Có Không Giữ

Chap 5


8 tháng


39

 Trường học rất lớn.

 Tôi chạy từng tòa nhà, tìm từng phòng, đập cửa gọi tên Lục Chinh.

 Cuối cùng tôi cũng tìm được phòng học trống trên tầng cao nhất.

 Lục Chinh ngồi bên trong, trên một cái bàn trống, đang nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía sân bóng rổ.

 Bùi Chấp không ở trên sân.

 Còn Lục Chinh lại bị nhốt ở bên trong.

 “Sao cậu lại tới đây?"

 Khi nhìn thấy tôi, cậu ấy hơi bất ngờ: “Sao cậu biết tôi ở đây? Tôi còn tưởng cậu đã đi khi thấy tôi không có ở đó.”

 Cách một cánh cửa sổ, tôi tức giận đập thẳng vào cánh cửa: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói! Cậu không có một chút cảm giác nguy hiểm sao?! Lỡ như không có ai đến, không ai tìm thấy cậu thì sao?!"

 “Không phải cậu đã đến rồi sao?"

 Lục Chinh đẩy cửa, nhưng đã bị khóa.

 “Nó bị khóa. Tôi không ngờ Bùi Chấp lại giở trò, lừa tôi lên đây. Không sao đâu. Dù sao thì bảo vệ nhất định sẽ đến kiểm tra từng phòng, đến lúc đó tôi cũng có thể được ra ngoài rồi.”

 Tôi hít hít mũi: "Tôi đi tìm bảo vệ lấy chìa khóa cho cậu.”

 “À, không vội."

 Cách một cánh cửa sổ, tôi đứng ở hành lang đối diện Lục Chinh.

 Cậu ấy tùy ý ngồi xuống bàn, cười đến ngu ngốc:

 “Cậu xem chúng ta bây giờ, có giống Romeo và Juliet, cách một cánh cửa sổ nhìn nhau không?"

Tôi nhịn không được bị cậu ấy chọc cười: “Làm gì có Romeo nào nghịch như cậu!”

 40

 Cuối cùng cửa cũng đã mở ra, trận bóng rổ cũng kết thúc.

 Tôi biết Lục Chinh rất coi trọng cuộc thi lần này, đã chuẩn bị rất lâu.

 Đi được hai bước, tôi không nhịn được gọi cậu ấy lại: "Lục Chinh… Thật xin lỗi.”

 Cậu ấy nghiêng đầu: "Cái gì mà xin lỗi?”

 “Nếu như không phải vì tôi, cậu cũng sẽ không bị Bùi Chấp trả thù.”

 Hành lang tầng 4 rất yên tĩnh.

 Tất cả mọi người ở sân thể dục, phòng học trống không, thế nên tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng.

 Lục Chinh khẽ cười một tiếng, nửa đùa nửa thật nói:

 “Đúng vậy, có thể khuất phục tôi, cậu định bồi thường như thế nào?”

 Tôi dừng chân, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

 Nhưng cậu ấy lại mỉm cười, khoác vai tôi, kéo tôi đi: “Được rồi, tôi ngày làm việc tốt, sao có thể để cho cậu bồi thường chứ. Đồ không có lương tâm.”

 Tôi nhớ lại ngày đó ở phòng y tế, cậu ấy hỏi câu "Vậy cậu xem tôi, thế nào".

 Nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn không dám hỏi như thế nào.

 Trên người Lục Chinh rất sạch sẽ, thơm như bột giặt.

 Cánh tay rắn chắc của chàng trai dường như không phải đang móc vào vai tôi mà là một trái tim chân thành sẵn sàng bộc lộ.

 Tôi nghe thấy nhịp tim của ai đó dần dần đập nhanh hơn.

 Tôi không để ý nên khi xuống cầu thang chân tôi giẫm vào khoảng không.

 “Cẩn thận!"

 Cánh tay Lục Chinh hoàn toàn ôm lấy tôi.

 Phía sau là bức tường lạnh lẽo cứng rắn, trước người là lồng ngực ấm áp rộng rãi của cậu.

 Tôi tựa vào vòng tay cậu ấy, đầu óc trống rỗng.

 “Cậu đỏ mặt cái gì?"

 Lục Chinh đột nhiên cúi đầu, hơi thở thổi lên má tôi:

 “Vậy trong bầu không khí hiện tại...tôi có thể bày tỏ tình yêu của mình được không?”

41

 Lục Chinh và tôi sóng vai nhau bước ra khỏi phòng học.

 Các anh em trong đội của đội bóng chạy tới nói với cậu ấy: “Cậu đi đâu vậy! Cậu và Bùi Chấp đều bị ngu phải không? Cậu không đến, huấn luyện viên tức giận đến mức hoãn trận đấu đẩy sang ngày mai!"

 Tôi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cũng may, không phải kết thúc, mà vẫn còn có cơ hội.

 Lục Chinh mỉm cười với bọn họ: “Vậy thì ngày mốt đi, có tôi ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

 Ánh mắt của bọn họ như có như không rơi vào trên người tôi.

 Tôi có chút không được tự nhiên, kéo kéo góc áo Lục Chinh.

 Anh cúi đầu, lại trực tiếp nắm tay tôi: "Dẫn em đi ăn cơm nha?”

 Động tác này, không khác gì tuyên bố chủ quyền.

 Mấy anh em của anh nháy mắt ra hiệu với anh, sau đó giơ ngón tay cái với Lục Chinh.

 Mặt tôi lại bắt đầu nóng lên.

 Tôi càng giãy dụa, anh lại càng nắm chặt.

 Sau khi bước ra khỏi sân thể dục, người này không biết xấu hổ cúi đầu:

 “Em làm gì vậy? Em thấy ngại sao?"

 Tôi tức giận đấm anh ấy: "Được tiện nghi lại còn khoe khoang!”

 Nhưng ngay giây tiếp theo, chúng tôi quay đầu, bất ngờ không kịp đề phòng, đối diện với một người khác.

 Bùi Chấp nhìn chằm chằm bàn tay mười ngón đan xen vào nhau của tôi và Lục Chinh, cười lạnh lùng:

“Ồ, nhanh như vậy đã tìm được người mới rồi sao?”

42

 Bùi Chấp không ở lại lâu, chỉ nói câu này rồi bỏ đi.

 Lục Chinh thở phào nhẹ nhõm, chạm vào mu bàn tay an ủi tôi:

 “Không sao đâu. Bây giờ dù cậu ta có điên đến đâu, anh cũng sẽ giúp em chia sẻ gánh nặng.”

 Nhưng tôi lại mơ hồ có chút bất an.

 “Em chỉ cảm thấy như không còn nhận ra cậu ta nữa.”

 Khi chúng tôi còn bé, Bùi Chấp và tôi xứng đáng được gọi là “thanh mai trúc mã”.

 Về sau, có lẽ là biến cố gia đình, có lẽ là học thói xấu nên biến thành như vậy.

 Lục Chinh lại sờ đầu tôi:

 “Anh sẽ không để cho cậu ta bắt nạt em nữa.”

 “Có phải trước đây em rất nhu nhược hay không? Còn liên lụy đến anh...”

 Anh mỉm cười lắc đầu.

 “Nếu là anh, anh cũng sẽ rất khó làm. Có người thay đổi, nhưng anh còn nhớ rõ cậu ta trước kia rất tốt, so với cậu ta xấu đến tận cùng đều làm cho người ta khổ sở..”

 “Vậy còn anh?"

 Tôi nhìn chằm chằm vào Lục Chinh, hỏi: “Anh sẽ thay đổi sao?”

 Lục Chinh thu lại nụ cười, đột nhiên khều ngón út của tôi:

 “Nếu thật sự có ngày đó, em nhất định phải tát anh một cái, mắng anh là đồ khốn, đá anh đi, không được giấu kín trong lòng.”

43

 Trước kỳ thi tuyển sinh, tôi ở nhà ôn tập.

 Thái độ của ba mẹ đối với tôi cũng tốt hơn rất nhiều, trên bàn đặt hoa quả của mẹ đem tới.

 Nhưng ngay khi tất cả dường như đều bắt đầu tốt lên, cách kỳ thi chỉ còn một ngày, lúc Lục Chinh vắng mặt, tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn.

 Tôi gọi điện thoại cho anh mười mấy lần đều không có người nghe.

 Ở góc hành lang, tôi bị chặn lại.

 “Đi đâu?"

 Là Bùi Chấp.

 Khóe miệng hắn vẫn còn bầm tím, bên cạnh mắt còn có một vết máu rất nhỏ.

 Nỗi lo lắng trong lòng tôi đã lên đến đỉnh điểm vào lúc này.

 “Lục Chinh đâu?”

 Bên môi hắn cong lên cười, lộ ra vẻ mệt mỏi.

 Tay tôi bị hắn tóm lấy, chậm rãi mà cứng cỏi chen vào khe hở ngón tay của tôi, mười ngón tay đan vào nhau.

 Ánh mắt Bùi Chấp rơi vào sâu trong vạt áo tôi, một vết đỏ cơ hồ khó mà nhận ra.

 Ngày đó Lục Chinh cẩn thận từng li từng tí, không dám xâm nhập, cẩn thận, mang theo dấu vết thăm dò, rất nhỏ, đến mức sắp không nhìn thấy.

 Hết lần này tới lần khác, Bùi Chấp đã nhìn thấy nó.

 Hô hấp của hắn có chút nặng, ấn vai tôi lặp lại: “Cậu muốn đi đâu?"

 “Không liên quan đến cậu."

 “Không quan trọng."

 Bùi Chấp cúi đầu, đột nhiên dùng sức chỉnh lại cổ áo đồng phục của tôi, giọng điệu có chút hèn mọn:

 “Quên cậu ta đi, Chu Tuyền, chúng ta làm lại từ đầu.”

44

 Lục Chinh bị Bùi Chấp đánh đến nhập viện.

 Khoảnh khắc tôi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lục Chinh sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

 “Lục Chinh.”

 Anh mở mắt, nhìn thấy tôi, khẽ mỉm cười: “Sao em tìm được anh ở đây? Anh đã làm em lo lắng rồi.”

 Lục Chinh là người nơi khác, một mình đến đây học.

 Không thông báo cho ba mẹ anh, là anh trai của anh đưa anh đến.

 “Chuyện này phải trách anh."

 Anh ấy chống người đứng dậy nói: “Hôm qua anh lên cơn, cố ý khiêu khích cậu ta, kết quả cậu ta đánh thật. Ầy, không đánh lại cậu ta. Nhưng mà cậu ta cũng bị đánh không nhẹ, không sao đâu, anh chỉ bị thương nhẹ thôi.”

 Tôi chạm vào vết sẹo nhỏ ở cuối lông mày của anh ấy.

 Nhớ lại ban ngày, Bùi Chấp hèn mọn trước mặt tôi, tôi lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.

 Khi nhìn thấy Lục Chinh, tôi không khỏi cảm thấy đau lòng.

 “Chuyện này không thể cứ để yên được.”

 Tôi nói với giọng chắc chắn: “Lục Chinh, em kêu cậu ta đến xin lỗi anh.”

 Anh cười: “Kêu như thế nào? Cậu ta còn nhớ thương em đấy, đừng để lúc lấy được một câu xin lỗi mà bắt anh mất một cô bạn gái đẹp như tiên này.”

 Nhưng tôi không cười.

 Tôi lấy trong cặp sách ra một chiếc USB và đưa cho anh ấy:

 “Lục Chinh, nếu cứ để cậu ta như vậy cũng sẽ  hại cậu ta thôi.”

45

 “Chu Tuyền.”

 Tôi gặp Bùi Chấp ở tầng dưới bệnh viện.

 Hắn biết tôi đến gặp Lục Chinh, đi theo tôi suốt chặng đường, không ngăn cản cũng không theo tôi lên lầu.

 Hắn bước về phía tôi, nhưng tôi lại lùi lại vài bước: “Bùi Chấp.”

 Bùi Chấp dừng lại, kiên định nhìn tôi: “Chu Tuyền, lúc trước là tôi do dự, cậu dạy tôi cách thay đổi được không?”

 Tôi lắc đầu: “Cậu quên à? Tôi đã dạy cậu rồi, lần đó ở quán net, cậu mắng tôi là kẻ lắm lời, xen vào chuyện của người khác, bảo tôi cút.”

 Hắn cứng đờ trong giây lát, yết hầu khẽ cử động, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói ra.

 Tôi cười cười nói: "Bùi Chấp, cậu đi xin lỗi Lục Chinh đi.”

 Nụ cười trong mắt hắn hoàn toàn biến mất.

 Bùi Chấp đi hai ba bước chạy lại gần nắm lấy vai tôi, giọng nói có chút run rẩy: “Cậu thích cậu ta thật à?”

 “Bùi Chấp, chuyện này không liên quan gì đến việc tôi có thích cậu ấy hay không.”

 Tôi đẩy tay hắn ra: “Cậu nên đến gặp bác sĩ tâm lý.”

 “Ngay cả cậu cũng nghĩ tôi bị bệnh phải không?”

 “Bùi Chấp, tôi biết hoàn cảnh gia đình cậu, đây chỉ là một gợi ý thích hợp. Cậu đánh Lục Chinh thành như vậy, cậu ấy hoàn toàn có thể kiện cậu.”

 Bùi Chấp buông ra: “Chu Tuyền, đừng cần cậu ta được không, cậu dạy tôi đi, tôi không biết cái gì cậu dạy tôi cái đấy được không?”

 “Đã quá muộn rồi,” tôi nhìn hắn, nhìn hắn bây giờ với trước kia như hai người khác nhau “Bây giờ tôi mới nhận ra, người tôi thích không phải là cậu, mà là người mạnh miệng mềm lòng, chàng trai lúc trước có chút kiêu ngạo. Vì vậy, tôi đã chịu đựng hết lần này đến lần khác nhưng đổi lại là cậu càng ngày càng quá đáng hơn."

 “Thật ra tôi đoán được, sau khi gia đình cậu xảy ra chuyện gì, cậu bắt đầu ghen tị với tôi. Cậu ghét ghét tôi có một gia đình hạnh phúc hơn cậu, ghét việc tôi sống cởi mở, ghét người theo đuổi như tôi, ở trước mặt cậu lại cao cao tại thượng, theo đuổi cậu mà một câu nói nhẹ nhàng cũng sẽ không nói.”

 "Bùi Chấp, hôm đấy tôi đã nhìn thấy cậu dán lại bức thư tình mà cậu đã xé, học cách dùng lọn tóc của tôi từng chút một tết vào sợi sợ tơ hồng. Nhưng cậu vẫn rất ghét tôi, tôi vẫn luôn không hiểu tại sao, cho đến hôm đó tôi nghe mẹ tôi nói chuyện điện thoại với mẹ cậu, nói rằng cậu bị chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”

 Tôi nghe thấy tiếng thở của Bùi Chấp dần trở nên nặng nề hơn.

 Cuối cùng, tôi lùi lại một bước, vẫy tay với dì Bùi đang vội vàng đi tới phía sau.

 “Không sao đâu, cậu chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.”

 Mà tôi, người đã bị hắn làm tổn thương rất nhiều, sẽ không lại thương hại hắn nữa.

 46

 Bùi Chấp nhanh chóng bị cho tạm nghỉ học.

 Ngoài ra còn có bằng chứng gian lận của hắn, cái USB kia.

 Sự thật phơi bày, mọi người đều biết về căn bệnh tâm thần của hắn, tôi cũng đã nhận được lời xin lỗi từ rất nhiều người, trong đó có cả hoa khôi trường kia.

Tuy nhiên, cũng có người đến chúc mừng.

 Giống như Phù Uyển.

 Phó Uyển nhận ra chứng rối loạn lưỡng cực của Bùi Chấp không muộn hơn tôi là mấy.

 Cho nên cô ấy đã đến gặp tôi và muốn hắn phải trả giá.

 “Có mấy lần cậu ấy ra ngoài uống rất nhiều, chỉ gọi tên cậu thôi.”

 Cô ấy vẫn mỉm cười khi đưa ổ USB cho tôi: “Gọi tên cậu, vừa nói thích cậu, lại vừa mắng cậu thanh cao. Tôi chỉ cảm thấy cậu ấy chắc chắn bị bệnh thật rồi.”

 Ngoài việc tạm nghỉ học, tôi còn nghe nói ba mẹ Bùi Chấp cuối cùng cũng ly hôn.

 Bao nhiêu năm tra tấn, đau khổ, cuối cùng trò hề cũng kết thúc bằng căn bệnh tâm thần của hắn.

 Mẹ của Bùi Chấp đã nghỉ việc và dự định sẽ chăm sóc hắn thật tốt.

 Khi mẹ hắn gọi cho tôi, tôi vẫn đang đọc sách trước giường bệnh của Lục Chinh.

 “Tiểu Tuyền, chuyện trước đây... Dì thay mặt thằng bé xin lỗi cháu, sau này, cháu có thể tới thăm thằng bé được không?”

 Nhưng tôi đã nhẹ nhàng từ chối dì ấy.

 Lục Chinh đã bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh chung, nhưng đã hồi phục rất nhanh.

 Anh tức giận xoa đầu tôi lần nữa:

 “Vậy mà em xử lý cậu ta sau lưng anh, còn không báo cho anh biết, làm anh có vẻ rất vô dụng!”

 Tôi mỉm cười và trấn an anh ấy: “Có kết quả không phải được rồi à?”

 Lục Chinh có thể xuất viện ngay bây giờ.

 Tôi chợt hỏi anh: “Lúc trước ở cửa phòng y tế, có phải anh muốn tỏ tình với em không?”

 Anh ấy sửng sốt, hoạt động cánh tay một cách ngại ngùng: “...Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

 Đáp án rất rõ ràng.

 “Nhị thế tổ thấy sắc nảy lòng tham.”

 Tôi trừng mắt nhìn anh: “Anh không sợ em là loại suốt ngày chỉ biết yêu đương, yêu Bùi Chấp đến chết đi sống lại, cậu ta ngược em trăm ngàn lần mà em vẫn yêu cậu ta như lúc ban đầu, sau đó em lại mách lẻo với cậu ta là bạn tốt của cậu ta có ý nghĩ xằng bậy với em hả?"

 "Không, không, không," Lục Chinh không ngừng phủ nhận, “Không có khả năng. Dù sao nhìn qua em rất thông minh, anh không tin.”

 “Với lại... ai nói với em là thấy sắc nảy lòng tham?”

47

 Lục Chinh kỳ thực thành tích rất tốt.

 Trước khi tôi chuyển trường, anh ấy đã tới trường chúng tôi tham gia thi đấu.

 Một nhóm người, tốp năm tốp ba, trông giống như một nhóm côn đồ.

 Lại còn có người trêu đùa: “Anh Lục, với phong độ này của anh, không phải tùy tiện là có thể quyến rũ một đám con gái à?”

 Người này cũng vô cùng tự hào: “Cảm ơn cảm ơn, với phong độ của anh đấy, một đám vẫn là khiêm tốn.”

 Tôi đi ngang qua anh ấy ngay lúc này.

 Lúc đó tôi còn chưa bị cô lập, bệnh tình của Bùi Chấp cũng chưa có nghiêm trọng như vậy.

 “Ngoài cổng trường có đoàn phim, cậu đi có lẽ có thể diễn vai một nhị thế tổ đấy.”

 Tôi ôm sách, miệng nhanh hơn não, nói xong cũng không ngẩng đầu mà đi qua anh.

 Ánh mắt Lục Chinh dừng lại trên người tôi.

 Mà tôi đến tận bước vào khu dạy học cũng không thèm liếc anh ấy một cái.

 “Ồ, anh Lục, em gái này không bị anh quyến rũ à.”

 Khi đó, nội quy trường học Lục Chinh từng phạm phải dày như một quyển sổ.

 Chỉ có “yêu sớm" là chưa từng mắc phải.

 Anh quay đầu, nhìn thấy bảng thông báo của trường.

 Vị trí nổi bật nhất là tên và ảnh của tôi.

 “Chu Tuyền.”

 Lục Chinh nhìn chằm chằm bức ảnh kia, suy nghĩ tầm mười giây.

 Cuối cùng, đưa ra một kết luận.

 “Quên đi, anh đây sẵn sàng chịu thua.”

 Mọi người đều cười to.

 Chỗ trống trong lòng thiếu niên kia, lại bắt đầu âm thầm nảy mầm.

 Từ đó, trong nhật ký của Lục Chinh có thêm hai dòng chữ.

 [Không làm nhị thế tổ nữa.]

 [Muốn song song với tên của cô ấy.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play