Có Không Giữ

Chap 3


8 tháng


22

Về đến nhà, ngay khi bước vào phòng khách tôi nhìn thấy Bùi Chấp.

Hắn đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở nhà, ngồi bên cạnh chính là ba mẹ của tôi.

Nhìn vẻ mặt không có ý tốt của hắn, trong lòng tôi bỗng nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.

“Tiểu Tuyền, lại đây.”

Mẹ nhìn về phía tôi cười có chút gượng gạo: “Lại đây ngồi, đừng có vội về phòng.”

Tôi đi đến kế bên Bùi Chấp, cách hắn một cái ghế rồi ngồi xuống.

Mẹ tôi đẩy chiếc điện thoại sang cho tôi, trên màn hình hiện lên một bức ảnh.

Là tôi và Lục Chinh, hai chúng tôi đang đi bên cạnh nhau, cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi.

“Tiểu Tuyền, con nói cho mẹ nghe, người con trai này là ai?”

Tôi nhìn Bùi Chấp một cái.

Sự hả hê hiện rõ trên mặt hắn.

Ba tôi nãy giờ không hề lên tiếng, ông yên lặng châm một điếu thuốc.

Thấy tôi im lặng không nói gì, mẹ nhìn về phía tôi nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc:

“Tiểu Tuyền, con hiện tại đã là học sinh cuối cấp rồi, vừa mới chuyển trường kết bạn là điều tốt, nhưng có một số chuyện giới hạn con nên làm và có một số chuyện con không nên làm, con có hiểu rõ không?”

“Con hiểu.”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Con sẽ sửa đổi ạ.”

Ngay lúc này, điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn Wechat đến từ Bùi Chấp.

“Mách lẻo, ai mà không dám làm chứ?”

Giây tiếp theo tôi kéo hắn vào danh sách chặn.

23

“Con và cậu ấy chỉ là bạn bè, không có mối quan hệ nào khác.”

Sau khi tiễn Bùi Chấp đi, tôi bướng bỉnh nhắc lại với mẹ:

“Việc con bị cô lập trước khi chuyển trường không phải là vấn đề của con. Con là nạn nhân và con cũng không làm việc gì xấu cả”.

Mẹ chỉ thở dài: “Mẹ biết con không làm vậy, nhưng mẹ lo, mẹ sẽ để Bùi Chấp trông chừng con. Đứa nhỏ kia từ nhỏ đã bảo vệ con.”

“Vậy nếu con nói cậu ấy nói dối thì sao? Lỡ như bây giờ cậu ấy đã thay đổi rồi thì sao?”

Tay tôi siết chặt thành nắm đấm, khẽ run lên.

Tôi nhìn mẹ chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của mẹ, đột nhiên muốn kể cho mẹ nghe tất cả những gì Bùi Chấp đã làm với tôi.

Cô lập, chuyển trường, bắt nạt.

Nhưng mẹ chỉ xoa xoa thái dương:

“Tiểu Tuyền, vậy bức ảnh này từ đâu mà ra? Mẹ chỉ hy vọng con có thể làm một đứa trẻ thành thật.”

Trong nháy mắt đó, tôi buông lỏng tay.

Quên chuyện đó đi.

24

Ngày hôm sau khi đến trường, tôi nhận ra ánh mắt khác thường của các bạn học.

Dù sao, nhờ có Bùi Chấp ban tặng, tất cả mọi người mới biết tới sân bóng rổ chiều hôm qua, hắn và Lục Chinh vì tôi mà “Đánh nhau”.  

Lục Chinh giống như không có việc gì mà ngồi làm bài tập.

“Này bạn cùng bàn, cho tôi chép ké với.”

Tôi nhìn thoáng qua bài tập trống trơn của cậu ấy: “Cậu không tự viết được à?”

Cậu ấy hắng giọng, ra vẻ vô tình cử động bả vai, đau đến nhe răng trợn mắt. 

Cậu ấy đáng thương nói: “Nhìn xem, đồ không có lương tâm, cậu chà đạp tôi còn không chịu trách nhiệm.”

Mấy bạn học bên cạnh quay đầu lại nhìn, mặt tôi hơi nóng lên: “Im miệng đi.”

Lục Chinh liền cười rộ lên.

Tôi ngồi xuống, đưa bài đã làm xong cho cậu ấy.

Nhưng lúc này, bạn bàn trước của tôi quay đầu nhìn lại.

Bạn gái hiện tại của Bùi Chấp, Phó Uyển.

“Chu Tuyền, chúng ta nói chuyện đi.”

25

Lục Chinh nắm lấy cổ tay tôi, ngẩng đầu hỏi Phó Uyển: “Có chuyện gì vậy?”

Cô chớp chớp mắt: “Liên quan gì đến cậu?”

Phó Uyển rất nổi tiếng trong lớp.

Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, tính cách cởi mở và ngay thẳng.

Cô ấy quen rất nhiều người, cũng có tiếp xúc với người ngoài trường, so với người không quen cuộc sống nơi đây như tôi, Lục Chinh sợ tôi sẽ chịu thiệt.

Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy tay cậu ấy ra: “Không sao.”

Tôi đứng dậy nói: “Đi thôi, ra ngoài nói”.

26

“Bức ảnh này, cậu có biết không?”

Là bức ảnh Bùi Chấp ở hộp đêm cưỡng hôn tôi.

Khi Phó Uyển đưa bức ảnh đó cho tôi xem, tôi cũng không bất ngờ.

Dù sao trước khi chuyển trường đã ồn ào sẵn rồi, cô ấy biết cũng không ngạc nhiên cho lắm.

Nhưng câu nói tiếp theo của cô ấy khiến tôi trở tay không kịp.

“Nhìn góc độ của bức ảnh này, là cậu tự nguyện đúng không?”

Phó Uyển phóng đại ngay trước mặt tôi, dừng lại ở chỗ Bùi Chấp giữ hai tay tôi ấn lên tường.

Cô ấy nói:

“Là cậu ta do dự đúng không?”

27

Trở lại phòng học, Lục Chinh ghé qua nhỏ giọng nói:

“Bùi Chấp nói muốn chia tay với Phó Uyển.”

Phó Uyển cũng vừa mới ngồi xuống.

Lưng cô ấy thẳng tắp, không nhìn ra dáng vẻ thất tình này chút nào.

Tôi hỏi cậu ấy: “Cậu có chắc là Bùi Chấp đã nói trước không?”

Bởi vì vừa rồi, trước khi trở về phòng học, Phó Uyển hỏi tôi:

“Chu Tuyền, cậu có muốn trả thù cậu ta không?”

28

Sau khi tan học, tôi đang chậm rãi thu dọn lại sách vở.

Lục Chinh lại gọi tôi: “Chu Tuyền, nhìn cửa sau đi.”

Là Bùi Chấp.

Hắn mặc bộ đồ học sinh, một tay đút túi, dựa người vào cửa sau, một tay thong thả gõ nhịp, nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi theo bản năng siết chặt dây đeo cặp sách. 

Nhưng Bùi Chấp đã trực tiếp đi vào.

Hắn “Bùm” một tiếng, đem lon Coca đập mạnh xuống bàn của tôi:

“Mẹ cậu nói, từ giờ trở đi tôi sẽ đưa cậu về nhà… để không xảy ra chuyện gì.”

Lúc hắn nói lời này còn liếc mắt nhìn Lục Chinh.

Người sau đẩy lon Coca cho hắn:

“Cô ấy không cần.”

29

 “Liên quan gì đến cậu?"

 Bùi Chấp dùng ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn Lục Chinh: “Lục Chinh, có những chuyện cậu không nên xen vào.”

 “Vậy tôi cũng nói cho cậu, đừng do dự.”

 Lục Chinh nói từng chữ một: “Đều là anh em với nhau, tôi không can thiệp vào đời sống riêng tư của cậu, nhưng đối với Chu Tuyền, cậu đừng có mà quá đáng.”

 “Cậu thích cô ấy à?”

 “Đủ rồi!"

 Một giây sau, có một cốc nước hất thẳng vào mặt Bùi Chấp.

 Tôi đóng chai lại như thể tôi đã đưa ra một quyết định nào đó:

 “Bùi Chấp, cậu nghe không hiểu sao? Tôi không cần.”

 “Cậu muốn phàn nàn hay muốn tố cáo tôi, muốn sao cũng được, nhưng bây giờ, mời cậu cút ra ngoài."

 30

 Lúc Lục Chinh dùng lon coca lạnh áp lên mặt tôi, tôi vẫn còn đang ngẩn người.

 “Sao, ngốc rồi à? Hay là tạt cậu ta quá lưu loát, quá sảng khoái?"

 Tôi nhíu mày, nhận lấy lon Coca trong tay cậu ấy: “Nói như cậu đang được hưởng lợi vậy.”

 Đuôi tóc của Lục Chinh vẫn còn nhỏ nước.

 Lúc tôi hất nước vào mặt Bùi Chấp, hắn phản ứng rất nhanh, cầm lấy cốc nước bên cạnh. 

 Rồi hất lên người Lục Chinh đang che chắn trước người tôi.

 Cậu ấy lau mặt xong cũng không nói gì.

 Bùi Chấp đập vỡ cốc nước, trước khi đi còn buông lời tàn nhẫn với tôi:

 “Chu Tuyền, cậu có gan thì đừng quay về!”

 Tôi mở lon coca ra uống một ngụm: “Cậu không lau nước đi à?”

 Lục Chinh thở dài một tiếng: “Đồ không có lương tâm, còn không thèm đưa cho tôi một tờ giấy để lau.”

 Tôi đặt lon coca xuống, cúi đầu sờ trong túi: “Để tôi tìm xem.”

 Sân thể dục sau giờ học không có nhiều người, nhưng vẫn còn có người đang chơi bóng.

 Tôi và Lục Chinh ngồi đối diện nhau trên băng ghế.

 “Đây, tìm thấy rồi…”

 Tôi vừa ngẩng đầu, đã bị Lục Chinh làm cho ngây ngẩn cả người.

 Bởi vì cậu ấy cầm lon coca lên rồi uống một ngụm.

 Chính xác là nơi tôi đã uống qua.

 “Khụ,” Vành tai của cậu ấy đỏ lên, bỏ lon coca xuống, “Không thấy khăn giấy nên uống một ngụm coca cũng không được à?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play