bị đánh chết rồi.”

 “Đại khái là trung học cơ sở, tôi nghe được từ chỗ ba mẹ tôi, mẹ cậu ta ngoại tình, bị cha cậu ta phát hiện đánh một trận, cậu ta chạy tới ngăn cản, cũng bị đánh cho một trận. Chuyện này cũng không vẻ vang gì, về sau gia đình họ đã thay đổi, Bùi Chấp cũng có chút hư hỏng.” 

 Tiếp đó, sau trò chơi thật hay thách, hắn bắt đầu ghét tôi.

 Lục Chinh cụng ly với tôi: “Không sao, vậy cậu chịu đựng cậu ta nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, con đường sau này cứ để cậu ta tự đi, tự mình gánh vác.”

 Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu uống một ngụm bia.

 Nhưng một giây sau, cái ly đã bị cậu ấy chộp lấy: “Đừng uống nữa, cậu không phải là nhị thế tổ.”

 Tôi không nhịn được cười một tiếng.

 “Vậy nhị thế tổ, cậu cũng đừng uống nữa.”

 Tôi tiến lại gần, cười đến ánh mắt lấp lánh: “Đã say rồi thì tôi không thể kéo cậu về được. Cậu nặng như một con gấu vậy.”

 Lỗ tai Lục Chinh đỏ lên, lùi lại, lẩm bẩm nói:

 “Sao cậu lại đến gần tôi như vậy? Cậu có thể ra dáng một người phụ nữ được không?”

 33

 Lúc tôi về đến nhà, đã là đêm khuya.

 Đèn trong nhà đều sáng, hiển nhiên cũng không có ngủ.

 Tôi đẩy cửa đi vào, thay giày, cởi cặp ra, đối diện phòng khách, không chút biểu cảm.

 “Tiểu Tuyền, lại đây.”

 Người mở miệng trước là mẹ tôi.

 Lần này trong phòng khách chỉ có ba mẹ, không có tên khốn Bùi Chấp kia.

 Tôi đi tới, đứng trước mặt họ, ngẩng đầu lên, không tỏ ra biểu cảm gì.

 “Không biết mình đã sai gì sao?”

Người nói chuyện lần này chính là ba tôi.

 Ông ấy nói câu tiếp theo liền trở nên kích động: “Con ở bên ngoài đến bây giờ mới về, gọi điện thoại không trả lời, cũng không trả lời tin nhắn, con có biết mình đang làm cái gì không?!”

 “Tiểu Tuyền,” mẹ kéo tay áo ba, “Con nói thật với mẹ, con đi với người con trai trong bức ảnh lần trước phải không? Con có làm gì xấu không?”

 “Không phải Bùi Chấp đã kể hết mọi chuyện rồi sao?”

 Tôi ngẩng đầu, lần đầu tiên cảm thấy nội tâm mình bình tĩnh như vậy:

 “Lần trước con đã nói, con và cậu ấy chỉ là bạn học bình thường. Cậu ấy bị thương, con chỉ đưa cậu ấy đến phòng y tế mà thôi."

 “Nó bị thương tại sao lại muốn con đi cùng?” Ba tôi hỏi ngược lại.

 “Cậu ấy bị thương là vì con!"

 Tôi nắm cặp sách trong tay mình ném xuống đất: “Bởi vì Bùi Chấp, người mà hai người cho là rất ngoan, không chịu nổi, chán ghét con, dùng bóng đập con. Nếu không phải cậu ấy đỡ bóng giúp con thì chắc quả bóng cũng đã đập trúng con rồi!"

 Phòng khách im lặng trong nháy mắt.

 Tôi hít một hơi, nhìn khuôn mặt sửng sờ của ba mẹ, nở nụ cười: “Còn không tin sao?”

 Tôi cúi người bắt đầu lục lọi trong cặp sách, lấy điện thoại ra, lúc tìm được bức ảnh kia tay tôi đều run lên.

 “Hai người nhìn xem."

 Tôi đem bức ảnh Bùi Chấp cưỡng hôn tôi đưa ra.

 “Nếu không tin lời con nói, vậy thì tự mình xem đi.”

 34

Sau khi nói chuyện với ba mẹ xong, tôi trở về phòng. 

 Lúc nằm trên giường như được trút được gánh nặng thì nhận được tin nhắn ở wechat.

 Là Lục Chinh:

 [Việc uống rượu có bị gia đình cậu phát hiện không? Nhớ uống chút nước chanh, tôi có mua chanh bỏ vào cặp của cậu rồi.]

 [Con gái ấy, lần sau không được ở bên ngoài uống rượu, bằng không tôi sẽ mách lẻo đấy.]

 [Còn nữa... lời nói của người nhà cậu đừng để trong lòng, còn về phía Bùi Chấp thì có tôi đây rồi.]

 Tôi nhìn chằm chằm màn hình, không lý do gì cười ra tiếng.

 Rõ ràng cậu ấy là người ở thuê chung nhà với Bùi Chấp, bây giờ cậu ấy mới là người gặp rắc rối hơn.

 Tôi nhớ lại ánh mắt khiếp sợ, kinh ngạc của ba mẹ, đáy lòng dâng lên cảm giác khác thường.

 Tôi nhớ hình ảnh mẹ tôi lúc đó.

 Bà ấy tắt điện thoại, đưa cho tôi: “Tiểu Tuyền... Mẹ biết rồi, mẹ xin lỗi. Nhưng gia đình của Bùi Chấp…”

 Tôi lắc đầu: “Con biết rồi.”

 Tôi không bật đèn, trong phòng tối om, tôi nằm trên giường nhìn trần nhà đến ngẩn người.

 Lúc này ban công truyền đến tiếng động. 

 Tôi bước xuống giường, bước đi bằng đôi chân trần.

 Sau đó, cách một mảnh ánh trăng, tôi nhìn thấy hình bóng mà tôi không muốn nhìn thấy nhất -

 Bùi Chấp.

35

 Nhà Bùi Chấp cách nhà tôi rất gần.

 Đáng lẽ bây giờ hắn nên ở trong một căn hộ cạnh trường với Lục Chinh mới đúng.

 Nhưng giờ phút này hắn đang ngồi bên ngoài cửa sổ phòng tôi, trên cây ngoài hàng rào, nghiêng đầu nhìn tôi.

 “Cậu đi chơi bời với Lục Chinh về rồi à?”

 Tôi mặt không chút thay đổi, kéo rèm cửa lại nhưng hắn ngăn tôi lại:

 “Chu Tuyền, cậu xem đây là cái gì?”

 Trên tay hắn cầm cái gì đó. 

 Động tác kéo rèm của tôi dừng lại và nhìn rõ.

 Đó là một sợi tóc, dùng dây thừng buộc lại, sợi tóc của tôi mà hắn đã cắt đi để làm hoa khôi trường bớt giận.

 Tôi theo bản năng sờ sờ mái tóc dài không trọn vẹn bên tai. 

 Bùi Chấp nở nụ cười.

Hắn nói từng chữ một: “Đây là chứng cứ cho thấy cậu làm chó liếm cho tôi.”

 Nhưng tôi căn bản cũng không thèm bố thí cho hắn một ánh nhìn:

 “Vậy giữ nó cẩn thận rồi cô đơn cả đời đi thằng khốn.”

 36

Mấy ngày nữa là đến đại hội thể thao.

 Bùi Chấp khó được yên lặng trong vài ngày này, kỳ thi liên kết thành phố đã được sắp xếp ở phía sau đại hội thể thao, hơn nữa còn có trận bóng rổ tại đại hội thể thao, có lẽ gần đây hắn không rảnh.

 Nghĩ đến kỳ thi, trong đầu tôi nhớ lại ngày đó Phó Uyển nói:

 “Bùi Chấp định gian lận trong cuộc thi này. Cậu ta đã mua đáp án, nhưng tôi đã lấy được ghi chép giao dịch của cậu ta."

 Dù sao cũng là bạn gái có mối quan hệ thân thiết như vậy, chỉ cần mở khóa điện thoại của hắn cái gì ghi chép đều có thể lấy được.

 Cái USB có ghi chép kia đã được nhét vào cặp sách của tôi.

 Tôi ngồi trên khán đài ngây người.

 Một giây sau, cảm giác quen thuộc của lon coca cola mát lạnh áp vào má tôi.

 Tôi cầm coca, không ngẩng đầu lên: “Lục Chinh, con trai đừng uống coca.”

 “Này, học sinh giỏi mà cũng lái xe* à?”

*lai xe ở đây chỉ cách nói chuyện kiểu ám chỉ, dễ liên tưởng đến những yếu tố 18+

 Lục Chinh thuận tay nhéo má tôi.

 Tôi vỗ nhẹ mu bàn tay cậu ấy: “Ngứa tay à”.

 Cậu ấy mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Cậu không đăng ký tham gia thể thao à?”

 Tôi mở coca: “Mệt, lười, không biết.”

 Lục Chinh vui vẻ: “Tứ chi không phát triển chút nào.”

 “Vậy cậu đăng ký tham gia cái gì? Một con người có tứ chi phát triển.”

 Người này cười đang người ngây ngô, không nhận ra sự châm chọc trong lời nói của tôi chút nào.

 “Trận chung kết bóng rổ buổi chiều, cậu đến xem nha."

 37

 Tôi đã đồng ý đi xem.

 Nhưng khi đến nơi, tôi tìm thế nào cũng không tìm được Lục Chinh.

 Một cầu thủ mới đã thế chỗ cậu ấy.

 Đến bên sân bóng, tôi nhìn thấy Bùi Chấp.

 Hắn mặc một chiếc áo màu trắng với số [6] trên đó.

 Tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy góc dưới bên trái đồng phục áo bóng rổ có dán hình ngôi sao năm cánh nổi bật.

 Đó là áo của Lục Chinh.

 Đáy lòng tôi đột nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt.

 “Chu Tuyền.”

  m thanh của quả bóng rơi xuống đất nặng nề và rõ ràng.

 Bùi Chấp trực tiếp bắt lấy cổ tay tôi: "Chạy cái gì? Không nhìn tôi chơi bóng à?”

 Lúc ấy ánh mắt toàn trường đều hội tụ trên người chúng tôi.

 Mà hắn đột nhiên cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có hai chúng tôi mới có thể nghe thấy, ghé vào tai tôi gằn từng chữ:

 “Hay là bây giờ cậu đoán xem Lục Chinh đã xảy ra chuyện gì nào?”

38

 “Bốp—"

 Một tiếng vang trong trẻo phát ra.

 Tôi tát Bùi Chấp một cái ngay trước mặt toàn trường.

 Hắn thậm chí còn không kịp phản ứng, cũng không đánh trả.

 Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

 Tôi hít vào một hơi: "Bùi Chấp, một cái tát này, là trả lại quả bóng cậu đập tôi.”

 Bóng rơi xuống đất.

 Bùi Chấp đã phản ứng lại, bắt lấy cổ tay tôi.

Một bên mặt hắn phiếm hồng, ánh mắt nhìn tôi cực kỳ nguy hiểm:

“Chu Tuyền, con mẹ nó cậu có biết mình đang làm gì không?”

 “Biết.”

Cổ tay tôi bị hắn nắm lấy, giãy dụa không được, nên đành bỏ cuộc.

 “Việc cậu cưỡng hôn tôi, tôi đã nói với ba mẹ tôi rồi. Cậu khiến tôi bị cô lập, bị ép chuyển trường, bị người khác xa lánh như một tai họa. Bùi Chấp, cậu của trước kia không phải như vậy. Hiện tại cậu còn nhận thức được chính mình không?”

 Bàn tay của Bùi Chấp cứng đờ.

 Tôi liền giãy ra, hung hăng hất tay hắn:

 “Nói cho tôi biết Lục Chinh ở đâu.”

 Nhưng một giây sau, hắn không giận mà chỉ mỉm cười:

 “Cậu ta ở đâu? Chu Tuyền, cậu có gan thì tự mình đi tìm đi!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play